Thế giới thứ chín

Chương 573




- Bằng hữu, có chuyện gì vậy?

Trông thấy Địch Cửu gọi mình lại, người được gọi là Nhạc sư huynh kia đang chuẩn bị đi lập tức cảnh giác, nhìn chằm chằm Địch Cửu.

Địch Cửu ôm quyền, khách khí hỏi:

- Lời vừa rồi đạo hữu nói có thể lặp lại lần nữa không? A, đạo hữu xin chớ hiểu lầm, ta cảm giác trong lời nói đó tựa hồ có chút... Ách... Hiểu lầm.

Địch Cửu cũng tự biết yêu cầu của mình hơi quá phận, hắn và hai người nọ vốn không hề quen biết, thế mà lại tự tiện bảo đối phương lặp lại lời nói ban nãy lần nữa.

Thiếu niên họ Nhạc kia chăm chú quan sát Địch Cửu, phát hiện mình không thể nhìn ra tu vi của hắn, lúc này mới đè nén nội tâm không thoải mái, trả lời:

- Một năm trước, tên Hoàng Lợi Ngải đó còn chưa ngưng tụ đạo chủng, ta và Hạ sư muội không ghét bỏ y tu vi thấp, chủ động dẫn y đi Cuồng Phong cốc thí luyện. Kết quả sau khi y ngưng tụ được đạo chủng rất tốt thì liền tuyên truyền khắp nơi là y hoàn toàn dựa vào chính mình, thậm chí còn trợ giúp ta cùng Hạ sư muội rất nhiều. Nói cái gì đạo pháp của y so với chúng ta mạnh hơn hẳn, há có thể dựa vào chúng ta ngưng tụ đạo chủng? Bây giờ chúng ta chuẩn bị đi nơi khác, y lại muốn đi theo, ta thật sự không muốn đi cùng loại người như y.

Ánh mắt Địch Cửu sáng lên, dường như trong lòng hắn đột ngột sáng tỏ, mê vụ trước mắt bỗng dưng tan biến, lập tức theo bản năng nói:

- Y nói rất đúng a...

Thấy Địch Cửu thế mà giúp Hoàng Lợi Ngải nói chuyện, còn bảo Hoàng Lợi Ngải nói rất đúng, thiếu niên họ Nhạc kia sầm mặt lại, hừ một tiếng, quay sang nói với nữ tu bên cạnh:

- Hạ sư muội, chúng ta đi.

Hai người nhanh chóng rời khỏi cửa hàng, rất hiển nhiên hai người cho rằng Địch Cửu và Hoàng Lợi Ngải là cùng một bọn.

Địch Cửu thầm cuồng hỉ, hắn rốt cuộc hiểu rõ con đường của mình rồi.

Hắn vừa là người khai sáng quy tắc đại đạo, vừa không có tiền đồ nghĩ đến việc lắng nghe người khác luận đạo, kinh nghiệm ngưng tụ đạo chủng Tố Đạo, đây quả thực là lẫn lộn đầu đuôi.

Đúng như Hoàng Lợi Ngải nói, quy tắc đại đạo của mình chẳng lẽ còn muốn nhờ đạo niệm từ người khác để ngưng tụ đạo chủng hay sao? Xem như thành công ngưng tụ đạo chủng, vậy đạo chủng đó là quy tắc đại đạo đạo chủng của mình hay là bản sao đạo chủng của cường giả Diễn Nhất Đạo Tông kia?

Tình trạng hiện tại của Địch Cửu giống như thân ở trong núi vàng nhưng không biết mình mình giàu có, ngược lại ngửa tay đi xin người khác mấy đồng tiền, cho nên mới gọi là lẫn lộn đầu đuôi.

Giờ phút này thứ hắn cần không phải lắng nghe Hỗn Nguyên Thánh Đế luận đạo, mà là đi tìm một chỗ thí luyện, sau đó ngưng tụ quy tắc đại đạo đạo chủng, tạo nên quy tắc đại đạo của bản thân.

- Bằng hữu, ngươi cũng cảm thấy ta nói đúng phải không? Bọn chúng thật sự là...

Hoàng Lợi Ngải nghe thấy Địch Cửu đồng ý với mình liền bước tới bắt chuyện, trong giọng nói mang theo vẻ không cam lòng.

Địch Cửu lạnh lùng nhìn thoáng qua Hoàng Lợi Ngải:

- Cút, nói chuyện với loại người như ngươi dù chỉ một câu cũng làm lãng phí thời gian của ta.

- Ngươi...

Hoàng Lợi Ngải không nghĩ tới Địch Cửu dám quát mình như thế, lập tức lửa giận đại thịnh.

Sát cơ từ Địch Cửu cuồn cuộn cuốn tới, Hoàng Lợi Ngải trong nháy mắt liền cảm nhận được một loại lãnh ý, tức khắc không nói nhảm thêm nửa câu, nửa chữ, chỉ biết cúi đầu quay người cấp tốc rời đi. Ngay cả việc quấn lấy Nhạc sư huynh cùng Hạ sư tỷ cũng ném qua một bên.

Tuy Địch Cửu hiểu rõ phương hướng đại đạo của bản thân từ trong lời nói của Hoàng Lợi Ngải, không phải dựa vào lắng nghe người khác luận đạo liền có thể thành tựu. Nhưng hắn lại rất xem thường đối với loại bạch nhãn lang này.

Rất rõ ràng, Hoàng Lợi Ngải sở dĩ có thể ngưng tụ đạo chủng hoàn toàn nhờ vào đôi huynh muội kia trợ giúp. Gia hỏa đó đã không lĩnh tình thì thôi đi, còn tới đây nói hai người Nhạc sư huynh không giúp y cái gì, ngược lại là y trợ giúp bọn họ. Dĩ nhiên là hắn chẳng thèm để mắt đến loại người như vậy.

- Bằng hữu, ta muốn hỏi một chút, trong chỗ thí luyện ở đây, nơi nào là có quy tắc thiên địa biến hóa lớn nhất?

Địch Cửu đi tới trước quầy, hỏi thăm tên tiểu nhị phụ trách đón tiếp khách.

Hắn tu luyện Quy Tắc Đạo, muốn tạo nên đại đạo của mình thì tốt nhất nên tìm một địa phương có quy tắc thiên địa biến đổi thất thường để thí luyện.

Tiểu nhị cười đáp:

- Đạo hữu khẳng định vừa mới tới đây. Nếu là người thường trú chung quanh đây, khẳng định phải biết địa phương mà quy tắc thiên địa biến hóa lớn nhất trên toàn Đạo giới chính là Hạo Hãn Đại Khư, ở trong đó tràn ngập Ngũ Hành thú, thiên địa quy tắc biến đổi thất thường. Bất quá muốn đi Hạo Hãn Đại Khư vốn không phải chuyện dễ dàng gì.

- Vì cái gì?

Địch Cửu nghi ngờ hỏi.

Tiểu nhị kiên nhẫn giải thích:

- Hạo Hãn Đại Khư cực kỳ nguy hiểm, rất nhiều tu sĩ đi vào thí luyện, bởi vì chịu thiên địa quy tắc biến hóa ảnh hưởng, kết quả biến thành Ngũ Hành thú, triệt để mất đi linh trí, chỉ biết tàn sát. Cho nên các đại tông môn định ra quy tắc, tu sĩ tầm thường tuyệt đối không cho phép tiến vào Hạo Hãn Đại Khư. Nhưng nơi đó vốn rất phù hợp để tu luyện đỉnh cấp thần thông hay đạo pháp. Tu luyện tại đấy sẽ rất dễ dàng lý giải thiên địa pháp tắc, để tu vi đột phá lên cấp bậc cao hơn.

Cho nên hàng năm các đại tông môn có thể đề cử một ít tu sĩ tiến vào Hạo Hãn Đại Khư, một khi đã tiến vào trong, nếu muốn trở ra, vậy tu vi phải đột phá đến trình độ nhất định mới được.

Nói đến đây, tiểu nhị nhìn thoáng qua Địch Cửu:

- Nếu ngươi có thể gia nhập loại đỉnh cấp tông môn như Diễn Nhất Đạo Tông, muốn lấy được danh ngạch đi Hạo Hãn Đại Khư sẽ dễ dàng hơn nhiều.

- Đa tạ.

Địch Cửu ngoài miệng cám ơn nhưng trong lòng hoàn toàn không có ý định đi lắng nghe luận đạo.

Hắn cũng không muốn đi đến đấu giá hội, so với Tố Đạo, hết thảy những thứ khác đều chỉ là thứ yếu. Nếu muốn đi vào Hạo Hãn Đại Khư, vậy trên thân nhất định phải có một chút thần tinh. Dù đồ vật trên đấu giá hội có tốt thì hiện tại hắn cũng không dùng được, ngược lại tranh đoạt bảo vật với người khác chỉ khiến tăng thêm cừu địch mà thôi.

Một lúc lâu sau, Địch Cửu rời khỏi Diễn Nhất Thánh Đạo thành, đứng tại cửa ra vào Minh Châu thương hội, lấy nửa giá bán ra ngọc bài phòng đấu giá, tiếp đó ngay cả tức lâu cũng không trở về, liền vội vàng chạy tới Diễn Nhất Đạo Tông.

Hắn không muốn nghe Hỗn Nguyên luận đạo, nhưng Đinh Trung Hà từng nói, chỉ cần cầm ngọc bài này là sẽ có thể trở thành đệ tử ngoại môn.

...

Từ xa nhìn tới Diễn Nhất Đạo Tông, tông môn này thật giống như một chữ 'Nhất' khổng lồ, dựng thẳng lên trên, cao đến tận mây xanh.

Địch Cửu âm thầm sợ hãi thán phục, hắn biết đây là đại trận đỉnh cấp, ngay cả một góc của cái đại trận này hắn cũng không sờ tới nổi.

- Dừng lại.

Tại lối vào hộ trận, một tu sĩ đứng ra ngăn cản Địch Cửu.

Địch Cửu vội lấy ra ngọc bài rồi đưa y:

- Ta muốn gia nhập Diễn Nhất Đạo Tông, đây là thân phận bài.

Tu sĩ thủ hộ nhìn thoáng qua thân phận bài trong tay Địch Cửu, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc. Y nhận biết lệnh bài này, tu sĩ trước mắt thế mà cầm lệnh bài thân phận nghe Diễn Quân lão tổ luận đạo đến làm đệ tử ngoại môn?

Bất quá thân phận bài này quả thật hợp lệ, vì vậy y liền chỉ vào lối rẽ rồi bảo:

- Dọc theo lối rẽ này sẽ dẫn đến tông môn Đệ Tử điện, ngươi có thể đăng ký làm đệ tử ngoại môn tại đó.

- Đa tạ.

Địch Cửu khom người cảm tạ, sau đó liền đi theo đường mà tên thủ vệ nọ vừa chỉ. Hắn không phải muốn làm đệ tử ngoại môn mà là đang cấp thiết muốn đi Hạo Hãn Đại Khư.

Trong Đệ Tử điện có rất nhiều người, Địch Cửu còn chưa đi đến phụ cận mà đã cảm nhận được khí tức gấp gáp của bọn họ. Tại Diễn Nhất Đạo Tông, sự vụ tại Đệ Tử điện rất nhiều, cả đệ tử nội và ngoại môn chuyển tiếp nhiệm vụ cho nhau đều phải tiến hành tại đây.

Địch Cửu rất nhanh đã tìm được chỗ ghi danh của đệ tử ngoại môn, Diễn Nhất Đạo Tông tuyển nhận đệ tử ngoại môn rất tán loạn, xem như không có khảo sát nghiêm khắc gì.

Trước khi Địch Cửu tới còn có vài tu sĩ cầm thủ lệnh của chấp sự đến xin gia nhập ngoại môn.

Khi Địch Cửu nói mục đích của mình ra, tu sĩ phụ trách vừa nhìn ngọc bài của hắn liền kinh ngạc.

Cầm một ngọc bài có thể lắng nghe Diễn Quân Đạo Tổ luận đạo tới đây gia nhập đệ tử ngoại môn? Gia hỏa này không phải ngu ngốc đấy chứ?

- Nghiêm chỉnh mà nói, ngọc bài này dùng để lắng nghe luận đạo, sau đó mới có thể đến đăng ký đệ tử ngoại môn. Nếu ngươi muốn ghi danh đệ tử ngoại môn trước thì rất có thể sẽ không được tới Luận Đạo Tràng.

Tu sĩ phụ trách tốt bụng giải thích cho Địch Cửu hiểu.

Địch Cửu khoát tay:

- Ta chỉ muốn gia nhập đệ tử ngoại môn, sau đó đi Hạo Hãn Đại Khư thí luyện một đoạn thời gian. Ta từng nghĩ đến Diễn Quân lão tổ luận đạo, tuy nhiên tu vi của ta thật sự quá kém, đoán chừng nghe không hiểu.

Thấy Địch Cửu nói vậy, tên tu sĩ phụ trách lập tức kích động, vội vàng cầm lấy ngọc bài, hỏi:

- Tên của ngươi là gì?

- Ta tên là Địch Cửu.

Địch Cửu không giấu diếm tên mình, nơi đây là Diễn Nhất Đạo Tông, hẳn là chẳng ai dám đến chỗ này gây chuyện.

Phụ trách tu sĩ vội vàng nói:

- Địch sư đệ, mặc dù đi Hạo Hãn Đại Khư không khó, nhưng vẫn phải chờ thêm một đoạn thời gian. Ta có ý vầy, ta giúp ngươi lấy danh ngạch đệ tử ngoại môn, đồng thời lập tức cho ngươi danh ngạch truyền tống đến Hạo Hãn Đại Khư thí luyện, ngươi nhường ngọc bài lắng nghe Đạo Tổ luận đạo này cho ta. Người thấy thế nào?

Địch Cửu không chút do dự đáp:

- Thành giao, cứ làm như thế.

...

Sa Vô Thương dự định bế quan mấy ngày, chủ yếu là đợi đến khi Diễn Quân luận đạo thì tới nghe. Bất quá còn chưa được vài hôm, tâm thần ông ta hơi mất tập trung, bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng.

Qua hồi lâu, Sa Vô Thương mới nhận ra, chuyện không thích hợp chính là gia hỏa Địch Đại kia. Hắn chỉ là một tên sâu kiến Tiên Đế, hơn nữa còn là tán tu, vậy mà dám ở lại tức lâu giá 1000 thượng phẩm thần tinh một đêm, chuyện này rõ ràng không được bình thường.

Tán tu hiển nhiên phải sống rất gian khổ, thần tinh góp nhặt được đều sẽ dùng để tu luyện hoặc mua sắm tài nguyên tu luyện, há có thể lãng phí như vậy?

Không đúng, Sa Vô Thương cấp tốc đứng lên, đi thẳng về hướng động phủ của Địch Cửu.

-