Thế giới thứ chín

Chương 565




Mục Tiệp và Trác Vô Gia chẳng hề có nửa phần phản kháng, mặc cho Địch Cửu cuốn bọn họ đi. Nếu như còn muốn đào tẩu thì bắt buộc phải nghe theo Địch Cửu.

Gần như trong nháy mắt xông ra khỏi thử triều, không gian vị trí của bọn họ trước đó liền bị thử triều bao phủ.

Địch Cửu lần nữa tế ra một chiếc phi thuyền, đặt hai người xuống, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất điều khiển phi thuyền xông ra ngoài. Phô thiên cái địa thử triều vẫn đang đuổi theo ở phía sau họ.

Lúc này Địch Cửu không còn sợ nữa, tuy tốc độ thử triều rất nhanh nhưng hẳn là không thể nào đuổi kịp phi thuyền của hắn.

- Ta cứ luôn cảm giác có điều gì đó không đúng.

Mục Tiệp nghĩ mà sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Địch Cửu nói:

- Quả thật không đúng, chúng ta quá bất cẩn, dù hiện tại đang rất khốn cùng thì cũng phải sắm một cái ngọc giản giới thiệu vắn tắt về Vô Quang Hải mới phải.

Tuy nói như vậy, trên thực tế, Địch Cửu biết chuyện này quá khó khăn đối với bọn họ. Muốn mua ngọc giản tại Vô Quang Hải Thần Thành cần phải dùng thần tinh. Nhưng trên người cả ba chẳng có lấy một hạt thần tinh nào, về phần dùng tiên tinh hối đoái thần tinh, không cần hỏi thì Địch Cửu cũng biết khả năng không lớn.

Có lẽ dùng cực phẩm Tiên Linh Mạch sẽ hối đoái được thần tinh, nhưng cực phẩm Tiên Linh Mạch vốn chẳng có bao nhiêu tại Tiên giới, nếu lấy ra hối đoái thần tinh, lần đầu còn chưa sao, đến lần thứ hai nhất định sẽ bị người khác để mắt tới.

Mấy con sâu kiến dùng cực phẩm Tiên Linh Mạch hối đoái thần tinh, vừa nhìn liền biết gia hỏa này không phải là sự tồn tại bình thường tại Tiên giới, trên thân nhân vật cỡ này thường sẽ có đồ tốt.

Địch Cửu vốn chẳng sợ bị để mắt tới, chỉ là hắn hiện tại đã có mấy phe đối đầu, nếu tiếp tục chọc thêm kẻ thù thì bọn hắn còn muốn tiếp tục tu luyện hay không?

Về phần dùng bảo vật lấy tại giữa lưỡng giới để đổi, Địch Cửu lại càng không nguyện ý. Những thứ đó đều là bảo vật, bởi vì loại mặt hàng thấp kém thì hắn đã chẳng buồn đi nhặt. Nếu lấy ra đổi thì kết quả vẫn giống như trên.

Tu vi yếu không sao, chí ít chỉ cần biểu hiện biết điều thì sẽ không bị ai để mắt tới.

- Ồ! Vừa rồi ta nhìn thấy một chiếc phi thuyền từ Bát Túc Thử Triều khu lao ra ngoài, chẳng lẽ là ta hoa mắt?

Trên một chiếc hạ phẩm Thần khí phi thuyền cách Địch Cửu không xa, một tu sĩ mặt hoa ban kinh ngạc hô lên.

- Ta cũng nhìn thấy... Hơn nữa còn có vô số thử triều đang đuổi theo chiếc phi thuyền nọ.

Một nữ tử đứng bên cạnh cũng nhìn thấy Địch Cửu khống chế phi thuyền từ Bát Túc Thử Triều khu lao ra.

- Đi lên xem một chút.

Tu sĩ mặt hoa ban không chút do dự khống chế hạ phẩm Thần khí phi thuyền xông về phía Địch Cửu.

Chỉ có tu sĩ quanh năm thí luyện trong Vô Quang Hải mới biết, vô tình tiến vào thử triều vốn không sao, chỉ cần kịp thời đào tẩu là được rồi.

Nhưng một khi chọc phải thử triều, trên cơ bản xem như không chạy được. Bởi vì thử triều phi thường có kinh nghiệm chặn đường phi thuyền, chờ đến khi tu sĩ kịp phản ứng thì đã không thể trốn được nữa.

Địch Cửu khống chế một kiện cực phẩm Tiên khí, hiển nhiên không phải cường giả tu vi cao thâm gì. Thế nhưng tu vi không cao, hơn nữa chỉ khống chế một chiếc cực phẩm Tiên khí phi thuyền, vậy hắn làm như thế nào trốn ra được từ trong thử triều?

- Có người đuổi tới.

Hạ phẩm Thần khí phi thuyền kia một mực đuổi theo, Mục Tiệp vừa nhìn thấy liền nhắc nhở Địch Cửu.

Địch Cửu nhẹ gật đầu rồi gia tăng tốc độ, hắn cũng đã trông thấy chiếc phi thuyền đuổi theo kia. Không chỉ vậy, hắn còn nhìn rõ trên phi thuyền có bốn tên tu sĩ, trong đó có hai người hẳn là cường giả Tố Đạo, hai người còn lại đang trong giai đoạn ngưng luyện đạo chủng, đoán chừng là đang tìm kiếm cơ duyên để Tố Đạo.

- Dừng lại.

Tốc độ của cực phẩm Tiên khí mặc dù rất nhanh, thế nhưng chiếc hạ phẩm Thần khí kia càng đuổi lại càng gần.

Địch Cửu biết, nếu không dùng độn thuật thì gần như không có khả năng thoát khỏi.

Nghĩ tới đây, Địch Cửu dứt khoát dừng phi thuyền của mình lại.

- Mấy vị đạo hữu, ta vừa rồi trông thấy các ngươi từ thử triều khu bay ra ngoài?

Tu sĩ mặt hoa ban vừa cười tủm tỉm vừa dùng thần niệm quét qua Địch Cửu. Nếu không phải tu vi Mục Tiệp đã là Tố Đạo, gã thậm chí muốn lập tức cướp lấy giới chỉ của thanh niên trước mặt.

Hắn không trả lời tu sĩ mặt hoa ban mà chỉ ôm quyền, dùng giọng điệu khách khí hỏi:

- Không biết các vị có ngọc giản giới thiệu vắn tắt về Vô Quang Hải hay không? Nếu có thì xin cho ta mượn nhìn một chút.

Tu sĩ mặt hoa ban quan sát Địch Cửu, gã không cho rằng Địch Cửu là tu sĩ vừa phi thăng lên. Bởi vì tu sĩ mới phi thăng rất khó đi vào Vô Quang Hải Thần Thành.

Những tu sĩ có thể đi đến đây, nếu không phải phi thăng đã lâu thì hẳn là người ở Đạo giới. Vô luận là loại nào thì cũng sẽ không thiếu một viên ngọc giản giới thiệu vắn tắt Vô Quang Hải. Mặc kệ Địch Cửu có mục đích gì, tu sĩ mặt hoa ban tiện tay ném qua một viên ngọc giản, từ tốn nói:

- Hiện tại chắc hẳn bằng hữu có thể nói cho ta biết vì sao các ngươi có thể thoát khỏi thử triều rồi chứ?

Địch Cửu biết tu sĩ mặt hoa ban này muốn hỏi thăm cái gì, gã đang muốn biết vì sao bọn họ có thể còn sống thoát khỏi Bát Túc Thử Triều? Đây rõ ràng là tiết tấu chuẩn bị động thủ.

Địch Cửu dùng thần niệm quét nhanh qua ngọc giản, sau đó thu ngọc giản lại rồi mới lên tiếng:

- Chúng ta vô tình đi vào Bát Túc Thử Triều, tuy nhiên ta có một loại trực giác trời sinh, thời điểm đến gần thử triều liền cảm giác được không đúng, cho nên lập tức lui ra. Còn may, chúng ta chưa bị thử triều bao phủ.

Sắc mặt mặt hoa ban lạnh lẽo, tên này tưởng gã bị ngớ ngẩn sao? Thử triều trên Vô Quang Hải khu tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ truy sát tu sĩ, trừ phi bọn họ từ sâu trong thử triều đi ra, hơn nữa còn bị Bát Túc Thử công kích rồi.

- Các ngươi đang đi đâu?

Ngữ khí của tu sĩ mặt hoa ban dần lạnh lùng hơn.

Những tu sĩ trên phi thuyền đồng loạt đứng dậy, rất hiển nhiên, cả đám đang chuẩn bị tùy thời động thủ.

Phong Oa bãi cách đây rất gần, Địch Cửu dứt khoát nói thật:

- Chúng ta chuẩn bị đi Phong Oa bãi.

- Các ngươi cũng muốn thu thập Điệp Sách Thảo?

Tu sĩ mặt hoa ban lập tức hỏi, trên mặt còn mang theo vẻ mừng rỡ.

Gã không nhất định phải giết người, hẳn là bức mấy tên này đi thu thập Điệp Sách Thảo thì hơn, bởi vì chính gã cũng đang nhận nhiệm vụ giống bọn họ.

Nếu để cho người khác tới hái Điệp Sách Thảo, cộng một chút thủ đoạn mà gã đã chuẩn bị từ trước, lần này khẳng định là thu hoạch bội thu, hơn nữa tránh được độc dược lây nhiễm.

- Không sai, chúng ta đang làm nhiệm vụ hái Điệp Sách Thảo. Đa tạ về ngọc giản, cáo từ.

Địch Cửu trả lời xong liền khống chế phi thuyền bay đi.

Những người này muốn động thủ, vậy động thủ đi. Hắn quả thật đánh không lại cường giả Tố Đạo, bất quá mượn nhờ hộ trận trên phi thuyền, trợ giúp Mục Tiệp xử lý từng người thì hắn vẫn có niềm tin. Huống hồ, Địch Cửu còn nắm giữ pháp tắc trận kỳ trong tay.

- Ha ha, chúng ta cũng đang muốn đi hái Điệp Sách Thảo, đã như vậy, mọi người hãy cùng nhau đến Phong Oa bãi đi.

Tu sĩ mặt hoa ban cười rộ lên, khống chế phi thuyền theo sát phi thuyền của Địch Cửu.

- Làm sao bây giờ?

Mục Tiệp lo lắng nhìn qua Địch Cửu, nàng cảm giác được hai người trên chiếc phi thuyền phía sau có tu vi cao hơn nàng một chút, hai người còn lại cũng đang sắp Tố Đạo.

Tuy thủ đoạn của Địch Cửu rất nhiều, nhưng dù sao tu vi vẫn còn hơi thấp.

- Không cần lo lắng, trước khi đến Phong Oa bãi, bọn chúng hẳn sẽ không động thủ.

Địch Cửu nói xong liền nhìn qua Trác Vô Gia, bảo:

- Trác huynh, đợi lát nữa động thủ, ngươi không nên công kích, toàn lực bảo vệ ta và Mục tỷ. Ta có biện pháp xử lý từng tên.

- Được.

Trác Vô Gia càng thêm bức thiết muốn ngưng tụ đạo chủng, sau đó Tố Đạo, bằng không chỉ với chút thực lực hiện giờ thì chẳng thể giúp đỡ được gì cho mọi người.

Vẻn vẹn nửa ngày sau, Địch Cửu liền điều khiển phi thuyền ngừng lại, bởi vì bọn họ đã đến Phong Oa bãi rồi.

- Tổ ong thật lớn...

Mục Tiệp nhìn Phong Oa bãi trước mắt, kinh ngạc thốt lên.

Nếu người bị chứng sợ nơi đông đúc tới đây, đoán chừng sẽ không thoải mái đến mức cực độ.

Tại biên giới Phong Oa sớm đã được bố trí Minh Quang Trận, đập vào mắt là bãi đá ngầm san hô nhô ra cực kỳ khổng lồ, bên ngoài có vô số cửa hang lít nha lít nhít, mỗi một cái cửa hang đều không thể dùng thần niệm quét đến sâu được.

Từ xa nhìn lại, đích thật giống một cái tổ ong trong đảo.

-