Thế giới thứ chín

Chương 600




Tiếc là không giết được tên Thiết Thừa Phong kia. Địch Cửu không biết Thiết Thừa Phong tới từ Hư Không sơn, sớm biết thì vô luận ra sao hắn cũng không bỏ qua cho gia hỏa này.

Giết hắn ta khẳng định sẽ dính một ít phiền phức, bất quá so với việc lộ tin tức hắn ở Đạo giới cho Hư Bạch Thương biết thì những phiền toái kia có tính là gì.

Sau khi ảo não một lúc, Địch Cửu lập tức vứt chuyện này sang một bên. Dù ra sao đi nữa, trong thời gian ngắn sắp tới hắn ta sẽ không tới. Trước tiên tiến vào Đại Đạo lĩnh rồi tính tiếp.

...

Địch Cửu ảo não vì không giết Thiết Thừa Phong, còn gã ta cũng đang hối hận vì không điều tra rõ lai lịch của Địch Cửu mà tìm tới cửa. Giờ phút này, Thiết Thừa Phong lo Địch Cửu sẽ tìm được mình nên mau chóng rời khỏi Đại Đạo lĩnh, làm gì dám lưu lại thêm giây phút nào.

Đừng nghe Thiết Thừa Phong bảo sẽ nói chuyện này cho Sơn chủ Hư Không Sơn mà lầm, trên thực tế, đây chỉ là thủ đoạn bảo mệnh của hắn ta thôi. Trong phạm vi của Hư Không sơn, chẳng biết có bao nhiêu tiểu thần Hỏa Lăng Thần Giác như Thiết Thừa Phong. Đừng nói Thiết Thừa Phong còn chưa phải Bảo chủ, xem như bảo chủ đi nữa cũng đâu phải muốn gặp Sơn chủ là được gặp ngay, cơ bản là hắn ta không có tư cách ấy.

Nếu Sơn chủ Hư Không sơn chủ động phát lệnh truy nã với Địch Cửu thì còn được, bằng không, Thiết Thừa Phong cũng chẳng dám vì chút chuyện này mà cầu kiến Sơn chủ, trừ phi gã ta chẳng muốn sống nữa.

Trên thực tế, lúc biết Địch Cửu bị vây tại lưỡng giới, Hư Bạch Thương cũng chẳng đưa ra lệnh truy nã này làm gì. Thời khắc này, Hư Bạch Thương giống như Địch Cửu suy đoán, đang điên cuồng chữa thương để khôi phục thực lực trên Hư Không sơn giả của mình.

...

Năm ngày thoáng cái liền trôi qua, vì chuyện của Thiết Thừa Phong mà thời gian này Địch Cửu không rời phòng thuê nửa bước. Hắn dành phần lớn thời gian để dịch dung, không có mặt nạ tốt, vậy liền lợi dụng Quy Tắc Đại Đạo mà hóa trang.

Việc Địch Cửu bị Hư Bạch Thương để mắt tới không đùa được.

Vẻn vẹn năm ngày, Địch Cửu liền có thêm cái nhìn mới về Dịch Dung Thuật. Khái niệm nguyên bản về dịch dung của Địch Cửu chỉ là cải biến diện mạo mà thôi, cấp độ Dịch Dung Thuật càng cao có thể cải biến khí tức của tu sĩ. Thế nhưng Địch Cửu tu luyện Quy Tắc Đại Đạo, dung mạo thể hiện là một dạng hình thức của quy tắc thiên địa. Hắn thậm chí còn hoài nghi Thiên Cương Địa Sát Biến Hóa Thuật trong truyền thuyết của Hoa Hạ là thông qua việc cải biến quy tắc để chuyển đổi hình thể.

Nếu có một ngày Địch Cửu nắm trong tay loại thủ đoạn đáng sợ đó, vậy không còn là Dịch Dung Thuật bình thường nữa, mà sẽ là Biến Hóa Thuật chân chính.

Đây mới chính là đại thần thông đỉnh cấp thật sự, so với động thuật Quy Tắc cũng chẳng kém là bao. Đáng tiếc thời gian quá ngắn, chỉ với năm ngày này hắn không nghiên cứu được gì nhiều.

Đại Đạo lĩnh sẽ mở ra vào hôm nay, Địch Cửu đã sớm đứng chờ ở lối vào, hắn lo tiện nhân Bàng Huỳnh kia sẽ bỏ rơi mình ở nơi đây.

Quả nhiên, vừa tới nơi Địch Cửu đã thấy Bàng Huỳnh, nữ nhân này tới còn sớm hơn so với hắn.

Trông thấy Địch Cửu tới, Bàng Huỳnh còn cố ý quay đầu sang một bên, nàng tính toán trong lòng, nếu Địch Cửu tới chậm một chút, Bàng Huỳnh và Thiếu Dung Khâm sẽ vào trước. Việc đi kiếm Địch Cửu tuyệt đối không xảy ra. Nào ngờ hắn ta lại thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm lối vào, nàng vừa bước tới chân trước, chân sau Địch Cửu liền đi theo.

Về phần ngọc bài Đại Đạo lĩnh là ai lấy được đã bị Bàng Huỳnh quẳng ra sau đầu.

- Bàng sư tỷ, lần này tỷ và Thiếu sư huynh cùng nhau vào Đại Đạo lĩnh sao?

Thanh âm thanh thúy vừa dứt, một nữ tu Tố Đạo cũng theo đó xuất hiện.

Nghe thấy thế, Bành Huỳnh thở dài nói:

- Là Dư Hi sư muội à, lúc đầu đúng là ta dự tính sẽ đi chung với sư huynh mà thôi, chỉ là Tông môn có người không biết điều nên chẳng thể nào bỏ rơi tên đệ tử ngoại môn kia, ai.

Bấy giờ, ánh mắt nữ tử Tố Đạo mới rơi lên thân Địch Cửu đang đứng cách đó không xa, thời điểm muốn nói giúp Bàng Huỳnh một câu thì đột ngột có người lên tiếng:

- Hẳn vị này là Địch Đan Thần nhỉ? Đúng rồi, ngươi là người đứng trong 20 thứ hạng đầu của thi đấu Đan Hà, nhận được một viên ngọc bài ngộ đạo tại Đại Đạo lĩnh, sao ngươi lại tới đây một mình? Ngọc bài kia có thể dẫn thêm hai người đi theo đấy.

Người vừa nói chuyện là nữ tử mang khăn lụa che mặt, khuôn mặt không lộ ra kia đã đủ khiến nữ nhân nơi đây lu mờ, chỉ nhìn dáng người liền biết đối phương là nữ nhân xinh đẹp tuyệt luân.

Nhìn thấy mỹ nữ vừa nói chuyện này, trong lòng Địch Cửu liền nổi lên hảo cảm, hiển nhiên nữ tử cũng nhìn ra tình cảnh của hắn, không phục mà hỗ trợ một câu.

Hiểu được điều này, Địch Cửu liền gật đầu đáp:

- Đúng vậy, chỉ là ta không giữ miếng ngọc bài đó nữa, hiện đang do Bàng Huỳnh của Diễn Xuân cốc bảo quản, ta chỉ có thể theo nàng ta tiến vào Đại Đạo lĩnh mà thôi.

- Ồ…

Nữ tử này ồ lên một tiếng dài, bấy giờ mới nhìn Bàng Huỳnh bằng ánh mắt cổ quái.

Lúc này, người xung quanh ai cũng nghe thấy hết, không khác gì nữ tử che mặt, vô số ánh mắt bất thiện hướng về phía Bàng Huỳnh. Ngọc bài này rõ ràng của Địch Cửu, hiện tại Bàng Huỳnh bảo quản nên Địch Cửu chỉ có thể đi theo, vậy mà Bàng Huỳnh còn nói Địch Cửu không biết điều, nữ nhân kia đúng là mặt dày mà.

Bàng Huỳnh nhịn đến mức sắc mặt đỏ bừng, nàng không nghĩ sẽ có người nhận ra Địch Cửu, còn biết ngọc bài do Địch Cửu lấy được. Giờ phút này Bàng Huỳnh chỉ muốn lối vào mở ra nhanh một chút để tranh thủ thời gian đi vào.

Càng khiến Bàng Huỳnh tức giận hơn là việc Thiếu Dung Khâm lại chủ động tới trước mặt nữ tử kia, thi lễ rồi ân cần thăm hỏi:

- Thiếu Dung Khâm từ Diễn Nhất Đạo Tông gặp qua sư tỷ Ngu Thiển Hề.

Không chỉ Thiếu Dung Khâm tới chào hỏi, mọi người còn lại cũng nhao nhao tiến lên. Hiển nhiên danh khí Ngu Thiển Hề rất lớn, ít ra cũng lớn hơn nhiều so với Bàng Huỳnh.

Ngu Thiển Hề hoàn lễ từng người, sau đó mỉm cười nói:

- Thiếu sư đệ khách khí, nghe nói gần đây Diễn Nhất Đạo Tông có một thiên tài đỉnh cấp?

Thiếu Dung Khâm nghe vậy liền ngẩn người, theo bản năng liền hỏi lại:

- Thiên tài đỉnh cấp ư? Chẳng lẽ là Cận Chước Hành sư huynh?

Ngu Thiển Hề lắc đầu:

- Không phải, nghe nói đấy là người có năng lực sinh tồn tại Hạo Hãn Đại Khư mạnh nhất trong Đạo giới.

- Người có năng lực sinh tồn mạnh nhất không phải sư huynh Bạch Trường Dịch của Vĩnh Đình Thánh Đạo thành à?

Thiếu Dung Khâm vội vàng đáp.

Nghe Thiếu Dung Khâm nói vậy, Ngu Thiển Hề liền biết đối phương không biết người kia, nàng không khỏi hoài nghi lời Ma Diệp Cửu lúc trước. Nếu Diễn Nhất Đạo Tông thật sự có loại đệ tử thiên tài này, sao người trong Tông môn lại không biết được?

Địch Cửu thầm giật mình trong lòng, hắn mơ hồ khẳng định người Ngu Thiển Hề vừa nói tới là ai. Vì sao nàng ta lại điều tra hắn?

Lúc đầu, Địch Cửu còn muốn nói mấy câu với Ngu Thiển Hề nhưng hiện tại hắn lập tức từ bỏ ý nghĩ này.

- Lối vào Đại Đạo lĩnh đã mở ra, xin mời những tu sĩ có ngọc bài, ba người một tổ tiến vào Đại Đạo lĩnh theo thứ tự. Chúc tất cả mọi người có thể thu hoạch được cơ duyên vô thượng tại đây, thành công mà chứng đạo…

Một âm thanh đột ngột vang lên, đánh gãy lời hỏi thăm ân cần của đám người nhốn nháo kia.

Hiện trường đã an tĩnh trở lại, trận môn trước mặt Địch Cửu bỗng nhiên mở rộng. Mọi người hợp thành một đội, chen chúc tiến nhập.

Một ngọc bài ba người dùng, không ai lãng phí danh ngạch này.

Địch Cửu đi sau lưng Bàng Huỳnh tiến vào trận môn, ngay sau đó Bàng Huỳnh liền dẫn theo Thiếu Dung Khâm nhanh chóng rời đi trước, ngay cả chào hỏi cũng chẳng buồn nói câu nào.

Địch Cửu không để ý chuyện này, hắn cảm nhận được khí tức Viễn Cổ tang thương lẫn không khí nặng nề từ xa xưa.

Địch Cửu nhắm mắt lại, nghe được cả những âm thanh oanh minh lưu lại từ đại chiến. Đủ loại khí tức thần thông lẫn đạo vận hỗn tạp cùng một chỗ, khó lòng mà phân biệt cái nào thích hợp với mình, nào là vô dụng.

Thần niệm Địch Cửu vô cùng cường đại, chỉ cần cảm thụ một chút liền thấy được Ngu Thiển Hề đang từ xa tiến về phía này. Không đợi nàng ta đuổi tới, thân hình Địch Cửu mở ra rồi vọt thẳng vào trong Đại Đạo lĩnh mênh mông vô tận.

Vô luận Ngu Thiển Hề vì nguyên nhân gì mà giúp đỡ mình, hiện tại Địch Cửu không muốn chạm mặt nàng. Tu vi của hắn còn thấp, tốt nhất nên ít tiếp xúc với đám đệ tử thiên tài đó thì hơn.

Tới nơi, Ngu Thiển Hề không ngờ Địch Cửu lại đột nhiên biến mất. Bất quá nàng không nghĩ Địch Cửu phát hiện mình tới nơi đây, y phục nàng mặc có khả năng ngăn cách hết thảy thần niệm, xem như vô tình đảo qua, đối phương cũng không thể phát hiện được.

Thật đáng tiếc, nàng không thể nói chuyện với Địch Cửu. Hắn đến từ Diễn Nhất Đạo Tông mà đủ khả năng nằm trong Top 20 của thi đấu Đan Hà. Phải biết, lần thi đấu này nàng cũng tham gia, thân phận còn là Dục Đạo Đan Thần được Đan hội thừa nhận, vậy mà vẫn chỉ xếp thứ hạng 103 mà thôi.

Việc này khiến Ngu Thiển Hề hiếu kỳ vô cùng, thật muốn điều tra lai lịch Địch Cửu một phen.

-