Địch Cửu nhìn ra ngoài cấm chế, là một tên đại hán tóc đỏ, thực lực hẳn là Dục Đạo trung kỳ.
Chỉ là Dục Đạo, Địch Cửu còn chưa để ở trong lòng, hắn liền mở cấm chế ra.
Đại hán tóc đỏ chẳng hề khách khí, tiến thẳng vào trong phòng, ôm quyền với Địch Cửu:
- Địch Đan Thần, ta muốn trở thành bằng hữu với Địch Đan Thần từ rất lâu, hôm nay có thể nhìn thấy ngài tại Đại Đạo lĩnh, thật sự là quá may mắn.
Địch Cửu nhàn nhạt ôm quyền đáp lễ, hắn không thích cách diễn xuất của đại hán tóc đỏ này. Sau khi chạm vào cấm chế, ít nhất phải chờ hắn mời thì mới có thể đi vào, đây là lễ phép cơ bản nhất, gia hỏa nọ vốn chẳng có chút lễ phép, thậm chí trong giọng nói còn mang theo thái độ cao cao tại thượng.
Địch Cửu trải qua vô số chuyện, hiển nhiên hắn không cho rằng thái độ như vậy là thân thiện.
Thấy Địch Cửu chỉ ôm quyền đứng yên lặng, đại hán tóc đỏ kia mới lần nữa cười tủm tỉm, nói:
- Tự giới thiệu, ta tên là Thiết Thừa Phong, đến từ Hỏa Lăng Thần Giác, cũng là Đan sư.
Thời điểm nghe được Thiết Thừa Phong nói chính mình cũng là Đan sư, Địch Cửu liền nghĩ tới, hắn dường như đã gặp đối phương ở đâu rồi. Đúng rồi, gã cũng có tham gia đan bỉ. Thế nhưng trong top 20 vốn không có gã, nếu không được vào top 20, gã làm sao có danh ngạch Đại Đạo lĩnh?
Tựa hồ cảm nhận được nghi hoặc của Địch Cửu, Thiết Thừa Phong chủ động giải thích:
- Địch Đan Thần, lần này ta đến không phải để đi vào Đại Đạo lĩnh, mà là để kết giao với Địch đạo hữu. Không biết Địch đạo hữu có thể đánh lên vài đạo cấm chế, ta có vài chuyện rất trọng yếu, muốn cùng Địch đạo hữu chia sẻ một phen.
Địch Cửu tiện tay đánh lên cấm chế, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, bình tĩnh bảo:
- Đã như vậy, mời Thiết đạo hữu ngồi xuống rồi nói.
Thiết Thừa Phong thoải mái an vị, sau đó mỉm cười nói:
- Địch đạo hữu, kỳ thật lúc tham gia đan bỉ, vị trí của chúng ta khá là gần nhau...
Trong lòng Thiết Thừa Phong rất bội phục Địch Cửu, gã là cường giả Dục Đạo trung kỳ tới đây, đối phương thế mà dám đánh lên cấm chế, để gã ngồi xuống nói chuyện. Dù Địch Cửu không đánh lên cấm chế, Thiết Thừa Phong vẫn sẽ chủ động làm, thế nhưng hành động của Địch Cửu quả thật đã khiến hắn rất khâm phục, khó trách dám giở thủ đoạn ở trong Đan Hà thi đấu.
Địch Cửu nghe nói như thế, trong lòng liền trầm xuống.
Thiết Thừa Phong vờ như không có chuyện gì xảy ra, bình thản tiếp tục nói:
- Bởi vì bản lĩnh Đan Đạo của ta rất bình thường, cho nên mới cô đọng Thần Nguyên Đan được mấy ngày liền muốn nghỉ ngơi. Trong lúc đang nghỉ ngơi, ta thích dùng thần niệm tùy tiện quét, trong lúc vô tình thế mà phát hiện thần niệm quét không vào khu vực chung quanh Địch Đan Thần...
Sắc mặt Địch Cửu tuy vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong mắt sớm đã lộ ra thần sắc không nhịn được, Thiết Thừa Phong vờ như không trông thấy, tiếp tục thao thao bất tuyệt:
- Theo lý thuyết, trong đan bỉ không cho phép đan sư tạo dựng bất luận hộ trận gì, hơn nữa dù muốn bố trí hộ trận thì cũng không có trận kỳ. Con người của ta thích nhất là tìm ra căn nguyên tường tận, lại thêm ta có một tấm Khuy Cấm Phù, cho nên ta dứt khoát dùng tấm phù lục này điều tra một phen, liền phát hiện Địch Đan Thần đang nhắm mắt tu luyện, thế nhưng vòng xoáy thần linh khí trên đan lô của Địch Đan Thần vẫn chẳng hề giảm bớt...
Thiết Thừa Phong nói đến đây thì tạm ngừng, khóe miệng lộ ra ý cười nhìn hắn.
Địch Cửu từ tốn bảo:
- Ngươi muốn gì thì cứ trực tiếp nói, bằng không, ta muốn bế quan tu luyện.
Ngoài miệng nói như thế, trong lòng Địch Cửu lại biết thực lực Trận Đạo quả thật hơi thấp. Nếu trình độ Trận Đạo của hắn cao hơn một chút, bất luận đối phương dùng phù lục gì để nhìn trộm, dù đang bế quan, hắn cũng có thể lập tức phát hiện.
Thiết Thừa Phong thấy Địch Cửu dường như không bị chính mình uy hiếp, liền dứt khoát nói thẳng:
- Địch Đan Thần, ý của ta là ngươi dùng trận bàn cô đọng Thần Nguyên Đan, một khi chuyện này lộ ra, chỉ sợ...
Địch Cửu chẳng có chút sợ hãi nào, nếu như bị khám phá ngay tại Đan Hà thì hắn quả thật hơi lo lắng, còn hiện tại tính sao? Hắn vốn không sợ. Hắn bây giờ không phải là Đan sư Diễn Nhất Đạo Tông, cũng không phải đệ tử Diễn Nhất Đạo Tông, hắn sợ cái rắm.
- Địch Đan Thần, ăn ngay nói thật đi. Ta có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra, chỉ cần ngươi cho ta 10,000 Thần Nguyên Đan, cộng thêm dùng Đại Đạo lĩnh ngọc bài mang ta tiến vào Đại Đạo lĩnh. Ngoài ra, ngươi nhất định phải đưa đan lô cho ta mượn dùng một đoạn thời gian.
Thiết Thừa Phong hiển nhiên là loại người biết nhìn hàng, thân là Đan sư, gã biết đan lô của Địch Cửu không thể coi thường.
- Nói xong chưa?
Địch Cửu đứng lên:
- Nói xong thì lăn đi, gia gia ngươi muốn bế quan.
- Ngươi dám...
Thiết Thừa Phong không nghĩ tới Địch Cửu mặc kệ uy hiếp, gã đột nhiên đứng lên, khí thế phô thiên cái địa nghiền ép hướng về phía Địch Cửu.
Thiết Thừa Phong hôm nay tới đây vốn là đã dự định hai kế hoạch, nếu Địch Cửu bị uy hiếp, vậy coi như hắn gặp may mắn. Còn ngược lại thì đừng trách gã động thủ.
Trong suy nghĩ của Thiết Thừa Phong, chỉ cần động thủ một chút, Địch Cửu khẳng định sẽ đi vào khuôn khổ. Gã có tu vi Dục Đạo trung kỳ, Địch Cửu tối đa chỉ là Tố Đạo. Khoảng cách giữa Tố Đạo va Dục Đạo chẳng khác nào lạch trời không thể vượt qua.
Nhưng không ngờ, lĩnh vực khí thế của gã vừa mới mở rộng, Thiên Sa Đao đã bổ tới.
Lần trước động thủ với Tuân Khởi, Địch Cửu còn kiêng kị tu sĩ Dục Đạo mạnh hơn hắn quá nhiều, sau khi chém giết Tuân Khởi mà chẳng có vết thương, Địch Cửu liền biết hắn đã quá xem trọng tu sĩ Dục Đạo.
- Răng rắc!
Vừa chạm trán, lĩnh vực của Thiết Thừa Phong đã bị Thiên Sa Đao xé rách, sắc mặt Thiết Thừa Phong đại biến, gã thậm chí còn chưa kịp tế ra pháp bảo, Đại Cước Ấn đã đạp tới.
Lĩnh vực của Địch Cửu tăng thêm Khốn Sát Trận trong phòng, khiến cho Thiết Thừa Phong muốn trốn cũng không có chỗ trốn. Một cước kia đã đá vào trên đan điền của gã.
Đây là không gian thần thông...
Thân thể Thiết Thừa Phong lập tức bị đạp bay ra ngoài, oanh phá hộ trận cấm chế, đâm vào đại đường trong lầu một.
- Ai dám đánh nhau trong Đại Uẩn khách điếm?
Thanh âm gầm thét truyền đến, một tên chấp sự áo xám đáp xuống trước cửa gian phòng Địch Cửu.
Địch Cửu ôm quyền giải thích:
- Người này ỷ vào tu vi Dục Đạo, đến phòng ta muốn cướp đoạt giới chỉ của ta, kết quả bị ta lợi dụng hộ trận đánh văng.
Thiết Thừa Phong hộc máu, đan điền của gã bắt đầu vỡ vụn, gã khẳng định mình nhìn lầm tu vi của Địch Cửu rồi, thực lực gia hỏa này ít nhất là Dục Đạo hậu kỳ. Nếu biết thực lực Địch Cửu là Dục Đạo hậu kỳ, gã chắc chắn sẽ không tới đây.
Hiện tại Thiết Thừa Phong bị đánh trọng thương ngay tại gian phòng của Địch Cửu, bất luận gã có bao nhiêu lý do thì vẫn bị coi như vô lý.
- Địch Cửu, Hỏa Lăng Thần Giác của ta là tông môn dưới Hư Không sơn. Hư Không sơn chủ đã trở về, ngươi dám động thủ với ta, sơn chủ sẽ không bỏ qua cho ngươi...
Thiết Thừa Phong ném mấy viên đan dược vào trong miệng, thất tha thất thểu xông ra ngoài.
Chấp sự áo xám đang định bắt Thiết Thừa Phong lại, nghe được ba chữ Hư Không sơn, liền theo bản năng ngừng lại, trơ mắt nhìn Thiết Thừa Phong rời đi.
Tu sĩ tiến vào gian phòng cướp đoạt, khách điếm hoàn toàn có thể chém giết. Nhưng ba chữ Hư Không sơn khiến chấp sự khách điếm không dám tùy ý động thủ. Chấp sự này vô cùng rõ ràng, đối phương cố ý nói Hư Không sơn để mình không dám động thủ.
Chấp sự áo xám lạnh nhạt liếc nhìn Địch Cửu, sau đó quay người cấp tốc rời đi. Ông ta rất muốn trút giận lên hắn, bất quá nếu làm vậy thì khách điếm này tương lai khỏi cần mở nữa.
Địch Cửu trong lòng trầm xuống, thật sự là sợ quỷ có quỷ. Tuy quả thật hắn chẳng thèm đặt lời nói của Thiết Thừa Phong ở trong lòng, thế nhưng ba chữ Hư Không sơn lại khiến hắn chịu áp lực cực lớn.
Có thể khẳng định, một khi Hư Không sơn Hư Bạch Thương biết hắn ở đây, nhất định y sẽ lập tức vọt tới đối phó hắn, thậm chí ngay cả bế quan chữa thương cũng mặc kệ. Cũng may Thiết Thừa Phong không biết người Hư Bạch Thương muốn bắt nhất chính là Địch Cửu, bằng không hắn chết chắc.
Sau khi sửa chữa hộ trận, Địch Cửu về lại gian phòng, không còn tâm tư tu luyện, cũng chẳng có tâm tư luyện đan. Hắn đang nghĩ đến chuyện tiếp theo.
Xảy ra chuyện với Thiết Thừa Phong lần này, gần như có thể khẳng định Hư Bạch Thương sẽ sớm biết hắn đã tới Đạo giới, hiện tại hắn có nên tiến vào Đại Đạo lĩnh hay không?
Nếu bị Hư Bạch Thương ngăn ở Đại Đạo lĩnh, vậy hắn thật sự chết chắc.
Địch Cửu suy nghĩ một chốc liền quyết định vẫn phải đi Đại Đạo lĩnh. Nếu như không cố gắng tăng tu vi lên, vậy hắn chỉ có thể không ngừng chạy trốn. Lúc trước hắn quyết định đi Hạo Hãn Đại Khư nên mới Tố Đạo thành công, lần này hắn nhất định phải Dục Đạo.
Chỉ khi Dục Đạo thành công, hắn mới có cơ hội sống sót khỏi tay cường giả Chứng Đạo bước thứ hai.
-