Thế giới thứ chín

Chương 585




Khiến Địch Cửu nhẹ nhàng thở phào là An Đồ Ngưng dường như thực sự coi hắn là Đan sư đại biểu tông môn dự thi.

Năm ngày thoáng cái đã qua, thời điểm Địch Cửu nghe thanh âm An Đồ Ngưng truyền đến cũng là lúc phi thuyền đáp xuống mặt đất.

Địch Cửu đi theo An Đồ Ngưng xuống phi thuyền, phát hiện chẳng ai đi theo, liền nghi ngờ hỏi:

- An cốc chủ, chỉ có hai người chúng ta?

An Đồ Ngưng lạnh lùng trả lời:

- Đúng hơn là chỉ có một mình ngươi.

Địch Cửu không tiếp tục hỏi, mặc dù hắn có một đống vấn đề, bất quá xem xét khuôn mặt âm độ của An Đồ Ngưng, dù có hỏi cũng vô dụng.

Ra khỏi phi thuyền, Địch Cửu chẳng cần dùng thần niệm quét ra cũng có thể trông thấy lít nha lít nhít đầu người. Vị trí của bọn họ là bến tàu đỗ phi thuyền, bên ngoài bến tàu là từng cửa hàng liên tiếp. Một tòa đại lâu cao mấy trăm thước sừng sững ở giữa những cửa hàng này, đặc biệt dễ thấy.

Trên đại lâu này lơ lửng năm chữ, Đại Canh Đan Hà lâu.

Bởi vì bị hộ trận vây quanh nên Địch Cửu thấy không rõ ở bên trong là thứ gì.

- Theo ta đi đăng ký.

An Đồ Ngưng vừa nói vừa hướng về phía Đại Canh Đan Hà lâu.

Địch Cửu theo sau lưng An Đồ Ngưng, trên đường đi liên tục có người kính cẩn chào hỏi nàng ta, đủ để thấy được An Đồ Ngưng có uy vọng nhất định tại Đạo giới.

Tiến vào Đan Hà lâu, đập vào mắt hắn là một bảng hiệu to lớn, trên đó viết, chỗ ghi danh dự thi Đan sư Đạo giới Đại Canh Đan Hà.

- An cốc chủ, Diễn Nhất Đạo Tông ngươi lần này thế mà lại tới chậm, ha ha...

Hai người vừa tiến vào đại điện, một âm thanh mang theo vài phần chế nhạo truyền đến.

Đó là một lão giả da nhăn nheo, nhìn khí tức âm lãnh tỏa ra từng đợt trên thân lão, trong lòng Địch Cửu hơi khó chịu.

An Đồ Ngưng từ tốn đáp:

- Diễn Nhất Đạo Tông ta không dựa vào đan dược tu luyện, tự nhiên so ra kém hơn Vĩnh Đình Thánh Đạo thành ngươi, Đan sư nhiều vô số kể.

Nói xong câu đó, An Đồ Ngưng căn bản không để ý tới lão giả da nhăn nheo nữa, trực tiếp đi đến chỗ ghi danh:

- Diễn Nhất Đạo Tông, đệ tử ngoại môn Địch Cửu tham gia thi đấu Đại Canh Đan Hà.

- A...

Nhân viên đăng ký bị lời nói của An Đồ Ngưng làm cho kinh ngạc, Diễn Nhất Đạo Tông chỉ phái một Đan sư tham gia Đan Hà thi đấu? Đây là Đại Canh Đan Hà, phải biết mỗi lần Đại Canh Đan Hà diễn ra, toàn bộ Đạo giới tông môn đều vô cùng mong đợi. Diễn Nhất Đạo Tông đã cường đại đến mức ngay cả thi đấu Đại Canh Đan Hà cũng không để vào mắt?

Lão giả Vĩnh Đình Thánh Đạo thành cũng bị An Đồ Ngưng làm cho kinh hãi, dùng ngữ khí không thể tin được hỏi:

- An cốc chủ, Diễn Nhất Đạo Tông ngươi thật sự chỉ phái một đệ tử ngoại môn dự thi?

- Không sai, Vạn phó thành chủ có dặn dò gì?

Vạn phó thành chủ ngoài cười nhưng trong không cười, thoải mái đáp:

- Ta đương nhiên không dám dặn dò, bất quá Vạn mỗ vạn phần khâm phục Diễn Nhất Đạo Tông, quả nhiên khí phách bất phàm. Trong lúc chúng ta còn đang đau khổ chờ đợi Đại Canh Đan Hà khai mạc, Diễn Nhất Đạo Tông đã sớm không đặt Thần Nguyên Đan ở trong lòng.

Cảm nhận được sắc mặt An Đồ Ngưng ngày càng khó coi, tên nhân viên phụ trách đăng ký vội vàng nói:

- Vãn bối lập tức giúp tiền bối đăng ký. Xin đưa ngọc bài dự thi cho ta.

Câu sau là nói với Địch Cửu, hắn tiện tay ném ngọc bài dự thi tới, tu sĩ đăng ký rất nhanh liền giúp Địch Cửu hoàn tất thủ tục. Sau đó kính cẩn đưa ngọc bài cho hắn.

Mấy tu sĩ muốn ghé qua chào hỏi An Đồ Ngưng đều cảm nhận được sắc mặt nàng ta không dễ nhìn, cho nên đồng loạt không muốn tiến lên chịu tội.

Bất quá An Đồ Ngưng và Địch Cửu vừa đi ra khỏi Đan Hà lâu, tiếng nghị luận phía sau liền ào ạt nổ ra. Tin tưởng chưa cần đến một ngày, chuyện Diễn Nhất Đạo Tông chỉ phái một đệ tử ngoại môn tham gia Đại Canh Đan Hà sẽ truyền đi khắp nơi.

...

Vừa ra khỏi Đan Hà đại lâu, An Đồ Ngưng liền lạnh mặt nói:

- Tự ngươi tìm chỗ ở, Đan Hà thi đấu bắt đầu vào hai ngày sau, lúc đó ngươi chỉ cần tham gia là được, còn những cái khác đều không quan trọng.

Vứt xuống một câu, An Đồ Ngưng xoay người rời đi, rất nhanh liền mất dạng.

Địch Cửu thở dài, thật sự không phải thứ gì tốt. Bất quá từ lời của An Đồ Ngưng, có thể thấy chỉ cần tùy tiện phái một người tham gia là coi như xong, dù hắn lấy được thứ hạng nào cũng chẳng sao.

Sau khi vòng quanh các cửa hàng, Địch Cửu kinh ngạc phát hiện thần linh thảo ở đây rất nhiều, dù là thần linh thảo cấp bốn, cấp năm cũng có thể dễ dàng mua được.

Thứ làm cho Địch Cửu mừng rỡ là đan phương cũng không ít. Mặc dù giá cả không thấp, nhưng Địch Cửu không hề bỏ qua, hắn lấy gần ngàn vạn thượng phẩm thần tinh để mua hơn trăm đan phương. Những đan phương này rẻ nhất chỉ cần mấy ngàn thượng phẩm thần tinh, đắt nhất gần trăm vạn.

Mua trên trăm đan phương xong, Địch Cửu cuối cùng mới tránh khỏi tình cảnh xấu hổ, thân là một Đan sư mà chỉ biết tầm mười loại đan phương.

- Đinh Trì kìa, đó là một trong thập đại thiên tài Đạo giới...

Địch Cửu nghe tiếng người bên cạnh bàn luận thì theo bản năng quay đầu nhìn một chút, lập tức trông thấy một nam tử anh tuấn, dáng người rất cao, cắt tóc ngắn, trông rất hoạt bát.

Bên cạnh y còn có hai nữ tu xinh đẹp.

- Không sai, Đinh Trì là cường giả Tố Đạo ưu tú nhất Đại Phật sơn, hẳn là chỉ những thiên tài như Bạch Trường Dịch, Ngu Thiển Hề, Ma Diệp Cửu này mới có thể so sánh.

- Không, Ma Diệp Cửu và Bạch Trường Dịch còn kém một chút. Đinh Trì chẳng những là thiên tài đỉnh cấp, lại còn là Tố Đạo Đan Thần. Quảng Tịnh Thánh Môn Thiển Hề tiên tử cũng giống như vậy.

...

Địch Cửu không nghĩ lại còn nghe được danh tự của Ma Diệp Cửu, lúc hắn đang muốn cẩn thận nghe tiếp, đột nhiên âm thanh khó chịu truyền đến:

- Thập đại thiên tài, những cặn bã này cũng xứng xưng là Đạo giới thập đại thiên tài? Ta nhổ vào!

Mấy tu sĩ còn đang nghị luận nghe được thanh âm khinh thường này, đều nhanh chóng ngậm miệng, sau đó vội vàng tránh sang bên cạnh.

Địch Cửu cũng theo đông đảo tu sĩ tránh đi, một tên thanh niên áo đen liếc sang bên này, sau đó mới từ từ đi qua.

Đây nhất định lại là cường giả Chứng Đạo đỉnh cấp bước thứ hai, Địch Cửu cảm nhận được khí tức dường như còn cường đại hơn cả An Đồ Ngưng. Thanh niên mặc áo đen cũng vác pháp bảo trên lưng giống như hắn, điểm khác biệt là đối phương vác một cây trường côn màu đen.

Chờ thanh niên mặc áo đen đi ra rất xa mới có người dám mở miệng nói:

- Gia hỏa này thật sự không biết trời cao đất rộng, lại dám nói thập đại thiên tài là cặn bã. Ta dám khẳng định, sau vài vạn năm, bất kỳ ai trong thập đại thiên tài đều sẽ đạp hắn ở dưới chân. Hắn bất quá là hơi lớn tuổi mà thôi.

- Hừ!

Tu sĩ vừa nghị luận thập đại thiên tài hừ một cái rồi nói:

- Ngươi hẳn là không biết người vừa rồi trong quá khứ là ai cho nên mới dám không chút kiêng kỵ nói như thế.

- Hắn là ai?

- Người này cũng là thập đại thiên tài, bất quá là thập đại thiên tài từ rất nhiều năm trước. Tên hắn là Lê Đồ tiểu vương.

Nghe được mấy chữ Lê Đồ tiểu vương, tu sĩ chung quanh đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.

Không có ai phản bác, bởi vì lời đó quả thật không sai, thập đại thiên tài thế hệ này tuy cường đại, thế nhưng nếu so với một đời thập đại thiên Lê Đồ tiểu vương thì đích thật là cặn bã.

Lê Đồ tiểu vương? Địch Cửu đột nhiên cảm giác được cái tên ấy có chút quen thuộc. Hắn thấy tu sĩ chung quanh vừa nghe được Lê Đồ tiểu vương liền không dám nói nhiều nữa, thậm chí đại đa số đều cúi đầu lặng lẽ rời đi. Địch Cửu vội vàng chặn một người lại hỏi:

- Xin hỏi một đời thập đại thiên tài Lê Đồ tiểu vương kia gồm những ai?

Một tu sĩ từ tốn đáp:

- Đế Tân Nhậm, Trọng U, Hư Bạch Thương, Chủng Ngạo, Huyễn Nguyệt Sam, Lê Đồ tiểu vương, Khương Đại...

Tu sĩ này đang nói bỗng nhiên im bặt, sau đó vội vàng lặng lẽ rút đi, Địch Cửu liếc mắt liền trông thấy Lê Đồ tiểu vương lần nữa vòng trở về.

Trong lòng Địch Cửu thầm chấn động mãnh liệt, hắn đã biết mình nghe được cái tên Lê đồ tiểu vương từ đâu, chính là từ miệng Chủng Ngạo.

Còn có Trọng U, hắn cũng từng nghe qua. Giang Sơn Hồ và Thánh âm Châu vốn thuộc về Trọng U. Chủng Ngạo chính là bị Trọng U cầm tù ở trong Giang Sơn Hồ, sau đó mới được hắn cứu.

Địch Cửu thật không ngờ mình lại biết được nhiều thập đại thiên tài năm đó như vậy, thậm chí còn làm bằng hữu với một người trong đó.

Nếu Trọng U, Khương Đại hay Hư Bạch Thương biết Địch Cửu tồn tại, đoán chừng họ sẽ lập tức tới đây, xé hắn thành bã vụn.