Thế giới thứ chín

Chương 574




Không có?

Sa Vô Thương phát hiện thế mà Địch Cửu không ở trong động phủ, việc này khiến lão có chút chần chờ.

Lão chỉ nghi hoặc một điểm, vì sao Địch Cửu chỉ là Tiên Đế lại có nhiều thần tinh chứ chẳng hề hoài nghi thân phận của Địch Cửu.

Hiện tại Địch Cửu không ở trong phòng, Sa Vô Thương dứt khoát mở hộ trận đối phương ra, tiến vào phòng hắn.

Không nghi ngờ thì thôi, đã nghi ngờ, lão nhất định phải xác định rõ chuyện này.

Không có gì nhiều trong phòng Địch Cửu, chỉ có một ít trận kỳ đơn giản, trận kỳ này chủ yếu được bố trí thành hộ trận, là một tiên trận cấp tám.

Cầm một viên trận kỳ lên, thần niệm Sa Vô Thương nhanh chóng thẩm thấu vào đó, không hiểu sao lão có cảm giác thủ pháp tạo ra trận kỳ dường như không bình thường lắm.

Không đúng, trận kỳ này có chút quen thuộc….

Rất nhanh Sa Vô Thương liền hiểu rõ sự quen thuộc ấy đến từ đâu, lão cầm một trận bàn ra, trong nháy mắt sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.

Giờ phút này, lão có thể khẳng định người luyện chế trận bàn trong tay mình chính là người luyện chế đống trận kỳ trước mặt.

Trận bàn do Ni Tây Nhận đưa cho lão, hiển nhiên thuộc về tu sĩ có tên Tử Mặc nọ, rất có thể đạo chủng của tôn tử Sa Phác Ngọc nhà lão là do tu sĩ tên Tử Mặc này trộm đi.

Khả năng cao gã tu sĩ Địch Đại kia còn cái tên khác là Tử Mặc.

Sa Vô Thương nắm chặt nắm đấm, lão không ngờ mình đã thoáng đụng mặt cừu nhân, thậm chí còn ở bên người lão sáu bảy ngày.

Không đúng, chắc chắn đối phương sẽ trở lại, hẳn là đối phương chưa trả phòng, bằng không, trận kỳ sẽ không lưu lại nơi đây.

Sa Vô Thương đè nén nội tâm nôn nóng, dứt khoát chờ Địch Cửu ngay tại phòng của hắn.

Đảo mắt một cái, hai ngày đã trôi qua, Sa Vô Thương cực kỳ tức giận, lão đoán hẳn Địch Cửu rất có thể sẽ không trở lại, vì thế lão trực tiếp đi xuống lầu.

- Tiền bối…

Tiểu nhị vừa mới thốt lên được hai chữ, Sa Vô Thương liền xách cổ gã lên, dùng ngữ khí băng lãnh hỏi:

- Tu sĩ tên Địch Đại kia đã đi nơi nào? Ta cho ngươi ba giây, nói không được ta sẽ bóp chết ngươi.

- Các hạ thật là uy phong, có phải ỷ vào bản thân tiến tới bước thứ hai liền muốn làm gì thì làm không? Có gan ngươi bóp chết tiểu nhị của tức lâu ta thử xem.

Giọng nói lạnh lùng truyền đến từ phía sau Sa Vô Thương, cùng lúc đó, sát ý đáng sợ cũng bao trùm lão ta lại.

Bấy giờ, trong lòng Sa Vô Thương phát lạnh, lão chậm rãi buông tiểu nhị xuống rồi quay đầu lại.

Đứng trước mặt lão là một nam tử trung niên có vẻ ngoài bình thường, chiều cao cũng tầm tầm lão.

Chỉ là cả người đối phương phát ra khí thế còn mạnh hơn Sa Vô Thương một bậc.

Sa Vô Thương lập tức nhận ra tu vi đối phương ít nhất cũng là Đạo Nguyên trung kỳ, vì thế lão hít một hơi thật sâu, có chút hối hận vì hành động lỗ mãng của mình.

- Bằng hữu, khi nãy là ta lỗ mãng, thật xin lỗi.

Sa Vô Thương nhanh chóng tỉnh táo lại, nơi đây là Diễn Nhất Thánh Đạo thành chứ không phải Đại Tinh Ổ hẻo lánh nhà mình.

Ở Đại Tinh Ổ, một Thánh Đế Đạo Nguyên đã là trời là đất, thế nhưng tới nơi này, đừng nói Đạo Nguyên, dù là cường giả Hỗn Nguyên xuất hiện cũng chẳng phải chuyện ly kỳ gì.

- Cút, Bắc Đạo tiên tức lâu của ta không chào đón loại người như ngươi.

Nam tử trung niên lên tiếng, sát thế phô thiên cái địa cuốn thẳng về phía Sa Vô Thương.

Hiển nhiên, chỉ cần Sa Vô Thương dám nói nhảm, y cũng chẳng chút do dự mà động thủ.

Dù sao Sa Vô Thương cũng là cường giả bước hai, lão bị đối phương sỉ nhục như vậy trong lòng tất nhiên dâng lên sát ý, bất quá nghĩ tới cường giả ở Diễn Nhất Thánh Đạo thành nhiều như mây, đối phương lại là Đạo Nguyên trung kỳ mạnh hơn lão, vì thế Sa Vô Thương chỉ biết mạnh mẽ nén lửa giận trong lòng xuống.

Lão nhìn thoáng qua nam tử trung niên kia rồi nhanh chóng bước ra khỏi Bát Đạo tiên tức lâu, ngay cả tiền phòng còn dư cũng chẳng thèm lấy lại.

Lão nhớ trước đó tiểu nhị từng nói sẽ giúp Địch Cửu tìm hiểu về vé đấu giá hội, lão chỉ cần đi tới trước cửa nơi đó chờ là được.

Nếu ngay cả đấu giá hội đối phương còn không tới, vậy nói rõ Địch Cửu đã rời khỏi đạo thành.

Còn nguyên nhân vì sao rời đi, Sa Vô Thương cũng mơ hồ đoán được, đối phương hẳn cũng hoài nghi lai lịch của lão.

...

Địch Cửu vô cùng hài lòng, hắn lấy ngọc bài để nghe luận đạo ra trao đổi, một đường sau đó đúng là thông suốt.

Chấp sự không chỉ cho hắn thân phận đệ tử ngoại môn trong thời gian ngắn nhất, thậm chí còn tìm cho hắn một động phủ đơn giản nữa.

Mà ngay cả chuyện hắn dịch dung, đối phương cũng chẳng vạch trần, hiển nhiên trong mắt tên chấp sự này, đệ tử ngoại môn có cũng được mà không có cũng chẳng sao, có khi còn xem như không phải đệ tử Diễn Nhất Đạo Tông cũng chẳng ai có ý kiến gì.

Đã thế, việc Địch Cửu có dịch dung hay không thì quản làm chi?

Nơi Địch Cửu ở tạm tại Diễn Nhất Đạo Tông là Ngoại Môn sơn, người ở nơi này đa số đều là đệ tử ngoại môn, đệ tử sở hữu động phủ như Địch Cửu thật sự không nhiều.

Mà Địch Cửu không tới động phủ đã được sắp xếp chu đáo. Hắn mang theo thân phận bài đi tới Truyền Tống điện Hạo Hãn Đại Khư.

Tu sĩ phụ trách chẳng có nửa phần để ý đến thân phận của Địch Cửu, sau khi xuất lệnh bài truyền tống ra, rất nhanh hắn liền đi lên truyền tống trận.

Đại trận này rõ ràng là truyền tống với cự ly siêu viễn, xem như thần niệm Địch Cửu phi thường cường đại đi nữa, thời điểm truyền tống vẫn hoa mắt chóng mặt, thần niệm căn bản không cách nào phóng ra ngoài được một chút chứ đừng nói là cảm thụ quá trình truyền tống trong hư không.

Không biết qua bao lâu, sau khi hai chân kịch chấn hạ xuống, Địch Cửu mới thanh tỉnh lại.

Hẳn là đến rồi.

Địch Cửu bước nhanh ra khỏi truyền tống trận, Truyền Tống đại điện trước mắt hắn không lớn lắm, chỉ cần đi vài bước đã đụng phải đại môn.

Thần niệm Địch Cửu nhanh chóng quét ra ngoài, hắn liền phát hiện thần niệm đã bị cửa lớn ngăn lại, hiển nhiên đây không phải nơi dùng thần niệm thăm dò là được.

Sau hai ba bước, Địch Cửu liền đứng trước đại môn Truyền Tống điện, một loại cảm giác Hoang Cổ thê lương nhanh chóng vọt tới.

Theo bản năng, hắn dừng bước rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xa xăm, thiên không vàng mênh mông một mảnh, hắn cứ như đang đứng trước chân trời vậy, ngoại trừ thê lương ra thì chỉ dậy lên mỗi cảm giác trống trải và hoang vu.

Dựa vào thần niệm, Địch Cửu thấy được vài tên tu sĩ lui tới vội vã, trên thân mỗi người đều nồng đậm sát khí.

Dọc theo phương hướng mấy tu sĩ này, thần niệm của hắn phát hiện được một đại điện màu vàng xám.

Hắn đi theo mấy tên tu sĩ kia bước vào đại điện, đại điện rất lớn, Địch Cửu quét sơ qua một chút liền thấy diện tích nơi đây ước chừng khoảng hơn mấy chục mẫu.

Bên trong đại điện có vài chục tu sĩ đang ngồi ở nơi hẻo lánh, dường như đang tự mình điều tức.

Trừ việc này.phía sau đại điện còn có một cửa sổ, trên cửa sổ viết mấy chữ với nội dung đơn giản: Nơi đổi tài nguyên tu luyện.

Địch Cửu đi tới quan sát, phía bên kia cửa sổ có một nữ tử, dáng vẻ nàng ta khá xa cách, ngay cả đầu nàng cũng chẳng thèm nhấc, chỉ lạnh lùng hỏi:

- Cần gì?

- Xin hỏi, nơi đây có ngọc giản giới thiệu vắn tắt về Hạo Hãn Đại Khư không?

Địch Cửu khách khí hỏi.

Rốt cuộc nữ tử mới ngẩng đầu lên, ánh mắt của nàng rơi trên người Địch Cửu:

- Mới tới?

Địch Cửu gật đầu:

- Đúng vậy.

Nữ tử ném một viên ngọc giản cho hắn:

- Mười khối thượng phẩm thần tinh.

Cũng không rẻ, Địch Cửu nói thầm trong lòng rồi nhanh chóng lấy mười viên thượng phẩm thần tinh đưa cho nàng ta, sau đó nhận lấy ngọc giản.

Thấy Địch Cửu xoay người rời đi, nữ tử ngồi trong cửa sổ bỗng lên tiếng:

- Đừng tới tầng hai, nếu không ngươi sẽ không toàn mạng đâu.

Thấy Địch Cửu ngừng lại, nàng lại nói tiếp:

- Lúc đầu nơi đây có đến một hai vạn người, hiện tại chỉ còn mấy chục người. Còn có, đừng đơn độc một mình đi vào Hạo Hãn Đại Khư.

Nghe vậy, hắn mỉm cười đáp:

- Đa tạ.

Rồi lập tức xoay người đi tới một góc, học theo các tu sĩ còn lại ngồi xuống, đồng thời lấy ngọc giản giới thiệu vừa mua ra.

“Hạo Hãn Đại Khư là một vùng quy tắc, thời điểm Đạo Giới hình thành không thể ngưng tụ lại, quy tắc nơi này cực kỳ hỗn loạn, ngoại trừ Ngũ Hành thú bên ngoài ra, bất kỳ các sinh mệnh khác đều không thể tu luyện. Ngũ Hành thú có thể thôn phệ mảnh vỡ của quy tắc Ngũ Hành, may mắn sinh tồn được tại đây…”

Nhìn thấy Ngũ Hành thú có thể thôn phệ mảnh vỡ từ quy tắc, Địch Cửu liền nghĩ tới công pháp tu luyện của mình, hắn tu luyện quy tắc đại đạo, cũng cảm ngộ được khí tức của quy tắc thiên địa.

Phương thức tu luyện này của Ngũ Hành thú ngược lại có chút giống với bản thân hắn.

“Đại đa số Ngũ Hành thú có hình có dạng, phương thức công kích sắc bén, bất quá vô cùng có ích cho việc tham khảo để tu luyện Ngũ Hành thần thông. Thế nhưng đối với những Ngũ Hành thú vô hình vô ảnh, tu sĩ không cẩn thận sẽ bị nó thôn phệ đến chết.”

“Việc đáng sợ nhất trong Hạo Hãn Đại Khư không phải bị Ngũ Hành thú thôn phệ mà là việc trúng Ngũ Hành quy tắc chi độc, khiến bản thân trở thành Ngũ Hành thú. Không sai, không phải tất cả Ngũ Hành thú đều diễn sinh từ Hạo Hãn Đại Khu, phần lớn bọn chúng đều do tu sĩ tới đây thí luyện bị đồng hóa mà thành.”

-