Địch Cửu vừa lòng thỏa ý, tại Diễn Đạo sơn mạch Dược Cốc, hắn hái thần linh thảo trọn vẹn hai ngày. Tuy nói hai ngày vẫn chưa thể hái được bao nhiêu chỗ, nhưng trong Đệ Cửu thế giới của hắn đã sớm trồng đủ loại thần linh thảo, thần linh thảo từ cấp một đến cấp bốn, mỗi một loại đều chất thành một đống lớn.
Thần linh thảo cấp năm cấp sáu cũng không phải số ít, cấp bảy thì ngược lại, quá thưa thớt, Địch Cửu chẳng lấy được gốc nào. Tuy nhiên hắn chẳng lấy làm lạ, thần linh thảo cấp bảy đối với hắn hiện tại quả thật quá xa hoa, chưa thể dùng được.
Ba ngày vừa qua, cảm giác choáng váng chợt truyền đến, trong nháy mắt, Địch Cửu liền đứng bên ngoài Diễn Đạo sơn mạch.
- Ngươi là Địch Cửu? Là đệ tử ngoại môn đại biểu Diễn Nhất Đạo Tông tham gia Đạo giới Đan Hà Bỉ?
Địch Cửu vừa xuất hiện, chấp sự ở cửa ra vào liền hỏi liên tiếp hai vấn đề.
Địch Cửu gật đầu:
- Không sai, ta là Địch Cửu.
Chấp sự lộ ra vẻ tươi cười:
- Ai, sớm biết ngươi lấy được top 50 cho Diễn Nhất Đạo Tông, ta sẽ nhắc nhở ngươi một chút, hiện tại khoan hẵng dùng dược viên thủ lệnh.
Địch Cửu hiểu ý, đó chính là tu vi bây giờ của hắn quá thấp, tiến vào Diễn Đạo sơn mạch dược viên khẳng định là không có bao nhiêu thu hoạch. Chờ tu vi của hắn đề thăng rồi hãy tiến vào đây, thu hoạch nhất định sẽ lớn hơn nhiều.
Người này có ý tốt, Địch Cửu vẫn nên cảm tạ một câu.
Ngay lúc Địch Cửu muốn rời khỏi, chấp sự bỗng nhiên bảo:
- An cốc chủ dặn dò, nếu như ngươi đi ra, vậy hãy đến tìm nàng ấy một chuyến.
Địch Cửu suy đoán hẳn là chuyện về danh ngạch đệ tử hạch tâm, tuy nói hắn vốn chẳng thèm để tâm, bất quá An Đồ Ngưng quả thật là có ý tốt.
Đệ tử hạch tâm thì đệ tử hạch tâm đi, hắn chỉ cần không bái sư, vậy chẳng ai có thể phát hiện Đệ Cửu thế giới. Lại nói, có thể trở thành đệ tử hạch tâm Diễn Nhất Đạo Tông, tốt xấu cũng coi như có được chỗ dựa. Dù Khương Đại biết hắn tồn tại, chỉ sợ cũng không dám tùy tiện loạn động.
...
Sau khi trở thành đệ tử hạch tâm, Địch Cửu đi thẳng tới Diễn Xuân cốc.
Vào cốc rồi, Địch Cửu mới phát hiện toàn bộ đệ tử ở đây đều là nữ. Trong lúc hắn còn đang do dự có nên vào hay không thì chợt nhìn thấy một nam một nữ cười tủm tỉm đi ra.
Vì thấy nam đệ tử có thể đi vào, Địch Cửu tự nhiên không cố kỵ nữa, huống chi hắn là do An Đồ Ngưng gọi tới.
Tuy nhiên Địch Cửu mới vừa tiến vào Diễn Xuân cốc, còn chưa bước vào trận môn liền bị hai nữ tử ngăn lại:
- Diễn Xuân cốc đều là nữ tử, ngươi là người phương nào, dám tự ý xông vào đây?
- Đây không phải là nam đệ tử sao?
Địch Cửu chỉ tên nam tử kia.
Hai cô nương nọ bật cười, dùng ngữ khí khinh thường nói với Địch Cửu:
- Đó là Thiếu Dung Khâm sư huynh, đệ tử hạch tâm tông môn, ngươi có thể so sánh với Thiếu sư huynh sao?
Địch Cửu khẽ nhíu mày, vẫn khách khí nói:
- Ta được An cốc chủ gọi tới, xin ngươi đi vào bẩm báo cốc chủ, nói Địch Cửu đến đây.
- Chuyện gì vậy?
Một nam một nữ kia đi tới trận môn, tiện hỏi nữ tử gác cửa.
Nử tử gác cửa vội trả lời:
- Gặp qua Bàng sư tỷ, hắn chính là Địch Cửu, cốc chủ gọi hắn tới.
Từ lúc Địch Cửu báo danh, nàng đã biết hắn là ai.
Nghe đối phương gọi người nọ là Bàng sư tỷ, Địch Cửu liền biết nữ tử này hẳn là Bàng Huỳnh. Đại Đạo lĩnh cảm ngộ ngọc bài của mình chính là được để lại cho nàng ta.
- Ngươi là Địch Cửu?
Bàng Huỳnh liếc qua Địch Cửu, nhàn nhạt hỏi một câu.
Địch Cửu ôm quyền đáp:
- Đúng vậy, An cốc chủ gọi ta tới.
Bàng Huỳnh gật đầu:
- Sư phụ ta hiện tại đang chữa thương, ta đã biết chuyện của ngươi, chờ việc của ta và Dung Khâm sư huynh xong xuôi, ngươi hãy theo chúng ta cùng đi.
- An cốc chủ thụ thương rồi? Chuyện gì xảy ra?
Địch Cửu kinh ngạc hỏi.
Ba ngày trước hắn cùng An Đồ Ngưng đồng thời trở về, An Đồ Ngưng còn tốt vô cùng, sao lại bị thương ngay tại tông môn được? Nếu hắn không đoán sai, An Đồ Ngưng khẳng định có tu vi Đạo Nguyên trung kỳ thậm chí hậu kỳ, cường giả như vậy thụ thương ngay trong chính tông môn của mình, thật sự hơi cổ quái.
Nam tử đứng bên cạnh lúng túng nói:
- An cốc chủ có chút xung đột với sư phụ ta, tính tình lão nhân gia vốn không được tốt...
An Đồ Ngưng bị sư phụ của tên Thiếu Dung Khâm này đả thương? Địch Cửu nhìn qua Bàng Huỳnh, lòng nghi ngờ càng nặng thêm.
An Đồ Ngưng khẳng định phi thường xem trọng Bàng Huỳnh, bằng không thì bà ấy không sẽ lấy Đại Đạo lĩnh ngọc bài cho nàng ta. An Đồ Ngưng lấy Đại Đạo lĩnh ngọc bài không phải là không trả giá thật lớn, chẳng những cho hắn dược viên thủ lệnh, mà còn hứa hẹn một cái danh ngạch đệ tử hạch tâm.
Địch Cửu mặc dù không hiếm lạ cái danh ngạch đệ tử hạch tâm ấy, bất quá trong lòng của hắn rất rõ ràng, đệ tử hạch tâm của đại tông môn là chức vị cao quý cỡ nào.
Sở dĩ Địch Cửu nghi hoặc là bởi vì An Đồ Ngưng quan tâm tới đệ tử đến vậy, thế nhưng Bàng Huỳnh lại vui vẻ cùng một chỗ với đệ tử của kẻ thù, thật sự khiến hắn nghĩ không ra. Chỉ như vậy thôi còn chưa tính, nàng ta thậm chí còn huynh huynh muội muội ngay ở Diễn Xuân cốc, quả thật là quá đáng.
Bàng Huỳnh cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của Địch Cửu, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Sư phụ còn không phải là vì ngươi, nếu không phải cầu một danh ngạch đệ tử hạch tâm, sư phụ sẽ không chọc giận Nhị trưởng lão, cũng sẽ không thụ thương.
Địch Cửu trong lòng khinh bỉ Bàng Huỳnh, những lời rác rưởi như vậy mà cũng dám nói ra, ngươi đặt sư phụ ở chỗ nào rồi? Cái gì chọc giận Nhị trưởng lão? Loại bạch nhãn lang này, hắn thật sự nghĩ không ra An Đồ Ngưng vì sao đối tốt với nàng như thế.
Địch Cửu nhẫn nhịn đáp:
- Ta chỉ đến hỏi An cốc chủ, lúc nào mới xuất phát đi Đại Đạo lĩnh.
Bàng Huỳnh nghe vậy thì quát lớn:
- Ngươi chỉ là đệ tử ngoại môn, có tư cách gì hỏi sư phụ ta? Ta cùng Dung Khâm sư huynh đang chuẩn bị đi Đại Đạo lĩnh, nếu ngươi muốn đi thì theo sau ta, không cần nói nhảm dông dài.
Địch Cửu lạnh lùng bảo:
- Ngươi sai, ta hỏi cốc chủ để đòi lại Đại Đạo lĩnh ngọc bài, ngọc bài này không phải của ngươi, mà là ta. Ta muốn đi Đại Đạo lĩnh còn chưa cần nhìn sắc mặt của người khác đâu.
Khuôn mặt Bàng Huỳnh tức giận đến mức tái nhợt, chỉ là không chờ nàng nói chuyện, thanh âm hư nhược liền truyền tới:
- Huỳnh nhi, ngọc bài này đích thật thuộc về Địch Cửu, ngươi có thể đi Đại Đạo lĩnh vốn là nhờ bản lĩnh của hắn, ngươi nên cảm tạ mới đúng. Không cần nói nhiều, hãy sớm khởi hành. Mau chóng bước vào Hóa Đạo.
- Vâng, sư phụ.
Bàng Huỳnh gượng ép nuốt lời sắp tuôn ra khỏi miệng xuống.
Địch Cửu nghe được thanh âm liền biết An Đồ Ngưng thụ thương không nhẹ, hắn càng thêm nghi hoặc, An Đồ Ngưng sao lại thụ thương nặng như vậy. Sư phụ Thiếu Dung Khâm là Nhị trưởng lão, Nhị trưởng lão đánh trọng thương cốc chủ ngay tại tông môn, vậy cái tông môn này vốn không phải địa phương cho người ở.
An Đồ Ngưng bị Nhị trưởng lão đánh trọng thương, hiện tại Bàng Huỳnh đi cùng với Thiếu Dung Khâm, bà ấy thế mà không phản đối, thật là độ lượng.
Thanh âm An Đồ Ngưng lần nữa truyền tới:
- Địch Cửu, ta rất có lỗi với ngươi, ngươi giúp ta một đại ân, thế mà ta lại không thể cấp cho ngươi danh ngạch đệ tử hạch tâm, ai... Hi vọng ngươi có thể thu hoạch được cơ duyên của mình tại Đại Đạo lĩnh.
Địch Cửu rất rõ ràng ý An Đồ Ngưng, đó chính là hi vọng hắn đừng ở lại Diễn Nhất Đạo Tông. Ngay cả chuyện nàng bị trọng thương mà tông môn cũng chẳng thể xử lý công chính, Đan sư tiền đồ rộng lớn như Địch Cửu ở lại tông môn còn có ý nghĩa gì?
Địch Cửu cúi người hành lễ trước cổng Diễn Xuân cốc:
- Đa tạ tiền bối, vãn bối đã hiểu.
- Trước khi đi Đại Đạo lĩnh, ta và Dung Khâm sư huynh còn muốn đến tông môn Đan Khí điện hối đoái một vài thứ. Ngươi ở ngoài tông môn chờ chúng ta.
Bàng Huỳnh ném một câu cho Địch Cửu rồi cười tủm tỉm đối với Thiếu Dung Khâm bên cạnh:
- Sư huynh, chúng ta đi thôi.
Nếu không phải Đại Đạo lĩnh ngọc bài ấy là do An Đồ Ngưng trao đổi, Địch Cửu đã sớm đòi lại, há có thể đi cùng nữ nhân này?
Bất quá bây giờ hắn chẳng có cách nào, thủ lệnh đã được dùng, hơn nữa thu hoạch cực lớn. Hắn chẳng những cảm ngộ Quy Tắc độn thuật, mà còn thu hoạch đống lớn thần linh thảo, trong đó thậm chí có cả một số loại trân quý.
Bàng Huỳnh cùng Thiếu Dung Khâm rời đi, Địch Cửu cũng xoay người ra khỏi đây. Hắn đến thẳng Ngoại Môn Đệ Tử điện, nếu đã không có ý định ở lại Diễn Nhất Đạo Tông, trước hết phải xóa bỏ thân phận đệ tử ngoại môn.
Cái danh phận đệ tử ngoại môn rách nát, hiếm lạ lắm sao? Lúc trước nếu như không phải vì đi Hạo Hãn Đại Khư, hắn vốn chẳng muốn gia nhập vào tông môn của bọn họ.
-