Thế giới thứ chín

Chương 582




Địch Cửu có thần linh thảo nhưng vật liệu luyện khí thì lại không có nhiều như vậy, thế nên vẻn vẹn hai năm, thần linh thảo liền hết sạch.

Trên người Địch Cửu cũng có không ít thần đan cấp thấp, toàn bộ đều là thần đan Tố Đạo. Đan dược tốt nhất chỉ là Không Điệp Đan, sở dĩ nói nó tốt nhất vì nguyên liệu Điệp Sách Thảo được hắn lấy từ Hỗn Độn Sào.

Dù không luyện chế được đan dược tốt, sau hai năm, Địch Cửu vẫn có thể trở thành Tố Đạo Đan Thần, điều này cũng đủ để hắn hài lòng rồi. Điều duy nhất Địch Cửu tiếc nuối là việc Tố Đạo thần đan hắn luyện chế ra không có cái nào có đan văn cả.

Địch Cửu cảm thấy muốn tăng Khí Đạo và Đan Đạo của mình lên, trước hết cần tăng tu vi và hỏa diễm. Tu vi có thể từ từ nhưng hỏa diễm nhất định phải đề cao. Một ngày hỏa diễm không tăng, nghĩa là lại thêm một ngày hắn chẳng cách nào luyện chế ra pháp bảo và đan dược cao cấp hơn.

Về phần đan văn, nhất định phải có Thần Diễm mới luyện chế ra được.

Địch Cửu đứng trong thế giới của mình sắp xếp lại vật liệu luyện đan và luyện khí mà bảy tám năm qua mình đã thu hoạch, bảy tám năm này hắn không tu luyện nhưng vẫn thu hoạch được không ít.

Bởi vì liên tục luyện khí năm sáu năm, hơn nữa còn là luyện chế quy tắc vật liệu, Trận Đạo của Địch Cửu tiến bộ cực kỳ nhanh, tuy nói Thần Trận sư cấp hai nhưng Trận Đạo của hắn không giống các tu sĩ tầm thường khác, bố trí không theo quỹ tích nào cả.

Xem như một ít Thần Trận sư cấp ba hoặc trung cấp đi nữa, thần trận cấp hai được họ bố trí nào hoàn mỹ bằng hắn.

Tìm không thấy mảnh vỡ pháp tắc thì thôi vậy, có thể rời khỏi đây được rồi.

Sau khi rời đi, hắn phải hỏi thăm xem chỗ nào có đồ tốt để nâng cấp hỏa diễm.

Thời điểm chuẩn bị rời khỏi thế giới Đệ Cửu, bỗng nhiên hắn cảm nhận được thức hải của mình truyền tới từng đợt chấn động kịch liệt.

Ngay lập tức Địch Cửu liền rung động không thôi, hắn phát hiện Giám Sát Trận mà hắn bố trí bên ngoài đã bị vặn xoắn đến tan vỡ, thần niệm của Địch Cửu vội quét ra ngoài, trong thần niệm của hắn, lúc này tòa cự phong cũng thay đổi thành mảnh vỡ.

Mảnh vỡ quy tắc từ vòng xoáy kinh khủng nhanh chóng bao trùm, ngay cả thần niệm của Địch Cửu cũng bị xoắn thành bả vụn, cảm nhận được sự đáng sợ từ thứ này, trong lòng Địch Cửu phát lạnh.

Thí luyện trong Hạo Hãn Đại Khư vài chục năm, muốn nói chưa gặp vòng xoáy tất nhiên không có khả năng. Thế nhưng những vòng xoáy quy tắc hắn đụng phải chưa có cái nào như thứ trước mắt, những cái cũ chỉ như gió nhẹ phớt qua mà thôi.

Với loại vòng xoáy lớn thế này, nó chẳng khác nào một máy xoáy cực đại, tất cả những thứ rơi vào vòng xoáy đều bị quy tắc quấy thành bã vụn.

Cũng may Địch Cửu còn ở trong thế giới Đệ Cửu, bằng không mà nói, đối mặt với thứ kinh khủng đó, hắn nhất định không có cơ hội trốn vào không gian của mình.

Vòng xoáy đáng sợ kia đến nhanh mà đi cũng nhanh. Chỉ vẻn vẹn nửa nén hương, vòng xoáy mảnh vỡ đáng sợ liền biến mất ở phía xa.

Địch Cửu rời khỏi thế giới Đệ Cửu, hắn vốn đào động phủ trong một ngọn núi, vậy mà giờ phút này ngọn núi đâu rồi? Trước đó nó đã sớm bị xoắn thành hư vô, biến mất bên trong Hạo Hãn Đại Khư.

Hai mảnh tinh thể màu vàng có kích thước cỡ nắm tay xuất hiện không xa Địch Cửu, thần niệm hắn nhanh chóng rơi vào trên đó, ngay lập tức Địch Cửu cảm nhận được khí tức pháp tắc hệ Kim nồng đậm.

Đây là mảnh vỡ pháp tắc?

Ý nghĩ này vụt thoáng qua trong đầu Địch Cửu, lúc này hắn liền biết tinh thể màu vàng chính là mảnh vỡ pháp tắc hệ Kim. Hắn chẳng chút do dự bước lên, vươn tay cầm lấy hai khối mảnh vỡ, trong lòng vui mừng vô cùng.

Vốn dự định sẽ đi, không nghĩ tới tình cờ nhặt được hai mảnh vỡ pháp tắc thuộc tính Kim. Hai mảnh vỡ này chắc chắn có giá trên trời, chờ sau khi hắn bán xong, hẳn không sợ thiếu tài nguyên để trùng kích Dục Đạo nữa.

- Vị đạo hữu này…

Thời điểm Địch Cửu tính xoay người rời đi, một âm thanh vô cùng suy yếu gọi hắn lại. Thần niệm Địch Cửu quét ra ngoài, bấy giờ mới phát hiện một Nguyên Thần sắp phá toái cách mình không xa, giọng nói khi nãy hẳn thuộc về nữ tu.

Không chờ Địch Cửu nói chuyện, Nguyên Thần liền rơi xuống một ấm ngọc cao chừng nửa thước.

Thần niệm Địch Cửu rơi lên thân đối phương, nhanh chóng phát hiện Nguyên Thần sắp hôi phi yên diệt, nàng sớm đã bị vòng xoáy pháp tắc đánh đến không còn hình dáng gì.

Dù là ai đi nữa cũng không thể cứu được Nguyên Thần nọ, bất quá trong thế giới Đệ Cửu lại có Lưỡng Giới Hoa, giúp Nguyên Thần có thể phục hồi.

Nguyên Thần không đợi Địch Cửu cất lời, nàng liền nói:

- Xin ngươi hãy mang ta về Quảng Tịnh Thánh Môn…

Nghe vậy, Địch Cửu vội nói:

- Ngươi không thể nói chuyện, bây giờ ngươi đang trong trạng thái vô cùng nguy hiểm, bất quá vẫn còn một cơ hội sống…

Nào ngờ Nguyên Thần bỗng cất lời:

- Thật xin lỗi, ngươi không cần đưa…

Sau câu nói này, Nguyên Thần tiêu tán trong chớp mắt, không còn nửa điểm bóng dáng.

Chứng kiến chuyện đó, Địch Cửu chỉ biết thở dài, hắn biết nàng ta đã biến mất, về phần có luân hồi được không còn phải xem vận khí thế nào. Thời điểm Nguyên Thần vẫn lạc vẫn còn thần trí, cộng với nàng đến từ Quảng Tịnh Thánh môn, theo đạo lý hẳn có thể luân hồi.

Trước đó, khi lên núi, Địch Cửu cũng cảm giác được bên trong có tu sĩ đang bế quan tu luyện, bây giờ mới biết, nguyên lai đối phương là đệ tử Quảng Tịnh Thánh Môn.

Địch Cửu đi qua rồi nhặt ấm ngọc kia lên. Trong lòng hắn vẫn còn có chút nghi hoặc, rõ ràng đệ tử kia muốn hắn mang ấm ngọc về Quảng Tịnh Thánh Môn, vì sao khi nãy lại đổi lời, bảo hắn không cần đưa nữa.

Ấm ngọc vừa rơi trên tay Địch Cửu, sắc mắt hắn liền trở nên khó nhìn. Trong ấm ngọc có một dạo khí tức pháp tắc cường hãn nhanh chóng bám vào tay hắn rồi thẩm thấu dần vào nội thể.

Nếu Địch Cửu không tu luyện Quy Tắc Đại Đạo, đối với quy tắc thiên địa mẫn cảm hơn nhiều so với những tu sĩ khác, hắn đúng là không cảm nhận được.

Địch Cửu liền hiểu, nữ tử kia muốn hắn giúp nàng mang ấm ngọc về Quảng Tịnh Thánh Môn, sau đó sẽ chôn cùng ấm ngọc. Nghe nói Quảng Tịnh Thánh môn là đại môn phái cao cao tại thượng, đệ tử môn hạ sao lại hèn hạ thế này.

Bị loại pháp tắc này thẩm thấu, chỉ cần Địch Cửu rời khỏi Hạo Hãn Địa Khư thì chẳng khác nào mang theo cái bóng đèn lớn, dù không tới Quảng Tịnh Thánh Môn, đoán chừng rất nhanh bọn họ cũng truy ra hắn.

Ấm ngọc vừa đến tay, một loại khí tức bàng bạc hùng vĩ liền vọt tới, Địch Cửu khẳng định ấm ngọc đó chẳng phải thứ đơn giản. Hắn lật tay, ấm ngọc nhanh chóng được chuyển vào thế giới Đệ Cửu.

Nếu nữ tu kia thành thật thì hắn cũng không tính toán làm gì. Xem như ấm ngọc có tốt đi nữa, Địch Cửu cũng không giữ lại, tương lai sớm muộn gì cũng đưa tới Quảng Tịnh Thánh Môn.

Bất quá nữ nhân kia lại đưa hắn thứ này, còn âm mưu nhắm vào mạng nhỏ của hắn, việc này khiến Địch Cửu phẫn nộ vô cùng. Muốn hắn chuyển đồ sao, nằm mơ đi. Còn câu xin lỗi cuối cùng kia hắn cũng không thèm nhận, đoán chừng đối phương vẫn còn chút lương tri, nghe câu hắn nói khi nãy nên từ bỏ suy nghĩ tính toán hắn.

Đổi thành người khác thì nói cũng như không. Vô luận nữ tu kia muốn gài bẫy hắn hay không, chỉ cần hắn nhặt ấm ngọc lên thì khác nào dính chấu.

Sau khi Địch Cửu ngồi xuống, chỉ nửa nén hương hắn liền tước đoạt sạch khí tức pháp tắc thẩm thấu vào cơ thể mình, sau đó đồng hóa nó.

Dưới Pháp Tắc Đại Đạo, những tiểu động tác này chỉ là mây bay với Địch Cửu mà thôi.

Có thể đi ra rồi.

Đường đã đi qua một lần, Địch Cửu sẽ không quên, tuyệt đối không quên. Thân hình hắn chớp động một cái, lập tức thi triển Thần Niệm Độn, cấp tốc phóng tới tầng thứ nhất.

Năm tháng sau, Địch Cửu mang theo một thân tang thương rời khỏi Hạo Hãn Đại Khư. Một tu sĩ râu tóc mọc dài rời khỏi nơi này cũng không dễ gặp, người tiến vào Hạo Hãn đa phần đều tổ đội mà đi, thường thường rời khỏi cũng là một hai người.

- Ngươi chờ chút…

Lúc Địch Cửu đi ra ngoài đại điện vàng xám, bỗng có một âm thanh vang lên.

Địch Cửu quay đầu liền thấy có nữ tử đang chấn kinh nhìn mình. Nữ tử này hắn nhận ra, đối phương là người giới thiệu ngọc giản vắn tắt cho hắn. Lúc trước vì muốn hắn tiết kiệm nên không kêu hắn mua ngọc giản tuyến đường, khiến hắn khốn nhiễu một phen, có điều trong lòng hắn vẫn có hảo cảm.

- Ngươi khỏe chứ?

Địch Cửu nhẹ gật đầu.

- Thật là ngươi?

Nữ tử trừng to mắt nhìn chằm chằm Địch Cửu, nàng bịt miệng, không thốt nên lời.

Hơn mười năm trước khi nàng nghe thấy Địch Cửu một thân một mình vào Hạo Hãn Đại Khư, nội tâm thật có chút hối hận.

Không ngờ mười năm sau, Địch Cửu chẳng những không vẫn lạc mà vẫn toàn mạng trở ra.

- La ta, đúng vậy, những thứ này tặng cho ngươi, hẹn gặp lại.

Địch Cửu nói xong liền ném túi trữ vật cho nữ tử, thứ gì hắn không có nhưng nguyên liệu Ngũ Hành thì còn nhiều, đa phần đã bị hắn dùng hết chín phần, phần còn lại có giá trị không lớn lắm, hắn tiện tay cho nàng ta một chút cũng không sao.

- Tạ ơn, tạ ơn…

Thời điểm nữ tu kịp phản ứng thì Địch Cửu đã đi xa.

Nàng nhìn phương hướng Địch Cửu biến mất, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Người nọ phải mạnh bao nhiêu a, vậy mà sinh tồn mấy chục năm bên trong Hạo Hãn vẫn toàn mạng đi ra.

Cường giả Chứng Đạo bước hai bình thường, thậm chí là tu sĩ Hóa Đạo cũng ít khi tới Hạo Hãn, trong số cường giả Chứng Đạo bước đầu, Bạch Trường Dịch là thiên tài đến từ Vĩnh Đình Thánh Đạo hẳn có năng lực sinh tồn mạnh nhất tại Hạo Hãn Đại Khư, có điều ngay cả Bạch Trường Dịch Cũng không thể sống sót qua mấy chục năm trong đó rồi toàn mạng trở ra!

Người này còn mạnh hơn thiên tài của Vĩnh Đình Thánh Đạo, rốt cuộc hắn là ai?