Thứ không đáng giá nhất tại Diễn Nhất Đạo Tông chính là đệ tử ngoại môn, Địch Cửu muốn ly khai Tông môn chẳng có chút khó khăn nào. Chấp sự Đệ Tử điện ngay cả nguyên nhân cũng chẳng thèm hỏi liền trực tiếp cho phép.
Mà Địch Cửu cũng không thấy bất ngờ gì, thời điểm hắn gia nhập Tông môn khi trước, ngay cả dịch dung bọn họ cũng chẳng thèm kiểm tra, từ đó thấy được Diễn Nhất Đạo Tông không coi trọng đệ tử ngoại môn cỡ nào.
Trên thực tế, nếu không có thủ lệnh của An Đồ Ngưng, hắn chỉ có thể ở lại Ngoại Môn Đệ Tử điện và Ngoại Môn sơn mà sinh hoạt. Những địa phương cơ mật hơn, đệ tử ngoại môn nào được dính dáng tới.
Địch Cửu từ bỏ thân phận đệ tử ngoại môn xong, thời điểm rời khỏi Diễn Nhất Đạo Tông vẫn không thấy bóng dáng Bàng Huỳnh và Thiếu Dung Khâm đâu.
Địch Cửu chờ trọn vẹn một canh giờ mới thấy hai người kia huynh huynh muội muội, vừa nói vừa cười đi ra.
Thấy Địch Cửu chờ bên ngoài, ánh mắt Bành Huỳnh lóe lên một tia chán ghét. Đối với Bàng Huỳnh mà nói, nàng vốn sẽ đi Đại Đạo lĩnh với Dung Khâm sư huynh mà thôi, cơ mà hết lần này tới lần khác Địch Cửu lại thiếu thức thời muốn bám theo.
Nếu không phải ngọc bài là của Địch Cửu, chắc chắn nàng đã bắt hắn cút thật xa.
Bấy giờ, Thiếu Dung Khâm lại mỉm cười một cái, thậm chí còn nhẹ gật đầu với Địch Cửu rồi triệu hồi một chiếc phi thuyền ra:
- Chúng ta cùng đi thôi, hiện tại cũng tới lúc rồi.
Ngay cả nửa chữ Địch Cửu cũng chẳng muốn nói liền trực tiếp nhảy lên phi thuyền. Nếu không phải thu hoạch ở Diễn Đạo sơn mạch quá mức phong phú, nói thật hắn cũng hối hận vì vụ trao đổi kia. Ngọc bài Đại Đạo lĩnh cho ai cũng được, riêng với tiện nhân Bàng Huỳnh này lại khiến hắn khó chịu vô cùng.
- Đúng là can đảm.
Thấy Địch Cửu trực tiếp bước lên khoang thuyền, Bàng Huỳnh thấp giọng hừ một câu.
Còn Thiếu Dung Khâm vẫn giữ nụ cười bình tĩnh, chậm rãi khởi động phi thuyền. Y cũng cùng suy nghĩ với Bàng Huỳnh, ngay cả phi thuyền này hắn cũng dám lên. Căn bản, Thiếu Dung Khâm chẳng xem trọng Địch Cửu, nếu y muốn giết đối phương trên phi thuyền của mình, Địch Cửu có khác nào người chết.
Tất nhiên Địch Cửu không sợ, Thiếu Dung Khâm đã là tu sĩ Tố Đạo, còn Bàng Huỳnh là Dục Đạo, thế nhưng hắn vẫn không để bọn họ vào mắt.
Địch Cửu không cần biết Thiếu Dung Khâm và Bàng Huỳnh làm gì, vừa lên phi thuyền, hắn đã đánh ra một cấm chế, ngồi trong khoang của mình, bắt đầu tập trung luyện đan.
Hái được nhiều thần linh thảo thế kia mà không cố gắng gia tăng trình độ Đan Đạo thì là sai lầm lớn rồi.
...
Đại Đạo lĩnh là nơi toàn bộ tu sĩ Đạo giới hướng tới.
Bởi vì nơi đây được công nhận là chỗ chứng đạo tốt nhất Đạo giới, Tiên Đế bình thường muốn tiến vào Đại Đạo lĩnh khó vô cùng, một khi Tiên Đế tiến vào được, trên cơ bản đều sẽ chứng đạo thành công. Còn tu sĩ Dục Đạo và Hóa Đạo càng nhiều không kể xiết.
Vô số cường giả Hóa Đạo viên mãn tìm cơ hội tiến vào nơi này chỉ vì vấn đỉnh bước hai.
Muốn nói nơi nào nổi danh nhất Đạo giới, Đại Đạo lĩnh tuyệt đối đứng đầu, ngay cả Hạo Hãn Đại Khư, thánh địa của việc tu luyện thần thông kia cũng phải kém một bậc.
Nói vậy không có nghĩa Hạo Hãn Đại Khư chẳng bằng Đại Đạo lĩnh, mà là do hơn chín phần tu sĩ thí luyện ở Hạo Hãn Đại Khư cũng chỉ quanh quẩn ở tầng một hoặc hai mà thôi. Không chỉ vậy, tỉ lệ tử vong mà tu sĩ phải chịu khi tiến vào Hạo Hãn Đại Khư thật sự quá cao.
Đại Đạo lĩnh lại khác, nơi đây an toàn hơn nhiều so với Hạo Hãn Đại Khư. Không chỉ vậy, bởi vì Đại Đạo lĩnh là chiến trường đầu tiên của đại chiến Tông môn, không biết bao nhiêu cường giả đỉnh cấp đã chết trong đó. Vận khí tương đối tốt, tu sĩ tiến vào còn có thể nhặt được bảo vật do tiền bối để lại.
Việc thí luyện tại Đại Đạo lĩnh có rất nhiều chỗ tốt, khiến tu sĩ tới nơi đây thật sự rất nhiều, cuối cùng các đại Tông môn của Đạo giới mới liên hợp lại và ra quyết định, không phải bất kỳ tu sĩ nào cũng được vào Đại Đạo lĩnh.
Mỗi cơ hội tiến vào Đại Đạo lĩnh không cần tranh tài để có được mà do Tông môn thỏa thuận với nhau để cho ra danh ngạch.
Lúc trước Địch Cửu thu được một ngọc bài lĩnh ngộ tại Đại Đạo lĩnh, chính hắn cũng chẳng rõ tầm quan trọng của thứ này, trên thực tế, người khác hiểu rõ ngọc bài kia có bao nhiêu quan trọng. Nếu không phải Địch Cửu đến từ Diễn Nhất Đạo Tông, sau lưng còn có An Đồ Ngưng, chỉ sợ ngọc bài này hắn giữa không nổi.
Trên thực tế, xem như có được ngọc bài cũng không phải muốn tới Đại Đạo lĩnh lúc nào cũng được. Sau khi Đại Canh Đan Hà kết thúc, vài ngọc bài Đại Đạo lĩnh cũng xuất thế. Những tu sĩ có được ngọc bài đều tập trung lại một chỗ, cùng nhau tiến vào Đại Đạo lĩnh, thời gian cụ thể được khắc trên ngọc bài.
Địch Cửu đưa ngọc bài cho An Đồ Ngưng, tất nhiên không rõ thời gian bắt đầu vào lúc nào, bất quá hắn chỉ cần đi theo Bàng Huỳnh là được.
Thời điểm đám người Địch Cửu và Bàng Huỳnh đi tới Đại Đạo lĩnh thì những tu sĩ khác cũng đã sớm có mặt.
Phi thuyền của Thiếu Dung Khâm không tệ, mười ngày sau, khi phi thuyền tiến vào Thanh Ly Thánh Đạo thành, ba người lại ngồi truyền tống trận, trực tiếp di chuyển tới Đại Đạo lĩnh.
…
Lúc Địch Cửu đi vào Đại Đạo lĩnh liền thấy rất nhiều tu sĩ đã tới từ sớm. Hắn không cần hỏi, chỉ cần nghe nghị luận của người khác liền biết tu sĩ tới nơi này đều từng tham gia thi đấu Đan Hà.
Mà thời gian Đại Đạo lĩnh mở cửa cũng là năm ngày sau, việc này càng khiến Địch Cửu bất mãn với Bàng Huỳnh, nữ nhân đó rõ ràng biết nhưng không nói hắn nghe. Nếu không phải hắn tự nghe được, không chừng nữ nhân kia sẽ vứt hắn tại đây luôn.
- Ngươi tự kiếm chỗ nghỉ đi, năm ngày sau mới vào được, tới lúc đó, ngươi cứ đứng trước đại môn Đại Đạo lĩnh chờ ta.
Ném cho Địch Cửu một câu xong, Bàng Huỳnh liền lôi kéo Thiếu Dung Khâm, nhanh chóng chen vào phường thị náo nhiệt của Đại Đạo lĩnh. Nàng biết có giấu cũng giấu không nổi nữa, bởi vì khắp nơi đều đang nghị luận về chuyện này.
Dù trong lòng không thoải mái thì Địch Cửu cũng chỉ có thể nhịn xuống, đều do hắn muốn cảm ngộ Dục Đạo trong Đại Đạo lĩnh, bằng không mà nói, Địch Cửu còn chẳng thèm tiến vào nơi đây.
Ngay lúc Địch Cửu muốn tìm một tức lâu để ở lại và tiếp tục luyện đan, bỗng có một âm thanh đột ngột hô lên:
- Chẳng lẽ tiền bối chính là Địch Đan Thần?
Nhìn nam tu mặt trắng không râu trước mặt, hẳn đối phương là một tu sĩ Tố Đạo. Địch Cửu chưa từng thấy người nọ, bất quá hắn cũng chẳng phản bác đối phương, chỉ gật đầu đáp:
- Không sai, chính là ta.
Đoán chừng đối phương đã biết mặt hắn tại Đại Canh Đan Hà Bỉ, lúc trước hắn nằm trong Top 20 của cuộc thi, không biết có bao nhiêu tu sĩ biết mặt hắn nữa.
Nghe Địch Cửu thừa nhận, nam tử này vội vàng nói:
- Vậy thì tốt quá, Địch Đan Thần, chủ nhân nhà ta cho mời người.
Địch Cửu từ tốn đáp:
- Thật có lỗi, ta không biết chủ nhân nhà người.
Nói xong câu đó, Địch Cửu không để ý tới đối phương nữa mà trực tiếp bước vào một nhà nghỉ bên cạnh, hắn chắc chắn không tiếp nhận lời mời từ người lạ.
Dù đã đứng trong phòng thuê nhưng thần niệm của Địch Cửu vẫn luôn theo dõi nam tử mặt trắng. Hắn nghĩ gia hỏa ấy hẳn sẽ theo đuôi để mời lần nữa, vậy mà chẳng nghỉ tới, đối phương thấy hắn vào nhà nghỉ xong lại trực tiếp xoay người rời đi.
Bấy giờ, trong lòng Địch Cửu có chút bồn chồn, hắn vội vã chạy tới Đại Đạo lĩnh để Dục Đạo đều vì lo sợ Hư Bạch Thương tới tìm mình.
Nghe nói người có tên Hư Bạch Thương ở Đạo giới chỉ có một, theo Địch Cửu, Hư Bạch Thương muốn khôi phục thương thế phải mất ít nhất trăm năm. Chí ít trong mấy trăm năm này hắn sẽ an toàn, đợi y khôi phục xong, không chừng hắn đã đột phá bước thứ hai.
Thế nhưng chuyện gì cũng có thể có ngoại lệ, vạn nhất Hư Bạch Thương có bảo vật chữa thương đỉnh cấp, chỉ với mấy chục năm đã khôi phục thì sao? Loại chuyện như vậy không phải không có khả năng mà là rất có khả năng.
Sau khi đặt phòng xong, Địch Cửu mới bố trí Phòng Ngự đại trận và Khốn Sát đại trận. Hắn khẳng định gia hỏa mặt trắng kia sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, hắn từ chối lời mời này, nói không chừng chủ nhân kia sẽ tự thân tìm tới.
Nơi này là địa bàn của hắn, xem như đối phương đã là bước thứ hai cũng chẳng dám động thủ, lui một bước mà nói, nếu đối phương động thủ hắn vẫn đủ khả năng chạy trốn.
Cảm ngộ Quy Tắc độn thuật xung quanh, trên lý luận, Địch Cửu không sợ bị người oanh sát.
Vừa bố trí tốt hộ trận, Địch Cửu liền cảm nhận được cấm chế bị oanh động, hiển nhiên đã có người tìm tới như trong dự liệu.
-