Thấy An Đồ Ngưng đánh bay Tuân Thương, trong lòng Địch Cửu chẳng có nửa phần cao hưng, ngược lại lạnh lẽo vô cùng.
Tu vi thấp quả nhiên là thịt cá, ngay cả cơ hội nói chuyện Tuân Thương cũng chẳng có liền bị An Đồ Ngưng đánh bay, không hề nói đạo lý nửa chữ.
Nói cách khác, nếu khi nãy An Đồ Ngưng đánh hắn, hắn cũng chỉ biết nhận mệnh.
Địch Cửu trầm mặc không nói, An Đồ Ngưng lại nhìn chằm chằm hắn:
- Ngươi là Luyện Đan sư?
Nghe vậy, trong lòng Địch Cửu giật nãy, tới nơi này hắn chưa từng tiết lộ khả năng luyện đan của mình. Bất quá suy nghĩ Địch Cửu liền chuyển, hắn luyện đan liên tiếp mấy năm trong Hạo Hãn, trên thân chắc chắn lưu lại khí tức của đan dược. Loại khí tức này tu sĩ bình thường có thể không cảm nhận được nhưng An Đồ Ngưng trước mắt tuyệt đối phát hiện ra.
- Vãn bối không dám nhận xằng bản thân là Luyện Đan sư, chỉ là ưa thích luyện đan nên lãng phí rất nhiều dược liệu cấp thấp.
Địch Cửu lập lờ nói nước đôi.
An Đồ Ngưng căn bản không quản Địch Cửu là ai, nàng chỉ lấy một ngọc bài ra rồi ném cho đối phương:
- Ta là Cốc chủ Diễn Xuân Cốc An Đồ Ngưng của Diễn Nhất Đạo Tông, mười ngày sau Đạo giới tổ chức Đan Hà Bỉ, ngươi đi với ta tới đó dự thi đi.
- Hả…
Lúc này Địch Cửu dại ra, chưa kể trình độ luyện đan của hắn ra sao, đúng là hắn biết luyện đan đấy, thế như An Cốc chủ này chẳng hỏi nửa chữ liền kêu hắn đại diện Tông môn dự thi, đây chẳng phải có chút khó hiểu sao? Huống hồ Diễn Nhất Đạo Tông cũng chẳng phải môn phái nhỏ gì, dự thi chắc chắn đều là Đan sư đỉnh cấp tham dự, khi nào tới phiên đệ tử ngoại môn nho nhỏ như hắn a?
Lại nói, xem như tới lượt hắn, An Đồ Ngưng cũng nên kiểm tra trình độ đệ tử này một lần chứ. Sao lại tùy tiện giao ngọc bài rồi nói hắn mười ngày sau đi thi, đùa kiểu gì vậy?
Thấy An Đồ Ngưng chuẩn bị đi, Địch Cửu nơi nào còn chần chờ, vội vàng khom người thi lễ:
- Tiền bối, vãn bối vừa học luyện đan nên trình độ rất kém, nếu đại diện tông môn dự thi, ta sợ bản thân gánh vác không nổi.
An Đồ Ngưng nhàn nhạt quét mắt nhìn Địch Cửu:
- Chỉ cần ngươi tham gia tranh tài là được, về phần mặt mũi tông môn, không liên quan tới ngươi.
Nói xong câu đó, An Đồ Ngưng sải bước đi mất.
Địch Cửu cầm ngọc bài tiến lên phía trước, ngay cả địa điểm và thời gian, nàng ta còn chưa nói mà đã đi rồi.
- Đúng là người khó tính, không thuận theo thì mặt lạnh xuống ngay.
Địch Cửu im lặng nhìn ngọc bài trong tay, hắn không hiểu đây là ý gì, thế nhưng hắn khẳng định, nếu đại diện Diễn Nhất Đạo Tông đi thi mà làm mất mặt họ, An Cốc chủ chắc chắn bị xử phạt. Còn hắn, chỉ sợ ngay cả tư cách bị phạt cũng chẳng có, An Đồ Ngưng bị phạt, một Cốc chủ có thể phạt nặng được tới đâu? Còn đệ tử ngoại môn như hắn chính là pháo hôi a.
Địch Cửu tự hỏi bản thân đã đắc tội An Đồ Ngưng bao giờ, xem như có đi nữa, nàng ta cũng không cần dùng thủ đoạn này để hại hắn. Địa vị chênh lệch quá nhiều, đối phương cần bày mưu tính kế làm chi?
Dù chuyện gì xảy ra, đã rơi xuống đầu hắn thì Địch Cửu chỉ có thể dừng việc tu luyện lại, lợi dụng mấy ngày còn dư mà chỉnh lý lại nguyên liệu luyện đan.
...
Địch Cửu không hiểu, hoàn toàn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, mà trong lòng An Đồ Ngưng lại càng biệt khuất hơn.
Dù gì nàng cũng là Cốc chủ của Diễn Nhất Đạo Tông, thân phận và địa vị vẫn có. Biết rõ Đan Hà đấu này nàng được toàn quyền quyết định mọi chuyện của Diễn Nhất Đạo Tông, vậy mà Đan sư của tông môn dám không nể mặt, dẫn đến việc nàng chỉ có thể tìm một Đan sư mới vào nghề như Địch Cửu. Nàng thật hoài nghi ngay cả Tố Đạo thần đan rác rưởi nhất chắc hắn cũng chẳng luyện ra.
Nếu không vì quy định không thể tìm Đan sư bên ngoài thay thế, An Đồ Ngưng đã sớm bắt vài Đan sư về làm đại biểu so tài cho Diễn Nhất Đạo Tông.
Sau khi tìm được Địch Cửu, rốt cuộc An Đồ Ngưng cũng lười ra ngoài tìm Đan sư khác.
Vì tranh đấu nội bộ mà tông môn không thèm để ý đại sự này, một Cốc chủ như nàng còn bận lòng làm gì? Chỉ cần nàng tìm được Đan sư, dù mới học hay không cũng chứng tỏ nàng đã làm xong nhiệm vụ.
Về tài nguyên tu luyện của tông môn, sau khi xong chuyện lần này, nàng tuyệt đối sẽ không tùy tiện nữa.
Nếu lão thất phu Uông Đằng kia không quá phận như thế, nàng đã kiếm được Đan sư để dự thi, dù thua nàng cũng nhận mệnh.
Nhưng bây giờ thì sao, lão thất phu kia dám tính toán nàng, nàng há dễ dàng bỏ qua?
….
Động phủ của Địch Cửu được bố trí lại, ngay cả hộ trận cũng thay đổi. Hắn không dám bố trí thần trận, hộ trận chỉ là tiên trận cấp chín.
Tại Đạo giới, khan hiếm nhất không phải Đan sư mà là Trận Pháp sư.
Một đệ tử ngoại môn vừa tới như hắn có thể tùy tiện bố trí một thần trận, chẳng khác nào gây sự chú ý cho người khác.
Về phần Đan sư, chỉ cần luyện tay nhiều, sớm muộn gì cũng thành công.
Bởi vì An Đồ Ngưng mà Địch Cửu chẳng dám thăm hỏi tình huống của Trác Vô Gia và Mục Tiệp, chỉ biết vùi đầu nghiên cứu Đan Đạo trong động phủ.
Nháy mắt mười ngày liền qua, thu hoạch của Địch Cửu bé nhỏ vô cùng. Đan Đạo bị giới hạn bởi kiến thức và tu vi của hắn, còn các loại hình đan hỏa nữa, khó mà tiến bộ trong thời gian ngắn.
Địch Cửu thở dài một hơi, nếu chỉ cần Tố Đạo Đan Thần để tham gia Đan Hà Bỉ, Địch Cửu cũng không quan tâm lắm, thế nhưng hắn khẳng định một điều, tu vi người tham gia Đan Hà Bỉ không chỉ là Tố Đạo Đan Thần thôi, nói không chừng còn có Dục Đạo, Hóa Đạo Đan Thần, thậm chí có cả một hai Đan Thánh…
Hắn chỉ sợ ngay cả nước cũng chẳng có mà uống, vậy còn so sánh cái rắm gì.
Vô luận thế nào đi nữa, Địch Cửu cũng không dám đối nghịch với An Đồ Ngưng. Nàng ta không phải người dễ chọc, một chưởng đập chết Tuân Thương kia chính là ví dụ.
Địch Cửu đứng lên, hắn quyết định vẫn nên tới Diễn Xuân Cốc thăm hỏi một chút, bất kể thế nào cũng không thể để An Đồ Ngưng lấy cớ hắn làm chậm trễ thời gian mà xử lý.
Thời điểm chuẩn bị xuất môn, Địch Cửu phát hiện dự thi bài mà bà ta đưa mình bỗng sáng lên.
Trên ngọc bài xuất hiện một hàng chữ:
- Lập tức đến phi thuyền tại quảng trường tông môn, tiến về phía Đan Hà.
Địch Cửu nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng có tin tức. Hắn là đệ tử ngoại môn, việc tham gia Đan Hà Bỉ không do hắn chủ động yêu cầu. Xem như cuối cùng thua tới rối tung rối mù cũng chẳng phải trách nhiệm của hắn, hẳn không tính lên đầu hắn mới phải.
Dù sao Diễn Nhất Đạo Tông cũng là đại tông môn đỉnh cấp, Địch Cửu không tin họ chẳng cần mặt mũi.
Thời điểm Địch Cửu tiến vào quảng trường liền thấy một phi thuyền khổng lồ trước mặt mình. Hai tên đệ tử đứng ngoài phi thuyền như đang đợi người nào đó.
- Tiền bối chính là Địch Đan sư?
Địch Cửu vừa tới, một đệ tử tiến lên tiếp đón, dùng ngữ khí kính cẩn, khiêm tốn hỏi.
Nghe xong, Địch Cửu gật gật đầu:
- Ta là Địch Cửu, An Cốc chủ kêu ta tới đây, xin hỏi…
Bấy giờ, tên đệ tử vội vàng nói:
- Mời Địch Đan sư lên thuyền, An Cốc chủ đang chờ ngài ở tầng cao nhất.
Là phúc thì không phải họa, là họa thì không thể tránh. Địch Cửu chẳng xoắn xuýt gì nữa, trực tiếp tiến về phía trước.
Theo Địch Cửu, nếu tham gia Đan Hà thi đấu là đại diện một tông môn, khẳng định Đan sư không chỉ mình hắn.
Chờ hắn lên thuyền xong, Địch Cửu mới biết suy nghĩ này của mình sai hoàn toàn. Người trên phi thuyền cực ít, vài nữ tử đứng bất động chắc không phải thí sinh Đan Hà thi đấu, hẳn là người hầu thôi.
- Địch Đan sư, đây là nơi ngài ở, nếu có vấn đề gì có thể tùy thời gọi chúng ta tới.
Sau khi tiến vào phi thuyền, một nữ tử xinh đẹp khom người nghênh đón hắn tới lối đi lên tầng hai.
Thần niệm Địch Cửu quét qua liền biết đây là gian phòng lớn nhất trong tầng này, nói cách khác, hắn là người duy nhất ở đấy.
Việc này khiến Địch Cửu có chút choáng váng, này là có chuyện gì?
Không đợi hắn làm rõ, âm thanh khàn khàn của An Đồ Ngưng liền truyền tới:
- Nếu đã tới thì khởi động phi thuyền đi.
Lúc này, phi thuyền chấn động một chút rồi vạch ra một đạo ảnh tuyến, phóng thẳng tới không trung.
Địch Cửu nhanh chân tiến vào động phủ, nơi đây rộng rãi không gì sánh được, không chỉ vậy, thần linh khí bên trong càng thêm nồng đậm.
Trong phòng rộng rãi, còn trưng bày một bàn thần linh quả, rất nhiều quả đều từ cấp bốn trở lên, Địch Cửu chẳng khách khí làm gì, hắn trực tiếp lấy vài quả, vừa ăn vừa dò xét tứ phía.
Tuy thần linh khí nơi này nồng đậm vô cùng nhưng hắn sẽ không ngu ngốc tu luyện tại đây.