Dưới sự vận chuyển của quy tắc chu thiên, trong nháy mắt Địch Cửu liền tách được độc của Ngũ Hành thú ra, một khắc sau, hắn đã hiểu rõ khí tức pháp tắc của các loại độc này, độc của Ngũ Hành thú đều bị quy tắc chu thiên đồng hóa, biến tất cả trở thành chất dinh dưỡng nhằm tăng cao tu vi.
Vài đầu Ngũ Hành thú còn lại dường như đã quen thuộc với tình huống này, vào lúc Địch Cửu chuẩn bị ngã sấp xuống liền nhào tới.
Dựa theo tư duy trong tiềm thức của chúng, giờ phút này Địch Cửu đã chẳng còn sức phòng thủ.
Sau khi bị chúng giết, cuối cùng gã nhân loại đó cũng biến thành đồng loại mà thôi. Chỉ là Địch Cửu đã giết quá nhiều Ngũ Hành thú, chúng nhất định phải bằm thây vạn đoạn hắn ra.
Đúng lúc ấy, Địch Cửu lại đột ngột nhảy lên một cái, Thiên Sa Đao lần nữa chém xuống.
Một đầu thú màu nâu xám nổ tung, còn vài đầu thú khác cũng bị một đao này chém thành hai khúc.
Địch Cửu thở một hơi, đổi thành bất kỳ người nào, khi đối mặt với đám Ngũ Hành thú hung hãn như kia hẳn đã chết không biết bao nhiêu lần, thế nhưng hắn vẫn còn sống.
Ở nơi đây, quy tắc thần thông bị xé rách thì khác nào đã chết.
Hơn nữa, độc của Ngũ Hành thú quả thật đáng sợ, so với những thứ này, Điệp Sách Thảo chẳng tính là gì.
Hiện giờ đã có kinh nghiệm đối phó với Ngũ Hành thú, sự tự tin trong lòng Địch Cửu cũng lớn hơn một chút.
Dưới quy tắc chu thiên, chỉ cần hắn nhào bắt được khí tức pháp tắc của độc từ Ngũ Hành thú, dù nhiều con hơn nữa tấn công thì cũng không ảnh hưởng gì.
Từ đống thi thể của Ngũ Hành thú, Địch Cửu nhặt một viên đá màu vàng đất lên, hắn đoán đây là vật liệu hệ Thổ trong Hạo Hãn Đại Khư.
Tiến vào Hạo Hãn Đại Khư đã được một đoạn thời gian, đây lần đầu tiên hắn thu hoạch được thứ hữu ích.
Sau khi chém giết hơn một trăm con Ngũ Hành thú, rất nhanh Địch Cửu liền bắt đầu thôi diễn Quy Tắc Đại Đạo.
Thiên địa vạn vật hợp thành vô tận quy tắc, mỗi đạo quy tắc hình thành từ rất nhiều pháp tắc khác nhau, vô luận trong Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ ngũ hành hay Phong Lôi Băng giữa thiên địa…
Quy Tắc Đại Đạo của hắn là cảm thụ quy tắc thiên địa rồi ngưng tụ đạo niệm của chính mình…
Sở dĩ hắn cảm ngộ được thần thông nhanh chóng, năng lực phân tích tốt hơn những tu sĩ khác, tất cả đều nhờ Quy Tắc Đại Đạo hắn đang tu luyện.
Vô luận bất kỳ thần thông gì, trong mắt Địch Cửu cũng là một góc pháp tắc tạo thành quy tắc thiên địa mà thôi.
...
Đột nhiên Địch Cửu dừng bước, hắn tu luyện Quy Tắc Đại Đạo, vô luận hắn chiến đấu hay tu luyện thần thông, bố trí Trận Đạo đều sử dụng các loại pháp tắc.
Quy tắc tạo nên từ pháp tắc, nếu muốn Tố Đạo, trừ phi hắn thông thấu và lý giải được tất cả pháp tắc trong thiên địa rồi ngưng tụ thành một loại quy tắc thiên địa mới…
Đúng rồi, không thể nào làm được a.
Pháp tắc trong thiên địa nhiều vô kể, không đúng, phải nói giữa vô cùng vô tận pháp tắc thiên địa, chỉ sợ bất luận tu sĩ nào cũng vô pháp thông thấu tất cả.
Chờ hắn thông thấu mọi thứ mới có thể Tố Đạo được thì biết đợi tới bao giờ?
Trong lòng Địch Cửu run lên, mồ hôi lạnh chảy xuống trán.
Cách tu luyện mạnh nhất của hắn nay lại trở thành chướng ngại cho việc Tố Đạo.
Nếu hắn không luyện Quy Tắc Đại Đạo, có lẽ Địch Cửu đã sớm thành công, làm gì còn kẹt lại đến tận hôm nay?
Làm sao bây giờ?
Đổi đại đạo?
Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu của Địch Cửu, thế nhưng hắn lập tức lắc đầu từ bỏ.
Đừng nói hắn cường đại như vậy đều nhờ Quy Tắc Đại Đạo, hiện giờ trong thức hải của hắn đã có được thế giới Đệ cửu, Thư Giới đều vì Quy Tắc Đại Đạo mà có.
Một khi đổi thành đại đạo khác, hắn có khác nào những tu sĩ tầm thường ngoài kia?
Địch Cửu hắn không phải dạng người kinh tài tuyệt diễm, một khi từ bỏ, chỉ sợ còn chẳng bằng những người tầm thường khác.
- Haizzz…
Địch Cửu khẽ thở dài một hơi, có lẽ hắn đã quá xem thường chính mình, dù có tu luyện đại đạo mới hẳn hắn cũng chẳng kém, thế nhưng từ bỏ Quy Tắc Đại Đạo là tuyệt đối không thể.
Đấy chẳng những là cơ duyên của hắn, hơn nữa còn liên kết một chỗ với thế giới Đệ Cửu.
Hiện tại không Tố Đạo được, hắn phải làm sao đây?
Không thế Tố Đạo, chẳng lẽ dừng lại ở tu vi Tiên Đế vĩnh viễn?
Không được, hắn nhất định phải Tố Đạo thành công.
Từ tận đáy lòng Địch Cửu, một thanh âm hò hét reo vang, không Tố Đạo, sớm muộn gì hắn cũng trở thành cá trên thớt cho người khác làm thịt.
Thế nhưng làm sao Tố Đạo được đây?
Hoàn thiện cảm ngộ pháp tắc của chính mình, cũng đem những pháp tắc vẫn chưa cảm ngộ được mà triệt để cảm ngộ sao?
Trong Ngũ Lục Đạo Tháp hắn đã cảm ngộ qua vô số cơ sở pháp tắc, không chỉ vậy, Địch Cửu còn tiếp xúc qua nhiều loại Pháp Tắc Độc Tính, Không Gian, Thời Gian, Ngũ Hành Pháp Tắc nữa…
Có lẽ trong mênh mông thiên địa, những pháp tắc này ngay cả một giọt nước cũng chẳng bằng, muốn hắn hoàn thiện thì hắn nên làm gì?
Địch Cửu đình chỉ suy nghĩ rồi thở dài một tiếng, hắn biết việc hoàn thiện con đường pháp tắc của chính mình tuyệt đối không dễ dàng
Đừng nói là hắn, dù là Thiểm Quang khi trước cũng sợ chẳng thể nào hiểu được tất cả pháp tắc trong vũ trụ.
Chẳng lẽ cả đời hắn cũng chẳng thể Tố Đạo thành công?
Bất lão bất tử, chỉ còn một chút hi vọng sống a…
Thời điểm nghĩ tới hi vọng sống, bỗng nhiên thức hải của hắn cảm nhận được một đạo ánh sáng mờ mịt.
Một loại đồ vật như có như không lấp lóe trong phút chốc, chỉ thiếu chút nữa là hắn bắt được.
Địch Cửu chau mày, không nhận ra có một đầu thú đang đánh tới.
“Phốc!”
Móng vuốt của Ngũ Hành thú nọ xé rách phần lưng của Địch Cửu, một rãnh máu nhanh chóng lộ ra ngoài không khí.
Mà Ngũ Hành thú kia cũng có chút ngây ngốc, dường như nó không hiểu vì sao mình đã đánh lén mà Địch Cửu chỉ bị thương ở lưng chứ không phải bị phanh thây.
Nó cảm thấy nhục thân đối phương thật kiên cố, hơn xa những tu sĩ nó từng gặp trước đây.
Địch Cửu chẳng thèm quay đầu lại nhìn, Thiên Sa Đao hóa thành một đạo nhận mang rơi xuống, Ngũ Hành thú nọ lập tức bị bổ đôi.
Bấy giờ, hắn thở dài một hơi, không tiếp tục suy nghĩ về chuyện Tố Đạo nữa, nếu không tu luyện Quy Tắc Đại Đạo, hắn làm sao có thể dùng một đao liền nhẹ nhàng đánh nát đầu Ngũ Hành thú?
Chẳng lẽ hắn không cần thần thông Đao Đạo của mình, dùng nhục thân vật lộn với nó?
Nghĩ đến việc này, bỗng nhiên ánh sáng mịt mờ trong thức hải hắn đột ngột rõ ràng hơn.
Địch Cửu đờ đẫn nhìn đầu thú vừa bị mình chém chết, trong miệng thì thào:
- Nếu không thể hoàn thiện tất cả pháp tắc để Tố Đạo, vì sao ta không vứt bỏ hết pháp tắc thần thông, đổi sang phương thức Tố Đạo khác?
Oanh!
Vừa nói xong, Địch Cửu liền hiểu rõ mọi chuyện.
Trước tiên hắn có thể trừ bỏ thần thông từ đại đạo của chính mình rồi Tố Đạo, Tố Đạo thành công liền bắt đầu học lại, vậy chẳng phải ổn hơn rồi sao?
Trảm Đạo Tố Đạo!
Địch Cửu kích động đến mức toàn thân phát run, rốt cuộc hắn cũng tìm được đường tắt cho mình.
Lúc này, hắn không để ý đến việc đạo chủng bị ngưng tụ sẽ thiếu khuyết mà trực tiếp bỏ qua.
Hiện giờ, việc trọng yếu nhất với hắn vẫn là trảm đạo.
Chính Địch Cửu cũng không biết, trong lúc vô tình hắn đã tìm được cách Tố Đạo mạnh nhất.
Trong vũ trụ mênh mông, dùng trảm đạo tạo nên đạo niệm, đây không phải cách một tu sĩ bình thường nghĩ ra được.
Địch Cửu chẳng có sư phụ, cũng vì tu luyện đại đạo khác biệt mà không biết thảo luận cùng ai.
Có thể tìm được cách Tố Đạo này chỉ có thể nói là thiên đại vận khí.
Mục đích duy nhất của Địch Cửu khi tới Hạo Hãn Đại Khư là Tố Đạo, tìm được thủ đoạn Tố Đạo xong, hắn chẳng chút do dự bố trí trận kỳ pháp tắc, đồng thời còn bố trí thêm trận kỳ giam giữ và hộ trận.
Về phần tìm nơi an toàn Tố Đạo, Địch Cửu không nghĩ tới.
Hiện tại hắn chẳng muốn trì hoãn bất kỳ giây phút nào, chỉ có một suy nghĩ là nhanh chóng thành công Tố Đạo.
Khả năng tạo dựng Trận Đạo của Địch Cửu đã sớm đạt đến cảnh giới Tiên Trận sư siêu việt, cộng với năm sáu Phòng Ngự địa trận được bố trí xung quanh hay pháp tắc đại trận liên thủ các loại trận kỳ khác.
Trừ phi hơn vạn đầu thú tới đây, bằng không chẳng có Ngũ Hành thú nào uy hiếp được hắn.
Bấy giờ, Địch Cửu lấy ra ngàn vạn thượng phẩm thần tinh, hắn tuyệt đối không để quá trình Tố Đạo của mình xảy ra vấn đề.
Làm xong hết thảy, Địch Cửu ngồi xếp bằng bên trong hộ trận, bắt đầu sửa sang lại thần thông và các thi triển của mình.
...
Một tháng sau, Địch Cửu mới đột ngột đứng lên, đồng thời đưa tay vạch một đường xuống rồi hét lớn:
- Đại Không Quyết, trừ bỏ!
“Phốc!”
Địch Cửu há miệng phun một đạo huyết tiễn ra, thần thông đầu tiên được hắn trừ bỏ là Đại Khôn Quyết.
Lúc đầu nó chẳng được xem là pháp tắc thần thông gì cả, thế nhưng sau khi được Địch Cửu tu luyện lại cường ngạnh trở thành quy tắc công pháp luyện thể, ẩn chứa các loại pháp tắc luyện thể khác nhau.
Vẻn vẹn một đao trừ bỏ một công pháp thần thông, hiện tại Địch Cửu dần cảm nhận được sự suy yếu của chính mình.
-