Thế giới thứ chín

Chương 595




Trong lòng An Đồ Ngưng cười thầm, đây chính là quân bài chưa lật của nàng ta, Uông Đằng đoán chừng nằm mơ cũng sẽ không ngờ Diễn Nhất Đạo Tông lấy được thành tích top 50.

Một nam tử râu dài ngồi cách An Đồ Ngưng không xa lộ ra một tia cười lạnh lẽo, mấy hôm trước y vừa nhận được tin tức, trong Đan Hà thi đấu, Diễn Nhất Đạo Tông lấy được thành tích tốt chưa từng có. Uông Đằng chỉ biết đấu tranh nội bộ, lão đoán chừng không thể nào ngờ An Đồ Ngưng sẽ đạt được thành tích tốt, cho nên còn chẳng buồn đi nghe ngóng tin tức.

Bất quá nam tử râu dài không thèm đứng ra phản bác Uông Đằng, lão thất phu này cấu kết với hai vị trưởng lão, lấy quyền mưu tư, tuyển nhận đệ tử càng ngày càng tệ, y làm phong chủ Truyền Đạo phong nên được trải nghiệm nhiều nhất.

Phỉ Tuyên vừa mới xuất quan, cũng không biết thành tích đan bỉ của Diễn Nhất Đạo Tông. Ông ta liếc nhìn An Đồ Ngưng, dùng ngữ khí không được tốt lắm bảo:

- An cốc chủ, chuyện nội bộ tông môn có thể ngồi xuống từ từ nói. Tuy nhiên Đan Đạo Diễn Nhất Đạo Tông một mực rớt lại phía sau, hơn nữa chuyện lớn như Đan Hà đan bỉ không chỉ quan hệ đến mặt mũi tông môn, mà còn ảnh hưởng đến quyền nói chuyện trong tông, lần này ngươi quá mức qua loa.

Phỉ Tuyên không cần Uông Đằng nói rõ chi tiết cũng biết thành tích Diễn Nhất Đạo Tông nhất định không được tốt. Bằng không thì Uông Đằng sẽ không mượn chuyện này để nói.

An Đồ Ngưng ôm quyền đáp:

- Ta cực kỳ đồng ý với lời tông chủ nói, ta cho rằng trước lợi ích tông môn, ân oán cá nhân có thể đặt ra sau. Thế nhưng Uông phong chủ vì muốn ta thua trong đan bỉ, sau đó bị tông môn xử phạt, cho nên trước khi đan bỉ bắt đầu, lão đã điều tất cả Đan sư rời khỏi tông môn. Diễn Nhất Đạo Tông đếm tới đếm lui chỉ có vài tên Đan sư kia, ta muốn tham gia đan bỉ thế mà ngay cả một tên Đan sư cũng không tìm được. Ta muốn hỏi Uông phong chủ, nếu như mỗi người đều giống như ngươi, vậy Diễn Nhất Đạo Tông có còn tồn tại được hay không?

Sắc mặt Phỉ Tuyên càng thêm khó coi, nếu như Uông Đằng dám làm thế, vậy đừng trách ông ta không khách khí.

Uông Đằng lộ ra vẻ tràn đầy oan uổng đứng lên:

- Tông chủ, các vị trưởng lão cùng phong chủ. Uông Đằng ta dù sao cũng là phong chủ Diễn Nhất Đạo Tông, lại thêm chưởng quản sự vụ toàn bộ tông môn. Đương nhiên ta không thể làm loại chuyện này. Diễn Nhất Đạo Tông tổng cộng chỉ có 23 vị Đan sư, bởi vì bảy tháng trước, Việt Ninh sơn mở ra. Đây là đại sự, Đan sư tông ta tự nhiên không thể rớt lại phía sau, cho nên tất cả đều đi đến Việt Ninh sơn...

Phỉ Tuyên nghe nói như thế, trong lòng thầm thở dài.

Ông ta tự nhiên biết Việt Ninh sơn, đây là một tòa dược viên sơn dưới danh nghĩa Đạo giới đan hội. Mỗi lần Việt Ninh sơn mở ra, Đan sư ghi tên tại đan hội đều có thể đi thu thập thần linh thảo, thời gian là một năm.

Chuyện này xem như cũng có chỗ tốt đối với tông môn, ngay cả Phỉ Tuyên cũng không tiện nói gì. Hơn nữa Đan sư tông môn đi Việt Ninh sơn vốn không phải thụ ý của Uông Đằng mà là tự quyết định.

Uông Đằng lại tiếp tục nói:

- Ta không phải gièm pha An cốc chủ, nhưng An cốc chủ làm người phụ trách Đại Canh Đan Hà đan bỉ lần này, hẳn là phải chủ động liên hệ Đan sư để bọn họ trở về mới đúng. Thế nhưng chín ngày trước tranh tài, ta bất ngờ phát hiện không hề có một Đan sư nào trở lại tông môn. Cho nên trong lúc gấp gáp, ta vội vàng mượn nhờ tông môn phát ra tin tức, yêu cầu những Đan sư đó tranh thủ thời gian trở về, bởi vì đan bỉ đã sắp bắt đầu.

Uông Đằng nói đến đây chợt cười tự giễu:

- Chuyện này vốn do An cốc chủ phụ trách, tuy nhiên vì An cốc chủ không hề có chút động tĩnh nào, cho nên ta đành phải vượt quyền gọi những bọn họ về. Bởi vì nếu bọn họ trở về ngay lúc đó thì vẫn có thể kịp thời tham gia đan bỉ.

Tựa hồ cảm thấy rất không cam lòng, sắc mặt Uông Đằng có chút khó coi:

- Tuy nhiên ta rất tức giận vì ta vừa mới gọi toàn bộ Đan sư trở lại, An cốc chủ vậy mà không thèm nhìn họ, một mình rời khỏi tông môn. Nghe nói, cốc chủ mang theo một đệ tử ngoại môn. Ta đoán chừng cốc chủ lo lắng không có ai tham gia trận đấu, cho nên mang theo đệ tử ngoại môn này tùy tiện báo danh mà thôi.

Nghe Uông Đằng nói đến đây, không chỉ Phỉ Tuyên, một ít phong chủ cùng điện chủ không rõ chân tướng đều hơi bất mãn An Đồ Ngưng. An Đồ Ngưng mang theo một đệ tử ngoại môn đi tham gia đan bỉ, rõ ràng là muốn qua loa cho xong.

Hít một hơi thật sâu, Uông Đằng tiếp tục nói:

- Ta không hề oan uổng An cốc chủ, An cốc chủ rời đi mấy ngày liền quay về tông môn. Lúc này đan bỉ vẫn đang tiến hành, ta càng phẫn nộ hơn. Nàng ta rõ ràng là dẫn người đi báo danh cho xong, Diễn Nhất Đạo Tông dù sao cũng là một trong ngũ đại tông môn, nếu mỗi người đều giống như nàng ta, Diễn Nhất Đạo Tông còn muốn sinh tồn tại Đạo giới hay không?

- An cốc chủ, Đan sư Diễn Nhất Đạo Tông ta mặc dù so ra kém những tông môn lấy đan làm chủ kia, nhưng tốt xấu gì cũng có hơn 20 vị Đan sư. Tuy toàn bộ Đan sư đều tiến về Việt Ninh sơn hái thuốc, nhưng ngươi vì sao không thông qua tông môn gọi bọn họ trở về? Đan bỉ chỉ cần ba Đan sư dự thi, ngươi không cần gọi toàn bộ trở về mà chỉ cần gọi ba người thôi là được.

Phỉ Tuyên vừa nói vừa thở dài:

- Xem như ngươi không gọi, Uông phong chủ đã giúp ngươi gọi trở về, ngươi ít nhất cũng phải mang theo vài Đan sư đi dự thi mới đúng. Thế mà ngươi lại để một tên đệ tử ngoại môn đi dự thi, đúng như Uông phong chủ nói, ngươi đặt mặt mũi tông môn ở chỗ nào?

Một tên trưởng lão ngồi cách đó không xa cũng lên tiếng trách móc:

- An cốc chủ làm như vậy quả thật sai lầm, không chỉ tùy tiện mang đệ tử ngoại môn đi dự thi, mà còn tùy ý giết đệ tử tông môn. Trước đây không lâu, Tuân Bái vừa mới bước vào Đạo Nguyên cảnh, để cho tông môn lại tăng thêm một cường giả bước thứ hai Chứng Đạo. An cốc chủ làm như vậy chẳng khác nào khiến Tuân gia xa rời Diễn Nhất Đạo Tông.

An Đồ Ngưng trầm mặc, trong nội tâm nàng bỗng nhiên vô cùng cảm tạ Địch Cửu. Nếu như không phải Địch Cửu giúp nàng xoay chuyển tình thế, chỉ sợ Diễn Xuân cốc không phải đơn giản giảm bớt tài nguyên tu luyện, mà kết quả rất có thể sẽ là nàng mất đi vị trí cốc chủ Diễn Xuân cốc, thậm chí là bị tông môn xử phạt cấm đoán.

Uông Đằng không ngờ lại âm hiểm đến vậy, gọi Đan sư tông môn trở về ngay trước lúc nàng đi dự thi, rõ ràng là để chứng minh nàng bất lực.

Có thể thấy được Uông Đằng đã sớm tính toán kỹ, bởi vì nàng không chú ý Đạo giới đan hội, lại thêm không ngờ tới chuyện Việt Ninh sơn. Tuy nàng không thể sử dụng truyền tin châu của bản thân để Đan Sư trở về, thế nhưng nếu thông qua tông môn gọi thì họ nhất định phải có mặt.

Uông Đằng đã sớm tính toán kỹ, khiến nàng bất tri bất giác bước vào bẫy rập. Nàng biết Uông Đằng gọi Đan sư trở về không phải để họ đi tranh tài, mà là vì giáng một đòn chí mạng cho nàng vào hôm nay.

- An cốc chủ, ngươi còn có lời gì để nói?

Phỉ Tuyên rất thất vọng về An Đồ Ngưng, trên thực tế ông ta rất xem trọng nàng, nhưng không ngờ nàng ta lại thất bại đến thế.

An Đồ Ngưng cúi người hành lễ với tông chủ:

- Tông chủ, bởi vì ta không hiểu rõ đan hội, cho nên quên đi chuyện Việt Ninh sơn. Ta thông qua truyền tin châu cá nhân, mời Đan sư tông sư trở về, kết quả chẳng gọi được ai. Ta biết những Đan sư này có quan hệ rất sâu với Uông Đằng, cho nên dứt khoát mặc kệ họ. Vì tìm kiếm Đan sư tông môn đi tham gia Đan Hà thi đấu, ta xem qua rất nhiều tin tức. Rốt cục đã tìm được một viên minh châu Đan Đạo đang thất lạc ở Diễn Nhất Đạo Tông...

Uông Đằng chế nhạo:

- An cốc chủ muốn nói tên đệ tử ngoại môn kia? Không biết Đan Đạo minh châu thất lạc tại Diễn Nhất Đạo Tông đó lấy được vị trí thứ bao nhiêu tại Đạo giới đan bỉ?

An Đồ Ngưng không để ý đến Uông Đằng, tiếp tục nói với tông chủ:

- Quả thật rất khéo, ta vừa mới mang theo đệ tử ngoại môn kia đi dự thi, Đan sư tông môn liền trở về đầy đủ, vừa đúng lúc không để cho ta gặp được. Còn may ta không phụ kỳ vọng, lấy được vị trí thứ 48 trong Đan Hà thi đấu. Đệ tử ngoại môn kia thu được vị trí thứ hai mươi trên xếp hạng cá nhân...

- Cái gì?

Phỉ Tuyên đột nhiên đứng bật dậy, dùng ánh mắt không dám tin tưởng nhìn An Đồ Ngưng. Theo ông biết, Diễn Nhất Đạo Tông đã trải qua nhiều lần Đại Canh Đan Hà đan bỉ, xếp hạng tốt nhất vẻn vẹn là 116. Còn xếp hạng cá nhân càng thê thảm không nỡ nhìn. An Đồ Ngưng hiện tại đột nhiên nói Diễn Nhất Đạo Tông lọt vào top 50, ông há có thể không chấn kinh?

Chờ chút, tông môn thu được top 50, cá nhân thu được top 20, như vậy có nghĩa là Diễn Nhất Đạo Tông được thêm mấy cái danh ngạch tu luyện tại Đạo giới Đan Mạch. Hơn nữa còn có thêm cả một danh Đại Đạo lĩnh ngộ đạo danh ngạch. Phải biết, trước đây đệ tử Diễn Nhất Đạo Tông chưa bao giờ đi qua Đan Mạch.

Uông Đằng cũng choáng váng, lập tức hỏi lại:

- An cốc chủ, loại trò cười này có ý nghĩa gì? Chỉ cần tra một cái liền biết.

An Đồ Ngưng lạnh lùng đáp:

- Ngươi nói đúng, chuyện này tra một cái liền biết, ta thêu dệt vô cớ có ý nghĩa gì?

Trong lòng Uông Đằng trầm xuống, đúng vậy, chuyện này rất dễ dàng tra ra, An Đồ Ngưng dám nói láo sao?

Không đợi Phỉ Tuyên hỏi thăm, phong chủ Truyền Đạo phong Tiết Điền liền đứng lên, ôm quyền nói:

- Tông chủ, các vị trưởng lão. Ta có thể chứng minh toàn bộ những gì An cốc chủ nói là thật. Diễn Nhất Đạo Tông ta quả thật xếp hạng 48 tại Đạo giới Đan Hà thi đấu lần này, Đan sư Địch Cửu cũng lọt vào top 20. Hôm nay ta đang định tìm An cốc chủ để chúc mừng, không nghĩ tới An cốc chủ lại đi chờ tông chủ xuất quan, vẫn chưa có cơ hội trò chuyện.

- Ha ha...

Phỉ Tuyên vui vẻ cười phá lên.

- An cốc chủ, không tệ. Dưới tình huống bất lợi như vậy mà ngươi có thể tìm được tên đệ tử ngoại môn này, thật sự là không thể bỏ qua công lao. Tốt, tốt...

An Đồ Ngưng lần nữa khẽ khom người:

- Đệ tử ngoại môn kia rõ ràng có một thân Đan Đạo bản sự, thế mà lại bị nhét vào ngoại môn. Hơn nữa, Tuân Thương còn muốn cưỡng chiếm động phủ của hắn, cho nên ta mới nóng giận ra tay giết người. Ta cảm thấy nhất định cần phải chỉnh đốn Đệ Tử điện, nếu cứ tiếp tục như vậy, tông môn tuyển nhận đệ tử quả thật là đời sau không bằng đời trước.

Về phần trước đó Uông phong chủ nói, Địch Cửu giết Tuân Khởi Ngoại Môn sơn, ta tin tưởng chỉ cần mời người điều tra một chút liền biết. Địch Cửu đi cùng ta tham gia đan bỉ, ta hiểu rất rõ cách làm người của hắn. Khiêm tốn, biết tiến thối, không gây chuyện, tinh thần cống hiến cho tông môn rất cao. Dù hắn lập công lao lớn như thế cho tông môn mà vẫn không xin ban thưởng. Loại đệ tử như vậy há có thể tùy ý đi giết đồng môn? Quan trọng nhất, Địch Cửu chỉ là đệ tử ngoại môn, hắn có thể giết được Tuân Khởi đã bước vào Dục Đạo sao?

-