Thế giới thứ chín

Chương 603




Rầm rầm rầm! Từng đợt thanh âm oanh minh kịch liệt truyền đến, Địch Cửu dùng thần niệm cuốn một cái, Luân Hồi Mộc Kiều liền rơi vào trong thức hải, sau đó hắn lập tức độn ra ngoài.

- Bành!

Địch Cửu đáp xuống mặt đất cứng rắn, nhìn lại ngọn núi nham thạch kia, ngọn núi đã sớm nổ tung thành bã vụn.

Thải điểu bay bên cạnh Địch Cửu, líu ríu hưng phấn kêu lên. Xem ra Luân Hồi đạo vận cuồn cuộn kia đã mang đến cho nó thu hoạch không tệ.

- Ta muốn tìm địa phương bế quan, nếu như ngươi nguyện ý thì hãy đi tìm kiếm cơ duyên tại đây đi.

Địch Cửu vừa nói vừa ném một chiếc giới chỉ cho thải điểu.

Lần này thải điểu đã hiểu ý của Địch Cửu, quắp lấy giới chỉ, kêu vài tiếng với hắn rồi nhanh chóng hóa thành một đạo thiểm điện biến mất ở phía xa.

Khó trách có tên là Thiểm Điện Trùng, tốc độ quả nhiên rất nhanh...

Không đúng, Địch Cửu nghĩ đến Thiểm Điện Trùng lúc trước, bao gồm cả Thải Dực Thiểm Điện Trùng bị hắn bán đi 10,000 điểm cống hiến kia.

Thiểm Điện Trùng và con Thiểm Điện Thải Điểu này chẳng hề giống nhau chút nào, móng vuốt Thiểm Điện Trùng nhiều hơn, mỗi một cái móng vuốt chỉ có ba ngón. Tuy cùng có một cặp cánh thế nhưng ngoại hình hoàn toàn khác biệt.

Chuyện này hoàn toàn không có khả năng, nếu trứng trùng được móc ra từ trong bụng Thải Dực Thiểm Điện Trùng, vậy ấp ra phải giống Thải Dực Thiểm Điện Trùng từng bị hắn chém mới đúng.

Trên thực tế, ngoại hình Thải Dực Thiểm Điện Trùng quả thật là một con côn trùng khổng lồ, ngoại trừ một vài đồ án thiểm điện và hoa ban kì lạ trên người thì hoàn toàn không có chỗ nào giống chim.

Có lẽ nào Thải Dực Thiểm Điện Trùng thành niên mới có thể biến thành bộ dáng côn trùng, còn lúc vừa ra đời thì lại là một con chim?

Địch Cửu nhíu mày, hắn càng lúc càng cảm giác không đúng, thông thường yêu thú càng lớn càng uy vũ hoặc càng xinh đẹp, nào có loại yêu thú càng lớn càng xấu, từ một con chim biến thành côn trùng? Thậm chí ngón chân từ bảy thoái hóa xuống còn ba?

Địch Cửu xem xét trên Thế Giới Thư, rất nhanh liền tìm được Thải Dực Thiểm Điện Trùng, phần giới thiệu hoàn toàn chẳng có gì lạ.

Bất quá Địch Cửu thấy một câu, Thải Dực Thiểm Điện Trùng là loại côn trùng duy nhất biết hấp thu thiên địa tinh hoa. Rất nhiều yêu thú khác đều thích giấu trứng của mình vào thể nội Thải Dực Thiểm Điện Trùng. Những thú noãn này sẽ thôn phệ hết tinh hoa của trứng trùng, sau đó mượn nhờ Thải Dực Thiểm Điện Trùng thai nghén. Sau khi ấu thú nở ra sẽ mang theo một bộ phận hình thái Thải Dực Thiểm Điện Trùng, như vậy sẽ làm cho Thải Dực Thiểm Điện Trùng không ấu thú.

Thì ra là thế, Địch Cửu cơ hồ khẳng định thải điểu kia là một loại yêu thú khác.

Địch Cửu lặng lẽ thu hồi thần niệm, vũ trụ mênh mông, Đại Thiên thế giới, quả nhiên thứ gì cũng có, mọi chuyện đều có khả năng phát sinh.

Bất quá coi như thải điểu không phải là con của Thải Dực Thiểm Điện Trùng, Địch Cửu vẫn lười đuổi theo, hắn hiện tại còn chưa giải quyết hết chuyện của bản thân, nào có tâm tình đi thu dưỡng thú sủng.

Mấy ngày sau, Địch Cửu đào một tòa động phủ ngay trên một phế tích tông môn. Hắn vừa mới bước vào Dục Đạo, rất cần củng cố tu vi.

Địch Cửu thật tâm muốn cảm tạ An Đồ Ngưng. Nếu không nhờ nàng ta, hắn hiển nhiên chẳng thể có nhiều Thần Nguyên Đan như vậy. Với Quy Tắc Đại Đạo, Tinh Không mạch và Tinh Không thức hải, yêu cầu thần nguyên của Địch Cửu gần như là vô tận.

Thần tinh bình thường vốn không cách nào thỏa mãn nhu cầu của hắn, chỉ đạo mạch mới có thể. Thế nhưng đạo mạch nào có nhiều như vậy? Cho nên Thần Nguyên Đan thật sự có tác dụng rất lớn.

...

Trong thủy lao Diễn Nhất Đạo Tông.

Tề Vũ chậm rãi đứng lên. Việc tiến vào thủy lao đối với lão chỉ như nhắm mắt lại bế quan mà thôi. Thế nhưng lão càng ngày càng cảm giác được tâm phiền ý loạn, lúc này mới được mấy ngày?

Diễn Nhất Đạo Tông thủy lao vốn là thánh địa tu luyện, thậm chí số ít đệ tử bị giam giữ trong thủy lao sau khi ra ngoài còn đột phá được đại cấp.

Không được, nhất định phải ra ngoài. Tề Vũ tu luyện tới Hỗn Nguyên cảnh, đã gặp tình trạng này vô số lần, mỗi lần gặp phải tình trạng này đều mang ý nghĩa nguy hiểm đến. Dù khẳng định thủy lao rất an toàn nhưng lão vẫn không dám tiếp tục ở lại.

Sở dĩ Tề Vũ đến thủy lao không phải vì sợ Phỉ Tuyên, chỉ là cho tông chủ một bậc thang mà thôi. Lão đánh cốc chủ Diễn Xuân cốc ngay trên đại hội tông môn, như vậy chẳng khác nào đánh vào mặt Diễn Nhất Đạo Tông, đồng thời cũng là đánh mặt tông chủ.

Về phần lí do nể mặt Phỉ Tuyên là bởi vì Đại trưởng lão Chung Trọng Lãnh còn chưa muốn ra tay, một khi Đại trưởng lão ra tay, Phỉ Tuyên nhẹ nhất là bị ép phải thoái vị, thậm chí còn có khả năng bị giết.

- Bành!

Tề Vũ còn chưa đi đến cửa ra vào thủy lao, đột nhiên bị một đạo cấm chế vô hình ngăn cản.

Tề Vũ biến sắc, thủy lao vốn là cấm địa lỏng lẻo nhất, lão muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Bây giờ đột nhiên bị loại cấm chế này ngăn cản, thật sự là lần đầu tiên gặp phải.

- Rốt cuộc có chuyện gì? Nhanh tới giúp ta mở cấm chế, ta muốn đi ra ngoài.

Trong lòng càng thêm nóng nảy, Tề Vũ thậm chí đã cảm nhận được khí tức tử vong. Đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.

- Ha ha, thời gian cấm đoán còn chưa tới một năm, ngươi sao có thể đi ra?

Thanh âm nhàn nhạt truyền đến, Đại trưởng lão Chung Trọng Lãnh không nhanh không chậm đi tới.

- Đại trưởng lão, ta có một số việc cần đi ra ngoài.

Tề Vũ ngăn chặn sự nôn nóng trong lòng, ôm quyền nói với Chung Trọng Lãnh.

Chung Trọng Lãnh thở dài một tiếng:

- Ai... Ngươi chỉ sợ rất khó đi ra, kẻ dám trọng thương cốc chủ trên đại hội tông môn, xem như bị tuyên bố tử vong ngay tại chỗ, ngươi có thể sống đến hiện tại là bởi vì...

- Chung Trọng Lãnh, ngươi dám!

Tề Vũ hiển nhiên biết mình bị lừa rồi, lập tức muốn tế pháp bảo ra.

Chỉ là pháp bảo của lão còn chưa kịp tế ra, sắc mặt liền đột ngột thay đổi. Không gian xung quanh bỗng nhiên mất đi thiên địa quy tắc. Không chỉ vậy, thần niệm của lão còn bị áp chế xuống khoảng cách chưa tới một thước.

- Rầm rầm rầm!

Từng đạo lôi hồ kinh khủng giáng xuống, xen lẫn giữa lôi hồ là một mũi tên cao đến vài trượng.

- Chung Trọng Lãnh, Phỉ Tuyên, các ngươi dám giết trưởng lão tông môn...

Tề Vũ vừa kinh vừa sợ, thế nhưng lão bị trói chặt trong thủy lao, chẳng thể động đậy gì được.

Chung Trọng Lãnh thở dài đáp:

- Tề Vũ, sớm biết như vậy, sao lúc trước còn làm? Ngươi dám uy hiếp cả tông chủ, trọng thương cốc chủ ngay trên đại hội tông môn, ngươi cảm thấy Diễn Nhất Đạo Tông còn có thể dung được ngươi sao?

- Phốc!

Huyết vụ nổ tung, Nguyên Thần Tề Vũ vừa xông ra liền bị lôi hồ đánh thành bã vụn.

Chung Trọng Lãnh đưa tay cuốn lấy giới chỉ của lão, sau đó chậm rãi xoay người rời đi.

...

An Đồ Ngưng vừa mới khôi phục thương thế, lần nữa đi vào đại điện tông môn, đột nhiên phát hiện người trong đại điện thiếu mất một nửa.

Trưởng lão Tụng Truyền Tây, phong chủ Diễn Vũ phong Uông Đằng, điện chủ Chấp Pháp điện Hòa Tiêu...

Toàn bộ thành viên phái thực quyền đều biến mất, chuyện này không đúng, bọn họ hẳn phải xuất hiện trên đại hội tông môn mới phải.

Phỉ Tuyên là người cuối cùng vào đại điện, mặc dù ánh mắt ông ta tựa hồ có chút nặng nề, nhưng An Đồ Ngưng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác nhẹ nhõm trên bước chân của ông.

Phỉ Tuyên đứng trên vị trí tông chủ, bình tĩnh nói:

- Tất cả mọi người đã thấy, tông môn chúng ta đột nhiên bớt đi rất nhiều người, có lẽ chẳng ai ở đây biết nguyên nhân, hiện tại ta giải thích cho mọi người. Trong thời gian ta trọng thương bế quan, tông môn gần như đã tiến sát bờ vực tan vỡ. Nhị trưởng lão Tề Vũ dám trọng thương An cốc chủ ngay trên đại hội tông môn, điện chủ Chấp Pháp điện tùy ý giết đệ tử hạch tâm, thậm chí còn có chấp sự công khai bán ra mỏ thần tinh của tông môn....

Phỉ Tuyên nói đến đây liền dừng một chút, liếc qua mọi người một lần, sau đó mới dùng ngữ khí trầm trọng nói:

- Nếu như những tên bại hoại không bị xóa sổ, tông môn chúng ta đừng nói là rơi ra khỏi ngũ đại tông môn, thậm chí rất nhanh sẽ bị xóa tên khỏi Đạo giới.

An Đồ Ngưng vô cùng mừng rỡ, nàng rốt cuộc đã hiểu hành động của tông chủ, hóa ra là chỉ vì làm yên lòng đám người Nhị trưởng lão.

Quả nhiên, Phỉ Tuyên nói xong liền quay sang nhìn An Đồ Ngưng:

- Trong khoảng thời gian này, An cốc chủ đã bị ủy khuất, tông môn hiện tại cần phát triển, cho nên đệ tử hạch tâm rất trọng yếu. Ta đã điều tra Địch đan sư, hắn chẳng những là Tố Đạo Đan Thần, mà còn bình yên vô sự trở về từ Hạo Hãn Đại Khư. Loại thiên tài như vậy mới là hy vọng tương lai của tông môn, An cốc chủ, ngươi nói cho Địch Cửu biết, hắn đã là đệ tử hạch tâm Diễn Nhất Đạo Tông, có thể tùy ý chọn một ngọn sơn phong làm động phủ...

An Đồ Ngưng thở dài, đứng lên đáp:

- Địch Cửu nản lòng thoái chí, sớm đã thoát ly tông môn từ mấy tháng trước, hiện tại hắn đã không còn là đệ tử ngoại môn Diễn Nhất Đạo Tông nữa.

Sau khi thương thế tốt lên, nàng từng chủ động đi điều tra Địch Cửu, kết quả phát hiện sau khi rời khỏi Diễn Xuân cốc, chuyện đầu tiên hắn làm chính là thoát ly tông môn.

Trong nội tâm An Đồ Ngưng hơi ảo não, trên thực tế Địch Cửu thoát ly Diễn Xuân cốc một phần là do nàng ám chỉ. Nào ngờ tất cả là do tông chủ đang diễn một vở kịch, chờ một kích cuối cùng chứ?

-