Thế giới thứ chín

Chương 578




Thời điểm Địch Cửu tới nơi, thanh niên mặc kim sam kia cũng thấy, bất quá trong mắt y không có khát vọng cầu cứu, vẫn cứ một mình đơn độc chiến đấu với Ngũ Hành thú.

Hiển nhiên kim sam không nghĩ Địch Cửu sẽ giúp mình.

Hơn 200 con Ngũ Hành thú, trước khi Tố Đạo mà nói, nó đúng là vấn đề lớn đối với Địch Cửu.

Dù hắn muốn xuất thủ trợ giúp thì cũng phải bố trí tốt mấy hộ trận phòng ngự cái đã.

Thế nhưng hiện tại lại khác, Địch Cửu chẳng cần cân nhắc, tay hắn nhấc Thiên Sa Đao, cuốn lên một mảng lớn đao mạc.

Trước khi Tố Đạo, thần thông Thiên Mạc Đao chỉ bổ được một đạo đao mang, hiện tại có thể cuốn ra bảy tám đạo đao mang rồi.

Đủ loại sắc thái huyết vụ u ám nổ tung, một mảng lớn Ngũ Hành thú chết chẳng toàn thây.

Không ít Ngũ Hành thú kịp phản ứng, chúng từ bỏ việc vây công thanh niên kim sang mà chuyển hướng về phía Địch Cửu.

Nửa bước Địch Cửu cũng chẳng thèm lùi, Thiên Sa Đao không ngừng bổ ra từng đạo đao mang, cứ mỗi đao như vậy là lại thêm vài cái đầu thú bị chém rơi.

Cũng có vài nhận mang và thủy tiễn đánh trúng người hắn, thế nhưng Địch Cửu chẳng thèm quản.

Người khác lo trúng độc từ Ngũ Hành thú, căn bản không dám đụng tới, nhưng với Địch Cửu, mấy thứ đó lại không phải việc hắn nên bận tâm.

Kim sam thấy thế thì ngây người, y tiến vào Hạo Hãn Đại Khư thời gian dài như vậy vẫn chưa thấy mãnh nhân nào như Địch Cửu.

Chỉ vẻn vẹn mấy phút, hơn 200 đầu thú liền bị đối phương tiêu diệt sạch sẽ.

Bấy giờ Địch Cửu mới vác đao sau lưng, ôm quyền nói:

- Bằng hữu có sao không?

Lúc này thanh niên kim sam mới tỉnh táo lại, y vội ôm quyền đáp lễ.

- Đa tạ ân cứu mạng, ta là Ma Diệp Cửu, đến từ Thanh Lưu Đạo Tông.

Dưới tình huống bình thường, sau khi Ma Diệp Cửu xưng tên, bất kỳ tu sĩ nào cũng lập tức sợ hãi rồi lộ ra biểu hiện tôn kính.

Thế nhưng thanh niên trước mắt càng khiến Ma Diệp Cửu kinh ngạc hơn, sau khi nghe xong hắn chỉ nhẹ gật đầu:

- Không cần khách khí, ta cũng đi ngang qua, tiện tay xuất thủ mà thôi. Ta tên Địch Cửu, đến từ Diễn Nhất Đạo Tông…

Càng nhìn, Ma Diệp Cửu càng không hiểu nổi Địch Cửu, Diễn Nhất Đạo Tông là đỉnh cấp đại tông nổi danh, ngang tầm với Thanh Lưu Đạo Tông.

Với thân thủ của Địch Cửu hẳn là đệ tử hạch tâm hoặc đệ tử chân truyền, đã thế sao chưa nghe danh Ma Diệp Cửu y chứ?

Bất quá, rất nhanh Ma Diệp Cửu liền vứt mấy ý niệm này sang một bên, y cũng là một tên cuồng tu luyện, Ma Diệp Cửu là thiếu tông chủ của Thanh Lưu Đạo Tông, chẳng phải y cũng chưa nghe danh Địch Cửu bao giờ sao?

- Hẳn Địch huynh đã Tố Đạo rồi? Thực lực Địch huynh, bình sinh ta ít thấy.

Đối với thực lực của Địch Cửu, y thật sự phục đến đầu cúi rạp xuống đất.

Là thiếu tông chủ của Thanh Lưu Đạo Tông, dù y không giỏi giao tế, bình thường chỉ tiếp xúc với các thiếu tông chủ của các tông môn khác hoặc đệ tử hạch tâm đỉnh cấp mà thôi.

Bất quá những tu sĩ y từng gặp qua đều kém xa Địch Cửu.

Nghĩ đến bản thân sắp phải trở về tham gia Ẩn Thanh luận đạo, đột nhiên trong lòng Ma Diệp Cửu cảm thấy nhàm chán vô cùng.

Địch Cửu gật đầu đáp:

- Ta đã Tố Đạo hơn mười năm, đúng rồi, ta muốn hỏi một chút, ta vòng vo trong này đã ngần ấy năm, sao ta vẫn không tìm thấy lối vào tầng hai cơ chứ?

Ma Diệp Cửu im lặng nhìn Địch Cửu, Tố Đạo hơn mười năm, chẳng phải là vừa mới Tố Đạo thôi sao?

- Địch huynh, huynh tiến vào Hạo Hãn Đại Khư đã lâu, chẳng lẽ không có bản đồ?

Ma Diệp Cửu có chút không hiểu, theo lý thuyết, những người tiến vào Hạo Hãn Đại Khư đều phải có bản đồ mới phải.

- Bản đồ?

Địch Cửu có chút khó hiểu, bèn hỏi lại:

- Ta có mua một viên ngọc giản giới thiệu vắn tắt về Hạo Hãn Đại Khư, đó không phải kiêm luôn bản đồ à?

Ma Diệp Cửu thở dài:

- Địch huynh, hẳn đây là lần đầu tiên huynh tới nơi này, bị lừa rồi. Ngọc giản giới thiệu về Hạo Hãn Đại Khư có nhiều loại nhưng vô luận loại nào đi nữa đều có chỉ dẫn phương hướng. Nếu ngươi muốn biết lối ra của Hạo Hãn, nhất định phải mua một viên ngọc giản chỉ thị, ngọc giản này và ngọc giản giới thiệu hoàn toàn khác nhau.

Địch Cửu ngạc nhiên:

- Vì sao phải tách ra?

- Bởi vì như vậy có thể giúp họ kiếm thêm một khoản chứ sao.

Ma Diệp Cửu cũng bị kinh nghiệm của Địch Cửu đánh bại, theo lý thuyết mà nói, trước khi vào Hạo Hãn, chẳng phải người nào cũng xác định đường ra trước ư? Chỉ cần hỏi thăm một chút cách đi ra, tiệm bán ngọc giản chắc chắn sẽ giới thiệu ngọc giản chỉ thị ở Hạo Hãn Đại Khư.

Thế nhưng Ma Diệp Cửu không biết Địch Cửu tu luyện Quy Tắc Đạo, hắn tiến vào Hạo Hãn đều vì Tố Đạo.

Địch Cửu không cần bỏ chạy cho nhanh, hắn từng bước tiến vào nơi này, vô luận đi bao xa, bao lâu, chỉ cần quay đầu, hắn sẽ thấy được đường cũ của mình.

Vốn chẳng cần lo lắng vấn đề lạc đường thì đương nhiên sẽ không nghĩ tới chuyện tìm đường ra rồi.

Trong suy nghĩ của Địch Cửu, chỉ cần không ngừng tiến về phía trước, sớm muộn gì cũng tới tầng hai thôi.

Lúc này, ngay cả Địch Cửu cũng bó tay, nữ tu bán ngọc giản cho hắn cũng không tệ, thậm chí còn nhắc nhở hắn vài câu.

Đúng rồi, khẳng định nàng ta không nghĩ tới bản thân hắn sẽ đơn độc đi vào Hạo Hãn, bởi vì chưa có ai làm thế cả.

Chỉ cần kiếm được bạn đồng hành, chắc chắn sẽ biết đi thế nào cho phải, hẳn là nàng ta muốn tiết kiệm thần tinh hộ hắn.

Đúng là lòng tốt đôi khi cũng tai hại a.

Ma Diệp Cửu đưa cho Địch Cửu một viên ngọc giản:

- Địch huynh, kỳ thật chỉ cần dọc theo phương vị của quy tắc phá toái dày đặc, ngươi liền tìm được lối vào tầng thứ hai thôi. Ngọc giản của ta có giới thiệu khá rõ, ngươi có thể cầm xem một chút, bên trong có khả năng xuất hiện vài chỗ có mảnh vỡ pháp tắc nữa.

- Đa tạ.

Địch Cửu nhận lấy ngọc giản.

Ma Diệp Cửu thở dài một phen rồi bảo:

- Nếu không vì bị vây ở nơi này mười năm, ta nhất định bồi Địch huynh tiến vào tầng hai.

Nói thật, Ma Diệp Cửu y tu luyện tới ngần này năm cũng chưa từng nói nhiều với ai như thế.

Bởi vì y chẳng phải loại người nhiều lời, rất ít tụ hội ở nơi đông đúc tu sĩ, trong mắt Ma Diệp Cửu chỉ có tu luyện mà thôi.

- Ngươi bị vây ở đây mười năm?

Theo bản năng, Địch Cửu nhìn nơi Ma Diệp Cửu đang đứng liền thấy trận bàn của y, nói thật, mặc dù trận bàn không tệ cũng chẳng kiên trì nổi ba tháng, nói bị vây mười năm, hắn khó mà tin được.

Xem như Ma Diệp Cửu dùng hộ giáp đi nữa cũng chẳng thể kiên trì nổi ngần ấy năm.

Lúc này, Ma Diệp Cửu lấy một viên ngọc phù ra đưa cho Địch Cửu:

- Địch huynh, ngươi có ân cứu mạng với ta, ta cũng cảm nhận được huynh là người quang minh lỗi lạc. Đây là ngọc phù chứng minh thân phận của ta, nếu có một ngày Địch huynh muốn tìm ta, có thể trực tiếp cầm ngọc phù tới Thanh Lưu Đạo Tông là được. Bất kỳ chuyện gì, chỉ cần không dính đến cường giả Hỗn Nguyên, Ma Diệp Cửu ta đều giúp Địch huynh gánh nổi.

Nói xong câu đó, Ma Diệp Cửu còn có chút lo lắng nhìn Địch Cửu.

Y sợ loại cường giả như đối phương sẽ cực kỳ cao ngạo, khinh thường món đồ này của mình. Trên thực tế, Ma Diệp Cửu không có ý gì khác, chỉ là y thật lòng muốn kết bạn với Địch Cửu mà thôi.

Bởi vì Ma Diệp Cửu có rất ít bằng hữu, có thể nói chẳng có người bạn nào cũng không ngoa. Mà y cũng không thích khoa trương, trên thực tế, xem như cường giả Hỗn Nguyên đối phó Địch Cửu, y cũng có thể giúp một tay.

Bấy giờ, trong lòng Địch Cửu đại hỉ, hắn không hề thấy đối phương xem thường mình, chẳng chút do dự mà nhận lấy ngọc phù:

- Đa tạ Ma huynh, nói không chừng, tương lai ta thật có chuyện nhờ ngươi hỗ trợ.

Trông thấy Địch Cửu nhận đồ, Ma Diệp Cửu vui vô cùng, nói cũng nhiều hơn vài câu:

- Sở dĩ ta có thể kiên trì ở đây mười năm là vì trên thân ta có rất nhiều trận bàn phòng ngự và công kích. Trận bàn khi nãy ngươi vừa thấy là thứ khá kém mà ta có. Trận bàn tốt đã bị đám thú kia đánh nát, sau khi Ngũ Hành thú bao vây ta, chúng cứ như phát điên, thời thời khắc khắc không ngừng công kích.

Hiện tại, Địch Cửu đã hiểu được phú nhị đại nghĩa là gì, Ma Diệp Cửu nọ chắc chắn là đời sau của một gia tộc lắm tiền nhiều của.

Chỉ bằng trận bàn mà ngăn trở được mấy năm, không đúng, có khả năng trước đó không chỉ có mấy trăm Ngũ Hành thú vây công hơn mười năm thôi đâu.

Đây mà không phải phú nhị đại thì còn là gì nữa?

Giá mỗi phòng ngự trận bàn này hẳn là liên thành, mà người tên Ma Diệp Cửu có thể cứng rắn duy trì được hơn mười năm, chẳng biết y đã tiêu hao hết bao nhiêu cái.

- Địch huynh, ta trì hoãn cũng lâu, bây giờ phải mau chóng trở về. Đúng rồi, tại Thánh Đạo thành chuẩn bị tổ chức Hội giao lưu Ẩn Thánh luận đạo, Địch huynh….

Ma Diệp Cửu ôm quyền nói với Địch Cửu, y quả thật đang rất vội.

Ma Diệp Cửu hẳn đã xem Địch Cửu là bằng hữu của mình, bằng không y tuyệt đối chẳng nói những lời này.

Địch Cửu khoát tay chặn lại:

- Ta không có hứng thú, sau này còn gặp lại.

Hiện tại Địch Cửu không tính ra ngoài, tầng đầu tiên của Hạo Hãn đã giúp hắn Tố Đạo thành công.

Tầng thứ hai hoặc thứ ba có thể khiến tu vi của hắn đề thăng một bậc cũng không chừng.

Cái gì mà Ẩn Thánh giao lưu, hắn làm sao có hứng thú được.