Nghe được Tuân Khởi bị giết, trong lòng An Đồ Ngưng cũng giật mình. Trước đây không lâu gã đã tấn cấp Dược Đạo, hẳn Địch Cửu chỉ là tu sĩ Tố Đạo, sao có thể giết Tuân Khởi?
Sự chênh lệch của Dục Đạo và Tố Đạo căn bản không phải cử nguyên thần mạnh yếu là bù đắp được, bấy giờ còn dính tới lý giải đại đạo thiên địa cùng thần niệm mạnh yếu, các loại lĩnh vực cao thấp khác.
Địch Cửu dù nghịch thiên đến đâu cũng không có khả năng mới cảnh giới Tố Đạo đã giết được tu sĩ Dục Đạo.
Tất nhiên nàng không biết sau khi giết Tuân Khởi xong, trong lòng hắn còn cảm thán bản thân đã xem trọng tu vi Dục Đạo nữa kìa.
Là Tông chủ Diễn Nhất Đạo Tông, so với bất kỳ người nào khác Phỉ Tuyên hiểu rõ hơn cả. Hiện tại sắc mặt ông chẳng dễ nhìn chút nào, vì chia bè kết phái nên Diễn Nhất Đạo Tông mới bị các Tông môn khác áp chế.
Sở dĩ Phỉ Tuyên muốn bế quan là vì thực lực ông quá thấp, căn bản chẳng cách nào ngăn chặn đấu đá nội bộ của các Trưởng lão.
Hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt Phỉ Tuyên đã khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có:
- Lập tức tổ chức Đại hội Tông môn, triệu tập tất cả các Trưởng lão, Điện chủ cùng các Phong chủ đều tham gia.
...
Sau khi Địch Cửu tiến vào Diễn Đạo sơn mạch hắn mới hiểu được vì sao thủ lệnh lại cho phép hắn ở tới ba ngày trong này.
Thần niệm tại đây có phạm vi còn thấp hơn tầm nhìn bằng mắt. Trong đây không chỉ có đại trận Thần Niệm Ức Chế còn có cả Thị Tuyến Cách Tuyệt. Chỉ cần vượt hơn 5 trượng, ánh nhìn trở nên mơ hồ hoàn toàn.
Không chỉ vậy, nguyên thần của hắn còn bị chế trụ.
Địch Cửu cảm thán không thôi, đừng nói cho hắn ở lại đây ba ngày, xem như 30 ngày hắn có thể làm được gì chứ?
Nói đi nói lại, thời gian ba ngày này Địch Cửu chỉ có thể dùng tốc độ chân của mình để di chuyển. Hắn tin nếu bản thân dựa vào cách này di chuyển, đi tới chỗ nào liền thu hoạch ở đó thì ba ngày sau chỉ lấy được một ít thần linh thảo cấp thấp mà thôi, số lượng lại không quá nhiều.
Không thể dùng thần niệm, thần nguyên lại bị áp chế, ngay cả tầm nhìn cũng trở nên hạn hẹp, thế nhưng những việc này không khiến Địch Cửu tuyệt vọng, bởi vì hắn còn có Đạo Đồng.
Tuy công dụng chủ yếu của Đạo Đồng không dùng nhìn xa, nó dùng khám phá hư ảo, có điều Đạo Đồng của hắn là Tiên Đạo Đồng cấp ba, muốn thấy rõ mười dặm cũng không có vấn đề gì.
Trên thực tế, mượn nhờ Ngũ Hành Độn mới là thích hợp nhất, cơ mà thời điểm Tố Đạo thuật pháp này đã bị Địch Cửu chém rụng. Bất quá hắn chẳng có nửa điểm muốn nhặt nó về, trừ phi có vấn đề liên quan tới tính mạng, khi chưa biết rõ Ngũ Hành độn thuật có vấn đề gì, Địch Cửu không muốn dùng nó.
Ba ngày này, Địch Cửu quyết định dành hai ngày rưỡi để di chuyển, nửa ngày cuối cùng mới thu thập thần linh thảo.
Hiện tại xung quanh nơi Địch Cửu đang đứng có thần linh thảo với đẳng cấp không quá cao, hắn biết chỉ khi xông vào nơi sâu nhất của Diễn Đạo sơn mạch mới tìm được thần linh thảo tốt hơn.
Chỉ vẻn vẹn một nén nhang, Địch Cửu liền biết sự lựa chọn của mình đã đúng. Hắn khác với những tu sĩ khác, cái hắn tu luyện là Quy Tắc Đạo.
Diễn Đạo sơn mạch gồm vô số pháp trận các loại, thế nhưng quy tắc sẽ không biến mất. Địch Cửu chạy không ngừng, cảm nhận được sự biến hóa của quy tắc thiên địa xung quanh.
Theo sự nhận biết ngày càng rõ với quy tắc thiên địa xung quanh, tốc độ chạy của hắn càng lúc càng nhanh, cuối cùng tốc độ có khi còn bằng phi thuyền, thậm chí càng về sau, tốc độ của hắn chẳng khác gì so với các loại độn thuật khác.
Chỉ vẻn vẹn một ngày trời Địch Cửu đã dừng lại, hắn biết bản thân đã sớm chạy tới nơi tu sĩ bình thường không tới được. Lúc này chẳng cần Đạo Đồng, ánh mắt Địch Cửu tùy tiện quét một chút, chung quanh đủ loại thần linh thảo từ cấp một tới cấp bốn đều có. Thậm chí còn có một ít thần linh thảo cấp năm và cấp sáu.
Địch Cửu kích động đến mức da đầu có chút tê dại, chẳng phải vì nơi này có rất nhiều thần linh thảo, tuy nó cũng khiến hắn hưng phấn, thế nhưng chưa đủ để kích động.
Địch Cửu kích động là vì hắn cảm ngộ được một loại độn thuật mới.
Thần Niệm độn thuật có một khuyết điểm cực lớn là khi bị pháp trận ngăn cản, hắn không cách nào bỏ chạy được. Mỗi khi đụng phải vấn đề này, Ngũ Hành độn thuật sẽ trở nên lợi hại hơn Thần Niệm độn thuật.
Một ngày trước, khi chạy hắn không ngừng dung nhập quy tắc thiên địa xung quanh, sau đó tiếp tục cảm ngộ các quy tắc đó để tăng tốc, giúp hắn cảm ngộ Quy Tắc độn thuật.
Mặc dù mới cảm nhận được một tí da lông, Địch Cửu cũng biết loại độn thuật này có bao nhiêu phần nghịch thiên.
Quy Tắc độn thuật mang ý nghĩa, chỉ cần nơi nào có quy tắc hắn đều bỏ chạy được.
Trong vũ trụ này, nơi nào mà không có quy tắc? Khúc dạo đầu của Quy Tắc Đại Đạo có nói tất cả thiên địa vạn vật đều có quy tắc, nếu không có thì chắc chắn là do ngươi không tìm được hoặc không lý giải được mà thôi. Có thể nói Quy tắc độn thuật hoàn toàn là độn thuật đệ nhất vũ trụ.
Quả nhiên Quy Tắc Đạo là đệ nhất đại đạo giữa thiên địa.
Nếu nói vũ trụ còn có đạo khác mạnh hơn Quy Tắc Đạo thì Địch Cửu tuyệt đối không tán thành.
Thần linh thảo dù nhiều và trân quý tới đâu cũng kém việc lĩnh ngộ được Quy Tắc độn thuật!
Lĩnh ngộ được độn thuật này, muốn mạnh hơn chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi. Địch Cửu kiềm lại tâm tình kích động của mình, bấy giờ mới đưa mắt nhìn tới thần linh thảo đầy đất kia.
Thiên Vân Chi, Luyện Vân Đằng, Bạo Diệp, Tề Đà La; Thiên Ngấn Lan, Đơn Nguyệt Diệp, Khởi Mộc Bì, Phật Quang Chi...
Địch Cửu vội vã thu thập thần linh thảo, trong lòng hắn cũng cảm thán không thôi, nhân tình của An Đồ Ngưng thật lớn a.
Không nói thần linh thảo này đều là cấp ba, xem như Phi Liên, Tử Hạnh Căn, Hoang Kim La cũng có không ít.
Chờ sau khi rời khỏi đây, Địch Cửu còn cần sầu não về nguyên liệu luyện đan nữa sao?
...
Tại đại điện của Diễn Nhất Đạo tông.
Toàn bộ người của Tông môn trừ số ít Trưởng lão bế quan ra, tất cả Trưởng lão và Điện chủ, Phong chủ đều có mặt.
Tuy Phỉ Tuyên là Tông chủ Diễn Nhất Đạo Tông, nhưng kẻ có tu vi mạnh nhất lại không phải là ông ta, người cường đại nhất là Hỗn Nguyên lão tổ Diễn Quân.
Chỉ là Diễn Quân không quản sự vụ của Tông môn, trừ luận đạo ra, bình thường lão chỉ bế quan thôi diễn đại đạo chính mình. Trừ phi Tông môn bị người hủy, dưới tình huống khác, lão tuyệt đối không xuất hiện.
Phỉ Tuyên ngồi ở chủ vị, quét mắt nhìn mọi người trong điện mà không khỏi thở dài.
Bàn về thực lực, Diễn Nhất Đạo Tông cũng nằm trong ba vị trí hàng đầu của Ngũ đại tông môn, nhưng nếu bàn về việc Tông môn có nhiều phe phái nhất thì hắn trên Đạo giới này chẳng ai thèm tranh chức đó với bọn họ.
Nếu không có Tông chủ như ông miễn cưỡng chống đỡ, Diễn Nhất Đạo Tông đã sớm chia năm xẻ bảy.
- Hiện tại mọi người đã đến đông đủ, An Cốc chủ, ngươi nói một chút về lý do ngươi giết đệ tử Diễn Nhất Đạo Tông đi.
Trong lòng Phỉ Tuyên, hiển nhiên An Đồ Ngưng quan trọng hơn so với Tuân gia gì kia.
Đúng là thực lực Tuân gia không tệ, nhưng phần lớn tâm tư đều dành cho gia tộc, còn An Đồ Ngưng lại toàn tâm toàn ý vì Tông môn, nếu so sánh mà nói, tất nhiên Tông chủ như ông có huynh hướng nghiêng về An Cốc chủ hơn.
Phỉ Tuyên hỏi như vậy là muốn An Đồ Ngưng có thể giải thích cho hành động của mình.
Lúc này, An Đồ Ngưng mới ôm quyền nói:
- Tông chủ, các vị Trưởng lão. Thời điểm đệ tử ngoại môn Địch Cửu ra ngoài thí luyện, Tuân Thương đã chiếm đoạt động thủ Địch Cửu, lúc ta tìm Địch Cửu lại phát hiện Tuân Thương ỷ vào địa vị trong Tông môn muốn mạnh mẽ ức hiếp hắn. Cốc chủ như ta còn là một trong những người phụ trách Tông môn, tất nhiên chẳng chút do dự, tuân theo quy củ mà phế bỏ tên đệ tử này.
Phỉ Tuyên đang tính bảo An Đồ Ngưng nói không sai, cướp đoạt động phủ đệ tử đồng môn, lấy địa vị của An Đồ Ngưng tất nhiên được trực tiếp giết chết.
Có điều không chờ Phỉ Tuyên lên tiếng, Phong chủ Uông Đằng của Diễn Vũ phong liền đứng lên nói:
- Bẩm Tông chủ cùng các vị Trưởng lão, ta muốn hỏi một chút. Theo ta được biết thì thời điểm Tuân Thương bị giết cách Đan Hà thi đấu khoảng mười ngày. Lúc ấy An Cốc chủ hẳn đang tìm kiếm đại biểu thay mặt Tông môn, gánh trên vai trọng trách quan trọng thế này mà An Cốc chủ còn đủ thời gian đi giúp một đệ tử ngoại môn ư? Dù sao Diễn Nhất Đạo Tông cũng là một trong Ngũ đại tông môn, An Cốc chủ là muốn Diễn Nhất Đạo tông bị xấu mặt với các đồng đạo khắp nơi à?
Bấy giờ Phỉ Tuyên mới nhớ tới chuyện về Đan Hà thi đấu, sắc mặt khi nhìn về phía An Đồ Ngưng bắt đầu khó coi. Vô luận An Đồ Ngưng có đạo lý gì đi nữa thì Đan Hà thi đấu không phải việc nhỏ. Trước Đan Hà thi đấu mấy ngày mà người phụ trách như nàn còn có thời gian đi tìm đệ tử ngoại môn, đây chính là thất trách a. Khi đó, An Đồ Ngưng hẳn nên tụ tập tất cả Đan sư, cùng nhau nghiên cứu chiến thuật và thủ đoạn cô đọng Thần Nguyên Đan mới đúng.
-