Địch Cửu không hề chần chờ, lần nữa đưa tay vạch xuống:
- Đại Cước Ấn, chém!
Tu đạo tối kỵ do dự, điểm này Địch Cửu rõ ràng hơn so với bất kỳ ai, nếu đã quyết định trảm đạo, vậy hắn sẽ làm vô cùng dứt khoát, không lề mề chậm chạp, cùng lắm thì làm lại từ đầu.
Lại một lần hộc máu, sắc mặt Địch Cửu càng thêm tái nhợt, nhưng động tác của hắn chẳng hề chậm lại chút nào.
- Thái Cổ Lôi Văn, chém!
- Thái Cổ Lôi Đao, chém!
- Phong Loan Tụ, Ba Đào Nộ, chém!
- Phong Tiêu Đao, chém!
...
Hết thần thông này đến thần thông khác bị Địch Cửu dứt khoát chém xuống, sắc mặt Địch Cửu càng ngày càng trắng bệch, nhưng khí thế chung quanh hắn lại bắt đầu từ từ dâng lên, một loại khí tức đạo vận mới chậm rãi ngưng tụ.
- Thần Niệm Độn, chém!
- Ngũ Hành độn thuật, chém!
Sau khi Địch Cửu chém nốt Ngũ Hành độn thuật, bỗng nhiên cảm giác được từng đợt đạo vận chung quanh xoay chuyển, một loại minh ngộ đột ngột xuất hiện.
Nguyên khí thần tinh xung quanh đều bị Địch Cửu hút sạch, tại thể nội hắn phát ra từng đợt thanh âm oanh minh. Tu vi Địch Cửu nhanh chóng kéo lên, giờ khắc này, Tinh Không mạch và Tinh Không thức hải đều đang liên tục mở rộng.
Hết thảy quy tắc mảnh vỡ dung hợp với thần nguyên nồng đậm, sau đó bị Địch Cửu hấp thu hết.
Địch Cửu không thèm để ý chút nào về chuyện người khác không thể tu luyện trong Hạo Hãn Đại Khư, vô luận bao nhiêu quy tắc mảnh vỡ, chỉ cần ở phụ cận đây, đều sẽ bị vòng xoáy Tố Đạo hút tới, sau đó bị Địch Cửu hấp thu sạch sẽ.
Thời gian chầm chậm trôi qua, thần tinh dưới chân Địch Cửu dần dần giảm bớt, đồng thời khí tức tiên nguyên trong Tinh Không cũng dần dần tiêu tán, cuối cùng hoàn toàn biến thành thần nguyên.
Chẳng biết đã qua bao lâu, xương cốt, kinh mạch, thậm chí là thức hải đều đồng loạt truyền đến từng đợt thanh âm rung động.
Địch Cửu mở to mắt, vui vẻ hét lớn.
Lĩnh vực mạnh mẽ mở rộng ra ngoài, Địch Cửu biết thực lực của hắn mạnh hơn đâu chỉ gấp 10 lần so với lúc chưa Tố Đạo.
Tinh Không mạch tạo thành đông đảo Tinh Hà, trong mỗi dòng Tinh Hà, thần nguyên lưu chuyển như đại giang. Thức hải rộng rãi hơn trước mấy lần, thần niệm cô đọng đến mức không gì sánh được, nếu dùng đạo niệm để tính toán, Địch Cửu hoài nghi thần niệm của mình đã tăng lên đến đạo niệm cấp ba.
Địch Cửu hiểu rõ trình độ Trận Đạo của mình, hắn đã là Thần Trận sư chân chính, thậm chí còn là Thần Trận sư cấp một đỉnh phong.
Vài con Ngũ Hành thú quanh quẩn bên ngoài hộ trận, cảm nhận được khí tức cường đại của Địch Cửu liền cấp tốc quay người, điên cuồng rút đi.
Địch Cửu vung tay, Phòng Ngự Trận cùng Khốn Sát Trận lập tức hóa thành bột mịn.
Đinh! Lại là một tiếng oanh minh truyền đến, Địch Cửu xòe tay ra, Thiên Sa Đao rơi vào lòng bàn tay của hắn. Địch Cửu ngạc nhiên nhìn nó, Thiên Sa Đao rốt cục lần nữa tấn cấp, biến thành một thanh hạ phẩm Thần khí rồi.
Địch Cửu dứt khoát nhắm mắt lại, thần thông Phong Loan Tụ đã bị chém trong nháy mắt liền tạo thành thần thông mới, Địch Cửu theo bản năng sải bước tới trước, một quyền đánh ra.
Rầm rầm rầm!
Âm thanh như sấm sét vang lên, từng tòa quyền sơn mọc ra giữa thiên địa, sau đó bay đi theo hướng một quyền của Địch Cửu.
Từng tòa quyền sơn liên tiếp đánh vào trên thổ địa màu nâu xám, nổ tung, tạo ra một rãnh sâu hoắm.
Địch Cửu nhìn lại nắm đấm của mình, trong lòng thầm nghĩ, đây mới thật sự là Phong Loan Tụ. Không có chút vết tích nào, sau khi ra quyền, khí tức thần thông pháp tắc rốt cuộc chẳng còn dấu vết để tìm kiếm.
Quả nhiên trảm đạo Tố Đạo không phải muốn triệt để mất đi thần thông, mà là để thần thông niết bàn, đúng hơn là niết bàn theo Quy Tắc Đại Đạo.
Sau khi niết bàn, có lẽ thần thông mới thật sự trở thành đại thần thông.
Tiếp nối Phong Loan Tụ, Ba Đào Nộ, Đại Cước Ấn, Thái Cổ Lôi Đao...
Từng môn thần thông đều trở nên mượt mà hơn hẳn, sau khi hoàn thiện Đại Khôn Luyện Thể Quyết, nhục thể của Địch Cửu vọt thẳng lên tới Tiên Thần Thể viên mãn.
Giờ khắc này, không gian xung quanh Địch Cửu tràn ngập lôi quang chớp động, đao ảnh quyền phong cùng dấu chân tung hoành. Nơi này đã trở thành sân thí luyện để Địch Cửu hoàn thiện thần thông của chính mình.
- Oanh!
Khi một đạo lôi đao mở khe rãnh trước mặt rộng ra gấp đôi, Địch Cửu đình chỉ hoàn thiện thần thông của mình.
Hắn còn một môn thần thông chưa hoàn thiện, thậm chí không định đi cảm ngộ, đó chính là Ngũ Hành độn thuật.
Thời khắc chém xuống Ngũ Hành độn thuật, Địch Cửu liền có một loại cảm giác nhẹ nhõm. Lúc ấy vì đang Tố Đạo nên hắn không suy nghĩ gì nhiều.
Hiện tại đã Tố Đạo thành công, ý niệm thêm rõ ràng. Hắn mới sâu sắc cảm nhận được, sở dĩ mình không cách nào Tố Đạo, ngoại trừ nguyên nhân chưa hề hoàn thiện tất cả pháp tắc trong thiên địa thì còn do Ngũ Hành độn thuật kia.
Hắn vì Tố Đạo nên chém xuống rất nhiều công pháp, thế nhưng chưa bao giờ có một loại công pháp cảm giác giống như Ngũ Hành độn thuật. Sau khi chém Ngũ Hành độn thuật xuống, toàn thân trên dưới Địch Cửu đều có cảm giác nhẹ nhõm.
Địch Cửu đã sớm hoài nghi Ngũ Hành độn thuật này có vấn đề, bất quá hắn không biết vấn đề ở chỗ nào.
Giờ phút này, hắn lần nữa xuất Ngũ Hành độn thuật công pháp ra. Chỉ liếc mắt thôi, Địch Cửu liền biết nó thật sự là đại thần thông, tuy nhiên vẫn chẳng cách nào nhìn rõ vấn đề ở đâu.
Địch Cửu rất bất đắc dĩ, dựa theo tin tức cùng suy đoán, Ngũ Hành độn thuật ấy là do Khương Đại để lại Đại Hòa điện, lúc đó Khương Đại mới là Tiên Đế mà thôi. Thủ đoạn do một vị Tiên Đế để lại mà khiến hắn nhìn không ra, quả thật là khả năng không lớn.
Địch Cửu nghĩ mãi cũng không ra đáp án bèn dứt khoát tạm gác sang một bên. Dù sao thì hắn cũng còn có Thần Niệm độn thuật, lại thêm hiện tại thần niệm của hắn đã được tăng cường. Lấy thực lực của hắn bây giờ, một khi dùng Thần Niệm độn thuật, dù là tu sĩ Hóa Đạo cũng không nhất định có thể đuổi kịp hắn.
Tố Đạo thành công mới là điều khích lệ lớn nhất đối với Địch Cửu.
Địch Cửu thi triển Khứ Trần Quyết, tẩy đi bụi bặm trên người, thu thập một chút thần tinh còn sót lại, trên lưng mang Thiên Sa Đao, tiếp tục tiến sâu vào trong Hạo Hãn Đại Khư.
Tuy đã Tố Đạo thành công nhưng Địch Cửu không định lập tức ra ngoài. Hạo Hãn Đại Khư tràn ngập thiên địa quy tắc phá toái, người khác tới nơi này thí luyện ngoại trừ cảm ngộ thần thông và tìm kiếm một ít vật liệu thì chẳng cách nào tu luyện. Bất quá Địch Cửu lại khác biệt, hắn có thể tu luyện ở đây.
Địch Cửu không biết Hạo Hãn Đại Khư xuất hiện từ bao giờ, chỉ biết địa đồ trong ngọc giản giới thiệu vắn tắt rất thô ráp. Điều này nói rõ rất nhiều tu sĩ tiến vào Hạo Hãn Đại Khư đều không vẽ lại địa đồ. Có lẽ rất nhiều địa phương trong Hạo Hãn Đại Khư giống hệt nhau, cho nên rất khó vẽ lại.
Tu luyện không tuế nguyệt, mười năm sau, Địch Cửu đã bỏ đi mặt nạ dịch dung, râu tóc của hắn hiện tại vô cùng xồm xoàm.
Thời gian mười năm, thần niệm Địch Cửu lại đột phá thêm một tầng, tu vi cũng đề thăng tới Tố Đạo trung kỳ.
Không chỉ vậy, các loại quy tắc vật liệu hắn nhặt được sớm đã chất thành một đống lớn trong chiếc nhẫn. Đến sau này, Địch Cửu chẳng buồn đi nhặt một ít vật liệu có khí tức pháp tắc tương đối mơ hồ nữa. Trong mười năm, số Ngũ Hành thú bị hắn chém giết không biết lên tới bao nhiêu. May là thi thể Ngũ Hành thú không đáng tiền, bằng không có lẽ giới chỉ của Địch Cửu đã sớm bị chất đầy.
Thời gian mười năm, các loại thần thông của Địch Cửu phát ra càng thêm mượt mà, bởi vì trải qua thời gian dài bố trí pháp tắc trận kỳ nên Trận Đạo của hắn cũng đột phá, trở thành Thần Trận sư cấp hai.
Bất quá Địch Cửu rất nghi hoặc, hành tẩu mười năm tại Hạo Hãn Đại Khư thế nhưng hắn chưa từng trông thấy lối vào tầng thứ hai.
Trên thực tế, Địch Cửu đã sớm chơi chán tại tầng thứ nhất này, hắn rất muốn đi đến tầng thứ hai nhìn xem, tốt nhất là kiếm được vài mảnh vỡ pháp tắc.
Hôm nay, Địch Cửu tiếp tục thí luyện ở trong Hạo Hãn Đại Khư, chợt nghe được một tiếng động ầm ĩ vang dội, còn kèm theo tiếng thần thông bạo tạc.
Thần niệm lập tức quét ra ngoài, rất nhanh hắn đã nhìn thấy một thanh niên mặc kim sam bị mấy trăm Ngũ Hành thú vây quanh. Thanh niên kia ỷ vào một cái phòng ngự trận bàn cùng một bộ Thần khí hộ giáp cường đại, miễn cưỡng ngăn cản mấy trăm con Ngũ Hành thú công kích.