Ánh mắt Phỉ Tuyên hướng về phía Uông Đằng, trong lòng ông hiểu rõ tranh đấu giữa Uông Đằng và An Đồ Ngưng hơn ai hết. Những Đan sư kia đi Việt Ninh sơn, thời gian trở về lại trùng hợp như vậy, vào lúc An Đồ Ngưng rời đi họ liền trở về, lão nghĩ Tông chủ này ngớ ngẩn sao?
Bất quá xem như biết Uông Đằng đào hố đi nữa, ông cũng muốn mượn cơ hội này trừng phạt lão ta. Uông Đằng đào hố, An Đồ Ngưng lấp không nổi chính là vô năng, Phỉ Tuyên sẽ không vì vậy mà tốn công điều tra làm gì.
Vấn đề của Tông môn không chỉ là chuyện giữa An Đồ Ngưng và Uông Đằng, nó còn liên quan tới những Trưởng lão khác, chỉ cần xử lý không tốt sẽ khiến Tông môn rơi vào vực sâu vạn trượng.
Hiện tại An Đồ Ngưng vậy mà nước lật thuyền, dù ông biết An Đồ Ngưng bảo tìm kiếm Đan sư khắp nơi là giả, Phỉ Tuyên cũng chẳng đi điều tra làm gì, nhất định phải đứng về phía An Đồ Ngưng.
Dù không điều tra, Phỉ Tuyên cũng biết việc tìm kiếm đệ tử ngoại môn của An Đồ Ngưng chỉ cho đủ số mà thôi, nhiều lắm là muốn ông biết nàng ta cũng có công với Đan Hà thi đấu. Những thứ này cũng chẳng quá quan trọng, trọng yếu là kết quả Đan Hà thi đấu thế nào kia kìa.
Thấy ánh mắt Tông chủ hướng về phía mình, Uông Đằng đành phải đứng lên:
- Nghe An Cốc chủ nói thế ta mới biết Tuân Thương lại dám cướp đoạt động phủ của Địch Cửu, chuyện này ta sẽ lập tức điều tra, nếu có thật thì đúng là trừng phạt không sai người.
Nghe vậy, Phỉ Tuyên liền gật đầu:
- Uông Phong chủ nói chẳng sai, lần này An Cốc chủ đã lập công lớn cho Tông môn, để Địch Cửu tới Hạch Tâm Đệ Tử điện báo danh đi, giữ hắn làm đệ tử ngoại môn sẽ rất uổng phí.
Ngữ khí Phỉ Tuyên nhẹ nhàng chẳng có nửa điểm xao động. Chỉ có chính ông mới biết trong lòng mình phẫn nộ bao nhiêu, thân là Tông chủ một tông mà hiện tại lại chẳng khống chế nổi thế cục. Nghe Uông Đằng trợn mắt nói lời bịa đặt mà không trừng phạt được. Trưởng lão ngồi tại đây có ba tên cùng một phe với Uông Đằng, còn vị Đại Trưởng lão khác lại có thái độ mơ hồ. Hỏi làm sao ông có thể không tức giận.
Bấy giờ, Nhị Trưởng lão Tề Vũ ngồi một bên mới chậm rãi lên tiếng:
- Tông chủ, đúng là Địch Cửu lập công lớn cho Tông môn, thế nhưng muốn hắn trở thành đệ tử hạch tâm, tương đương với việc được truyền thừa Tông môn là tuyệt đối không thể, sao lại để một đệ tử ngoại môn có lai lịch không rõ ràng trở thành đệ tử hạch tâm chứ. Ta đề nghị chờ đối phương trở về rồi quyết định sau.
- Nói nhảm…
An Đồ Ngưng nghiêm nghị quát:
- Địch Cửu lập công lớn như thế cho Tông môn lại phải thương nghị lại mới ban thưởng, này không phải nói nhảm thì là gì?
- Đúng là can đảm…
Tề Vũ quát một tiếng chói tai rồi đưa tay đánh về phía An Đồ Ngưng.
Tế Vũ là cường giả Hỗn Nguyên, còn An Đồ Ngưng bất quá chỉ là Đạo Nguyên hậu kỳ mà thôi, dưới một chưởng này, ngay cả nửa điểm phản kháng nàng cũng chẳng có, cứ thế trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, há miệng phun một ngụm máu tươi.
"Đùng!"
Phỉ Tuyên đánh một chưởng khiến bàn trà bị đập thành bã vụn, ông đột ngột đứng lên rồi chỉ vào Nhị Trưởng lão Tề Vũ, sắc mặt tái xanh quát:
- Tề Vũ, ngươi muốn tạo phản à? Tốt xấu gì Phỉ Tuyên ta cũng là Tông chủ Tông môn, một Trưởng lão như ngươi lại dám đứng giữa đại điện mà đả thương Cốc chủ của Diễn Nhất Đạo Tông ta.
Sát thế cường đại quét ra ngoài, toàn bộ đại điện đều nằm dưới sát thế lĩnh vực của Phỉ Tuyên.
Phỉ Tuyên cũng biết mâu thuẫn của Tông môn đã chẳng thể che giấu được nữa. Lúc đầu ông tính đợi chuyện lần này trôi qua sẽ hảo hảo thương lượng với Đại Trưởng lão một phen rồi đi tới bái phỏng Diễn Quân sư tổ, nói rõ ràng tình huống hiện tại cho người biết, mời ngài ấy hỗ trợ ông. Xem ra hiện tại chỉ có thể động thủ sớm một bước thôi.
Ngay cả Đại Trưởng lão một mực giữ thái độ trung lập, vốn nhắm mắt dưỡng thần cũng đột ngột mở to hai mắt, cau mày hô:
- Tề Trưởng lão, từ khi Tông môn được lập tới nay chưa có tiền lệ nào cho phép động thủ tại đại điện, ngươi cũng hay đấy, muốn tự mình khai phá tiền lệ sao?
An Đồ Ngưng là Cốc chủ lại chưa từng nghĩ Tề Vũ sẽ to gan như vậy, dưới sự có mặt của mọi người lại dám động thủ với nàng.
- Thật xin lỗi Tông chủ và Đại Trưởng lão, vừa rồi là ta quá mức xúc động. Thật sự An Cốc chủ nói chuyện quá khó nghe, nhất thời ta kiềm chế không được mà ra tay.
Lửa giận của Tề Vũ đã sớm biến mất, Nhị Trưởng lão chủ động ôm quyền đứng lên tạ lỗi.
Cứ như vừa rồi Tề Vũ thật sự nổi giận nhất thời, do xúc động mới đả thương An Đồ Ngưng.
Thế nhưng trên thực tế, những người ngồi tại đây đều hiểu rõ, dù sao Tề Vũ cũng là Hỗn Nguyên sơ kỳ, nếu nói nhịn không được hỏa khí mà động thủ thì khác nào lừa quỷ. Ngay cả điểm lửa giận này cũng không đè ép nổi thì Tề Vũ làm gì có khả năng đột phá cảnh giới Hỗn Nguyên.
Sắc mặt Phỉ Tuyên khó coi vô cùng, dường như ông cũng ráng nhịn xuống, nhìn sang phía Đại Trưởng lão:
- Chung Trưởng lão, Tề Trưởng lão dám ra tay tại đại điện nghị sự, đây chẳng phải việc nhỏ. Ngươi hãy dẫn ông ta tới Thủy Ngục cấm túc một thời gian. Tề Trưởng lão, ngươi có phục không?
Phong chủ và Điện chủ đang có mặt nghe xong đều không khỏi thở dài. Đến cùng thì Tông chủ cũng không dám xử phạt Nhị Trưởng lão, chỉ cấm túc tượng trưng một năm trong Thủy Ngục mà thôi.
Đối với một tu sĩ Hỗn Nguyên mà nói, thời gian một năm kia khác nào cái chớp mắt.
Tề Vũ chẳng chút do dự, đứng lên nói:
- Trong lúc nhất thời ta không khống chế được cảm xúc của mình, Tông chủ xử phạt ta, ta hoàn toàn tâm phục.
Chỉ có Đại Trưởng lão Chung Trọng Lãnh nghe được lời của Tông chủ mà rùng mình một cái, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Phỉ Tuyên rồi đứng lên khẽ khom người:
- Chung Trọng Lãnh lĩnh mệnh, mời Tề Trưởng lão theo ta.
Chung Trọng Lãnh vẫn nghĩ Phỉ Tuyên không có năng lực ngồi lên vị trí Tông chủ, thế nhưng thấy được cách xử trí của ông ta hôm nay, Chung Trọng Lãnh ngược lại có chút thay đổi suy nghĩ.
Toàn bộ người trong Tông môn đều nghĩ đây là hình phạt nhẹ nhất. Bởi vì bất kỳ đệ tử nào bị nhốt vào Thủy Ngục, khi trở ra tu vi đều không lùi mà tiến, có thể thấy Thủy Ngục chẳng phải nơi giam giữ gì mà là địa phương thích hợp cho việc bế quan tu luyện.
Thế nhưng trong toàn bộ Diễn Nhất Đạo Tông chỉ có ba người biết nơi đáng sợ nhất của Tông môn chính là chỗ này. Đừng nói Tề Vũ chỉ có thực lực Hỗn Nguyên sơ kỳ, dù là hậu kỳ đi nữa, một khi tiến nhập Thủy Ngục cũng chẳng có cơ hội trở ra.
Bí mật về Thủy Ngục, nơi có thể giết tu sĩ Hỗn Nguyên chỉ có Tông chủ, Đại Trưởng lão và tổ sư Diễn Quân biết mà thôi. Dù Tề Vũ là Nhị Trưởng lão cũng chẳng biết điều cơ mật ấy.
Vì sao Tề Vũ động thủ, Chung Trọng Lãnh hiểu rõ, này là để thăm dò ranh giới của Phỉ Tuyên tới đâu. Chỉ cần lần này Phỉ Tuyên không có động tác gì lớn, kế tiếp sẽ có rất nhiều Điện chủ và Phong chủ bị bè phái bọn họ tước đoạt quyền lực, thậm chí tiêu diệt luôn.
Sở dĩ Chung Trọng Lãnh vẫn nhắm mắt làm ngơ là vì Phỉ Tuyên không quyết đoán, Đại Trưởng lão này ra mặt cũng chỉ làm pháo hôi mà thôi.
Hiện tại Tông chủ đã động sát cơ với Tề Vũ, ông không chút để ý mà hỗ trợ một tay. Diễn Nhất Đạo Tông ngày càng sa sút đều vì nội đấu cùng cách hành xử không quyết đoán của Tông chủ.
- Đi thôi, Tề Trưởng lão.
Chung Trọng Lãnh lặp lại lần nữa rồi cất bước rời khỏi đại điện nghị sự. Trong lòng ông đang thầm cười lạnh, Tề Vũ dám thăm dò ranh giới cuối cùng của Tông chủ, bất quá lần này họ đã chọn sai cách rồi.
Thấy Chung Trọng Lãnh dẫn Tề Vũ ra ngoài, bấy giờ Phỉ Tuyên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ông lo nhất là Chung Trọng Lãnh không nghe lời mình mà vạch trần mục đích thật sự. Chỉ cần Chung Trọng Lãnh còn đứng về phía mình, vậy Phỉ Tuyên có thể lần nữa vực dậy Tông môn. Lúc đầu ông không muốn mạo hiểm như thế, chỉ là Tề Vũ đã đụng vào vùng cấm của ông, khiến ông không thể lùi bước.
Bấy giờ, trong lòng An Đồ Ngưng không khỏi run rẩy, dù nàng lập được đại công cho Tông môn nhưng kết quả vẫn bị Nhị Trưởng lão xem như vô lễ mà đánh trọng thương, còn Tông chủ chỉ nhẹ nhàng phạt lão ta.
Lúc này, An Đồ Ngưng đứng thẳng người lên, ngay cả máu nơi khóe miệng cũng không lau liền ôm quyền nói:
- Tông chủ, ta trọng thương rồi, muốn về Diễn Xuân cốc chữa thương.
Phỉ Tuyên biết hiện giờ ông không thể nói gì với đối phương hết, bằng không công sức đều như gió thoảng mây bay, chỉ đành gật đầu:
- Ngươi trở về chữa thương đi, Nhị Trưởng lão chỉ nhất thời hồ đồ thôi, đừng để trong lòng làm gì.
- Vâng.
Sau khi đáp lời, An Đồ Ngưng lập tức xoay người rời đi, nàng đã triệt để thất vọng với Diễn Nhất Đạo Tông rồi.
-