Thế giới thứ chín

Chương 583




Từ Hạo Hãn Đại Khư truyền tống đến Diễn Nhất Đạo Tông chẳng cần mất thần tinh, chỉ cần thân phận bài đệ tử tông môn là được, bất luận ngoại môn hay nội môn.

Địch Cửu là đệ tử ngoại môn, cho nên rất dễ dàng dùng truyền tống trận về Diễn Nhất Đạo Tông.

Sau khi trở lại tông môn, Địch Cửu chưa định tính toán tiếp tục ra ngoài, lúc trước hắn dùng ngọc phù lắng nghe Hỗn Nguyên lão tổ Diễn Quân luận đạo, chẳng những đổi lấy tư cách đệ tử ngoại môn, mà còn được tặng thêm một cái động phủ không tệ..

Địch Cửu rất nhanh liền đi tới Ngoại Môn sơn, chỗ ở của hắn là phòng Giáp số 341. Địch Cửu chưa kịp vào mà đã cảm thấy cực kỳ hài lòng.

Hắn ưa thích hồ nước động phủ lân cận, ban đầu ở khu vực thủ hộ Trùng Động, hắn thà rằng bất chấp nguy hiểm cũng muốn ở gần Thí Đạo Hồ.

Mà ngoài động phủ số 341 này vừa vặn có một cái hồ, hơn nữa diện tích còn không nhỏ. Không chỉ vậy, thiên địa thần linh khí chung quanh còn khá sung túc.

Địch Cửu đi đến ngoài động phủ, dùng khí tức vẽ lên thân phận bài trong tay. Tuy nhiên hắn rất bất ngờ vì không thể mở hộ trận ra.

Đây là động phủ của hắn, theo lý thuyết thì thân phận ngọc bài này phải lập tức mở ra hộ trận mới đúng.

Bất quá Địch Cửu không hề để ý, cái này vẻn vẹn là thần trận cấp một mà thôi, nếu hắn vào ở, sớm muộn gì cũng sẽ bố trí lại hộ trận.

Địch Cửu xòe tay ra, lập tức xé mở hộ trận.

Hắn hiện tại là Thần Trận sư cấp hai đỉnh phong, chỉ một cái hộ trận cấp một trong mắt hắn quả thật chẳng đáng gì.

- Ai dám phá hư phòng ngự hộ trận của ta?

Thanh âm tức giận đột nhiên truyền đến, theo đó là một tên nam tử mặt vàng vọt ra.

Hộ trận của ngươi? Địch Cửu kinh ngạc nhìn nam tử mặt vàng, rõ ràng là động phủ của hắn, sao lại biến thành hộ trận của người khác? Hơn nơi này còn có người ở, rốt cuộc là có chuyện gì?

- Mới tới? Lá gan không nhỏ. Chẳng lẽ không biết tại Diễn Nhất Đạo Tông, phá hư hộ trận ngoài động phủ đồng môn là tử tội sao?

Nam tử mặt vàng nhìn lướt qua Địch Cửu, dùng ngữ khí lạnh lùng quát hỏi. Bởi vì không nhìn ra thực lực Địch Cửu nên gã chưa vội động thủ.

Địch Cửu từ tốn trả lời:

- Nơi đây là động phủ của ta, làm sao biến thành động phủ của ngươi rồi? Chẳng lẽ ở Diễn Nhất Đạo Tông, một tòa động phủ lại có thể chứa hai đệ tử sao?

- Động phủ của ngươi?

Nam tử thấy vậy, thanh âm lộ ra vẻ hơi kinh ngạc, sau đó lập tức nói:

- Ngươi ra ngoài nhiều năm như vậy, ai biết ngươi đã chết hay còn sống? Động phủ là tài nguyên tông môn, đương nhiên phải phân cho người khác.

- Lăn.

Địch Cửu trực tiếp bước vào.

Hắn biết rõ, tại Diễn Nhất Đạo Tông, chỉ cần động phủ đã phân phối cho đệ tử ngoại môn thì sẽ không dễ dàng bị lấy lại. Trừ phi đệ tử ngoại môn này mất tích hơn trăm năm mà chẳng hề có tin tức, như vậy động phủ này mới có thể tiến hành phân phối lần thứ hai.

Mà hắn hiện tại mới ra ngoài vẻn vẹn mười mấy năm, khoảng cách trăm năm còn kém rất xa. Cho nên Địch Cửu dám khẳng định, động phủ này tuyệt đối không phải do tông môn lần nữa phân phối.

- Bằng hữu, ngươi biết ta là ai không?

Ngữ khí của nam tử mặt vàng ngày càng lạnh lùng, đồng thời khí tức cường hãn lập tức bao phủ Địch Cửu. Địch Cửu đã sớm Tố Đạo, cho nên vừa cảm thụ khí tức ấy, hắn liền biết tu sĩ mặt vàng cũng đã Tố Đạo.

- Cho ngươi thời gian ba hô hấp, nếu như ngươi không lăn ra ngoài thì đừng trách ta động thủ.

Địch Cửu xòe tay ra, Thiên Sa Đao rơi vào trong lòng bàn tay, lĩnh vực lập tức được phóng xuất.

Khí thế lĩnh vực của Địch Cửu còn chưa thể hiện ra tới ba thành mà nam tử mặt vàng đã bị ép xuống, sắc mặt gã đại biến, vội vàng lui về phía sau mười mấy bước.

Nam tử mặt vàng hít một hơi thật sâu, chậm rãi bảo:

- Ta quả thật không phải đối thủ của ngươi, nhưng ta là đệ tử Tử Mạch Tuân gia. Ta nguyện ý lấy 3000 thượng phẩm thần tinh để ngươi nhường lại nơi này. Cường giả Tử Mạch Tuân gia tại Diễn Nhất Đạo Tông rất đông đảo, ngươi bất quá là đệ tử ngoại môn mà thôi, dù giết ngươi tại đây cũng chẳng sao...

Địch Cửu không chờ đối phương nói xong, Thiên Sa Đao trong tay lập tức phóng ra một đạo bạch mang. Lần này, nam tử mặt vàng chẳng có cơ hội tránh né, đạo bạch mang chỉ trong chớp mắt liền vẽ một vết rạch thật sâu trên ngực gã, huyết vụ bắn ra tung tóe.

Nam tử mặt vàng vội vàng bay ngược, đồng thời lấy một viên đan dược ra, nuốt vào, vết thương thoáng chốc liền khép lại. Gã thật sự không nghĩ tới Địch Cửu dám động thủ.

Sắc mặt nam tử mặt vàng biến ảo, gã vốn không dám làm lớn chuyện này, bởi vì việc này là gã đuối lý. Nam tử mặt vàng dùng ánh mắt mang theo sát cơ nhìn chằm chằm Địch Cửu, nếu không giết chết Địch Cửu, Tuân Thương gã không xứng là đệ tử Tuân gia.

- Ngươi rất gan dạ, hi vọng ngươi có thể một mực khí phách như thế.

Tuân Thương ôm hận vứt xuống một câu, quay người muốn rời khỏi.

Địch Cửu cười lạnh, nếu ở đây không phải là Diễn Nhất Đạo Tông, một đao vừa rồi đã chém Tuân Thương thành hai nửa.

- Lá gan không nhỏ, dám động thủ trong tông môn, hơn nữa còn đả thương người.

Âm thanh băng lãnh đột nhiên truyền đến, một nữ tử mặc áo gai lập tức xuất hiện trước mặt Địch Cửu.

- Vãn bối Tuân Thương gặp qua An cốc chủ.

Trông thấy nữ tử áo gai này, Tuân Thương vội vàng cúi người hành lễ.

Thần niệm Địch Cửu quét qua nữ tử nọ, lập tức cảm nhận được tu vi nàng ta sâu không lường được, thậm chí còn cường hãn hơn Sa Vô Thương rất nhiều. Hắn không biết nữ tử kia là cốc chủ ở đâu, đành phải học theo Tuân Thương, kính cẩn nói:

- Địch Cửu xin ra mắt tiền bối.

An Đồ Ngưng đang cảm thấy rất khó chịu, rõ ràng lần này Đạo giới Đan Hà thi đấu, Diễn Nhất Đạo Tông chẳng hề có nửa phần cơ hội thắng, thế nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại phải nhận nhiệm vụ Đan Hà thi đấu.

Chỉ nhận nhiệm vụ thì cũng thôi đi, cùng lắm thì Diễn Xuân cốc từ bỏ một chút tài nguyên tu luyện tông môn. Thế nhưng chuyện làm nàng tức giận là, mắt thấy Đan Hà thi đấu sắp sửa bắt đầu, nàng đi tìm tông môn Đan sư vậy mà chẳng tìm thấy dù chỉ một người.

Tất cả Đan sư Diễn Nhất Đạo Tông giống như đã thương lượng với nhau, trước khi Đan Hà thi đấu diễn ra, tất cả đều nhận nhiệm vụ rời khỏi Diễn Nhất Đạo Tông.

An Đồ Ngưng không phải đồ ngốc, há có thể không biết đây hết thảy là âm mưu của kẻ khác? Dù xem như chắc chắn thua, nàng ít nhất cũng phải mang theo vài Đan sư đi so tài. Thế mà hiện tại nàng chẳng tìm được bất kỳ Đan sư nào, vậy so sánh cái rắm gì? Rất hiển nhiên, nàng bị người khác bày mưu hãm hại.

Ngay thời điểm tâm tình vô cùng tệ hại, An Đồ Ngưng vô tình đi ngang qua Ngoại Môn sơn, đột nhiên cảm nhận được có người động thủ. Nếu là lúc bình thường, với loại chuyện nhỏ nhặt này, nàng còn chẳng buồn quét thần niệm nhìn xem, bất quá hôm nay tâm tình nàng rất khó chịu, nhất định phải tìm nơi trút giận. Hiện giờ kẻ dám động thủ ở Diễn Nhất Đạo Tông quả thật là không muốn sống.

An Đồ Ngưng mặc kệ Địch Cửu hay Tuân Thương là ai, đưa tay muốn cho mấy cái tát qua, trước tiên phế đi hai tên sâu kiến này để xả giận rồi nói sau. Sở dĩ Diễn Nhất Đạo Tông bị mấy đại tông môn còn lại lấn lướt là bởi vì quá nhiều người không tuân quy củ tông môn và tư lợi. Ngay cả đại sự tông môn mà cũng có kẻ dám âm mưu, tông môn có thể nổi bật được mới là lạ. Hai đệ tử ngoại môn nho nhỏ đánh nhau ngay trong tông môn, hiển nhiên lại là gia hỏa không tuân quy củ.

Có điều nàng vừa mới giơ tay lên, chợt cảm nhận được trên thân Địch Cửu tựa hồ có khí tức đan dược nhàn nhạt. Ánh mắt An Đồ Ngưng lập tức tập trung vào Địch Cửu, gia hỏa này là Đan sư? Đệ tử ngoại môn là Đan sư, đây là lần đầu tiên nàng nghe nói tới chuyện này.

Địch Cửu liên tục luyện đan trong mấy năm mới trở về, trên người tự nhiên phải có khí tức đan dược. Hắn không biết An Đồ Ngưng suy nghĩ gì, chỉ cảm nhận được không tốt, An Đồ Ngưng muốn động thủ với hắn, hơn nữa loại uy hiếp kia phi thường đáng sợ. Hắn không dám để nữ nhân An Đồ Ngưng động thủ, cường giả loại này tùy tiện vung tay cũng có thể chụp chết hắn.

Cho nên trong nháy mắt An Đồ Ngưng đưa tay lên, Địch Cửu lập tức nói:

- Tiền bối, đây là động phủ của vãn bối, thế nhưng lúc vãn bối trở về, Tuân Thương lại đang ở trong động phủ. Vãn bối bảo gã rời đi, gã chẳng những không đi mà còn uy hiếp vãn bối. Vãn bối vì phẫn nộ nên mới động thủ.

Nói xong, Địch Cửu lấy ra đệ tử thân phận bài của mình. Trên đó ghi rất rõ ràng, Địch Cửu, động phủ Giáp số 341.

An Đồ Ngưng lạnh lùng nhìn chằm chằm Tuân Thương:

- Lá gan của ngươi không nhỏ, thế mà dám chiếm cứ động phủ của người khác, có phải ỷ vào họ Tuân nên cảm thấy mình rất giỏi?

- Vãn bối...

Nội tâm Tuân Thương tràn đầy sợ hãi, gã muốn giải thích, thế nhưng lời nói cứ ấm ớ trong miệng.

- Bành!

An Đồ Ngưng vung tay, Tuân Thương lập tức bị đánh bay, Địch Cửu nhìn mà âm thầm cảm thấy lạnh lẽo, hắn khẳng định Tuân Thương xong đời. Một tát này dù không chụp chết Tuân Thương thì gã cũng chẳng còn bất luận cơ hội tu luyện nào.