- Địch huynh, người tới nơi này thật nhiều.
Trác Vô Gia nhỏ giọng nói.
- Không cần để ý đến bọn họ, chuẩn bị đánh nhau tới nơi rồi kìa.
Vì sao nơi đây có nhiều người như thế, Địch Cửu không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Bất quá hắn khẳng định một điều, cái tên mặt có hoa ban kia chắc chắn vẫn muốn động thủ với bọn hắn.
Địch Cửu không ngừng khắc họa pháp tắc trận kỳ, nếu động thủ cứ thẳng tay chém giết trước rồi tính tiếp.
Quả nhiên, phi thuyền của tên hoa ban kia sau khi đáp xuống, gã liền nhanh chóng dẫn theo ba người khác đi về phía Địch Cửu, vừa đi, bên miệng vừa cười tủm tỉm, nói:
- Ba vị bằng hữu này, mọi người thật có duyên với nhau, ta ngược lại nghĩ tới một biện pháp khá tốt, chúng ta hãy hợp lực tiến vào chỗ sâu của Phong Oa bãi, Điệp Sách Thảo tìm được sẽ chia đều ra.
Giờ phút này, Địch Cửu đã dựng xong Khốn Sát Trận, hắn đang muốn truyền âm cho Mục Tiệp liền nghe gã mặt hoa ban lên tiếng.
Địch Cửu không tính từ tốn nói chuyện với đám người đó nữa, cứ trực tiếp giết là cách đơn giản nhất.
Chỉ là không đợi Địch Cửu nói, một thanh âm hùng hậu nhanh chóng truyền tới:
- Mấy vị bằng hữu vừa tới, chúng ta hãy cùng nhau tìm Điệp Sách Thảo đi, vì độc tính của tiên thảo này vô cùng lợi hại, ta hi vọng mọi người cùng nhau liên thủ tiến vào Phong Oa bãi.
Trong lúc người nọ nói chuyện, tu vi và khí thế cường đại của mặt hoa ban đã nhanh chóng bao trùm ba người họ, thậm chí Trác Vô Gia cũng cảm nhận được hô hấp bản thân có chút khó khăn.
Người vừa nói là nam tử mặc áo đỏ có thân hình to lớn, thần niệm Địch Cửu quét qua một chút liền biết tu vi gia hỏa này cũng không mạnh hơn Mục Tiệp là bao, rất có thể là cường giả Tố Đạo tối đỉnh.
Nhận ra điều đó, Địch Cửu thầm than một tiếng, nhìn nhóm người trước mặt tầm mười, hai mươi người, hắn liền biết hoa ban đánh chủ ý tụ tập càng nhiều là để gánh vác độc tính từ Điệp Sách Thảo.
Cũng may áo đỏ so với hoa ban trông tử tế hơn chút, ít nhất người ta còn muốn cùng nhau gánh vác độc tính, còn tên hoa ban kia, không cần nói Địch Cửu liền biết đối phương muốn ba người họ là tay sai, hỗ trợ hái Điệp Sách Thảo rồi.
Còn nói cái gì mà muốn cùng nhau hợp tác, đừng có mơ.
Địch Cửu rất muốn hỏi áo đỏ một câu, ngươi là cường giả Tố Đạo đỉnh cấp, còn muốn tranh giành loại nhiệm vụ cấp thấp này với bọn họ làm gì?
Mặt hoa ban nghe vậy liền nhìn sang theo bản năng, thời điểm trông thấy áo đỏ, trên mặt gã lộ ra biểu tình kiêng kỵ, mau chóng bước lên, ôm quyền nói:
- Cát Hồng gặp qua Hồng Y đạo hữu.
Gã vốn không xem đám người kia ra gì, thế nhưng Ngụy Hồng Y lại khác.
Trong lòng Địch Cửu hiểu rõ, đoán chừng tu sĩ áo đỏ có chút bản lĩnh không nhỏ, ngay cả mặt hoa ban cũng phải kiêng kị mấy phần.
Nghĩ kỹ, nếu đối phương không lợi hại, làm sao tụ tập được ngần ấy tu sĩ?
Địch Cửu khẳng định số tu sĩ kia tụ tập lại không vì lời mời liên thủ, một bộ phận là e ngại thực lực cường đại của Hồng Y mà thôi.
Đối với thái độ ân cần thăm hỏi của mặt hoa ban, y chỉ nhẹ gật đầu.
- Mấy vị cảm thấy thế nào?
Địch Cửu ôm quyền đáp:
- Chúng ta tính sẽ đơn độc đi kiếm vận may nên không có ý định gia nhập vào đội ngũ khác.
Hồng Y nghe lời Địch Cửu đáp, lệ khí trên mặt lóe lên rồi biến mất, hắn không ngờ đối phương lại dám phản bác đề nghị của mình.
Hẳn là Ngụy Hồng Y y vắng mặt thường xuyên nên mọi người quên mất y là ai rồi, đúng không?
Nghe thấy câu trả lời của Địch Cửu, tu sĩ tụ tập xung quanh Ngụy Hồng Y vừa bội phục gan lớn của hắn, vừa nghĩ xem đối phương dựa vào đâu mà mạnh miệng thế kia.
Phải biết thời điểm bọn họ cự tuyệt Ngụy Hồng Y đều mượn cớ tu vi quá thấp, nếu liên thủ sợ sẽ liên lụy tới y.
Kết quả Hồng Y người ta đáp rõ ràng, chẳng để ý tu vi ngươi thấp kém ra sao, ngược lại còn chiếu cố ngươi nữa.
Cường giả người ta đã nói đến vậy, còn ai dám phản bác?
Còn dám từ chối thì khác nào xem thường Ngụy Hồng Y?
Người có thể lăn lộn tại Vô Quang Hải cho tới nay nào phải kẻ ngớ ngẩn, cho đến bây giờ, vẫn chưa có người nào liều mạng mà trở mặt với Ngụy Hồng Y để đơn độc làm nhiệm vụ.
Bấy giờ, trong lòng mặt hoa bàn vô cùng vui mừng:
- Hồng Y đạo hữu, chúng ta nguyện ý gia nhập đội ngũ của các ngươi. Chỉ là ta và tiểu tử này có chút tư oán nên muốn kết thúc trước.
Lúc đầu Ngụy Hồng Y muốn tự mình động thủ nhưng lời nói của hoa ban như muốn lấy lòng y, vì thế áo đỏ từ tốn đáp:
- Nhanh giải quyết đi, xong xuôi chúng ta lập tức tiến vào Phong Oa bãi, ngươi cũng không kém đâu.
Ngay lúc hoa ban hô một tiếng vâng, Mục Tiệp liền nhận được truyền âm từ Địch Cửu, họ phải toàn lực đối mặt với sự động thủ của hoa ban.
Trác Vô Gia cũng nhận được truyền âm phải phòng thủ.
Đối với những gì Địch Cửu quyết định, Mục Tiệp chẳng có nửa điểm hoài nghi, trước khi hoa ban động thủ, hai thanh Bán Nguyệt Nhận của nàng đã cuốn về phía gã ta.
Lửa giận của hoa ban xông thẳng lên, gã không ngờ đám châu chấu kia lại dám chủ động ra tay trước.
- Động thủ!
Hoa ban nổi giận gầm lên, tế trường kích của mình ra.
Không cần gã lên tiếng, ba người phe gã đã đồng loạt động thủ.
Cả ba người đó đều tập trung đối phó với Địch Cửu và Trác Vô Gia, còn Mục Tiệp, bọn họ tin hoa ban sẽ giải quyết được.
Chỉ là bọn họ vừa động thủ liền cảm thấy vùng không gian xung quanh có vấn đề, họ cũng không biết bản thân đã bị vây bởi Khốn Sát Trận.
Khóa Sát Trận vừa vặn vây khốn bốn người đó, bốn đạo sát cơ xông thẳng về phía đám người hoa ban.
Đám người này đã tung hoành tại Vô Quang Hải không biết bao nhiêu năm, từ hạng vô danh tiểu tốt đến khi hai thành viên đột phá được Tố Đạo, hai tên còn lại thì thành công hình thành đạo chủng, há lại là loại xoàng xĩnh?
Cảm nhận được bản thân bị vây khốn giữa Khốn Sát Trận, cả bốn liền dùng pháp bảo đồng loạt đánh về phía trận pháp.
Rầm rầm rầm!
Không gian truyền tới từng đợt oanh minh, bốn thanh pháp bảo đánh lên Khốn Sát Trận của Địch Cửu, trận pháp lập tức phát ra tiếng răng rắc giòn vang, không gian bốn người lập tức buông lỏng, cả bọn nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Mặc dù Khốn Sát Trận của Địch Cửu không tệ nhưng để vây khốn bốn người kia thì vẫn còn kém lắm.
Bán Nguyệt Song Nhận của Mục Tiệp nhanh chóng được đánh ra, khí thế cũng không quá mạnh, nàng bị ba động từ việc oanh phá Khốn Sát Trận nên chậm một chút.
Thế nhưng, không hiểu sao hoa ban lại có dự cảm không lành, rõ ràng không gian đã bị đánh nát, Khốn Sát Trận cũng sụp đổ, tuy nhiên gã vẫn cảm nhận được uy hiếp của tử thần.
Là nữ nhân dùng Bán Nguyệt Song Nhận kia! Trường kích của hoa ban cuồn cuộn cuốn tới, đánh thẳng về phía song nhận của Mục Tiệp.
Bành!
Mục Tiếp há miệng phun ra một ngụm máu tươi, nội tâm nàng hối hận không thôi.
Cùng là Tố Đạo, tuy nhiên vô luận kinh nghiệm hay thực lực nàng đều kém xa tên hoa ban này.
Trên thực tế, Địch Cửu đã sáng tạo ra điều kiện cực tốt cho nàng, bởi vì trận pháp đã ngăn trở tên hoa ban kia mất một lúc.
Nếu nàng có thể đánh trúng tên hoa ban trước khi Khốn Sát Trận bị phá, rất có thể đã khiến gã bị trọng thương.
Hiện tại trận pháp đã sụp đổ, hoa ban tung hết sức khiến công sức của Địch Cửu tan thành mây khói.
Mặt hoa ban nhẹ nhàng thở ra một hơi, xem ra uy hiếp đến từ song nhận của nữ nhân này, gã phải cẩn thận hơn.
Xem như hoa ban không phá vỡ trận pháp, nữ nhân trước mắt cũng chẳng cách nào tổn hại mình, huống chi trước mặt Cát Hồng gã, Khốn Sát Trận ấy chẳng là cây đinh gì.
Không đúng, vừa nghĩ tới đây, hoa ban đã cảm thấy không đúng, khí tức tử vong vẫn không giảm bớt, thế nhưng gã thấy rõ nữ nhân công kích mình đã bị thương a?
Trong nháy mắt, không gian nhất thời chậm xuống, hoa ban hồn bay phách lạc.
Chưa ăn qua thịt heo không có nghĩa là chưa từng thấy heo chạy!
Đây tuyệt đối là Pháp Tắc Thời Gian, Pháp Tắc Thời Gian a….
Nghĩ tới đây, hoa ban liền thấy một đạo đao quang như có như không bao trùm tới, có thể giờ khắc này, không gian xung quanh gã đã nhất thời chậm lại, thời gian cũng thế.
- Mở ra cho ta!
Mặt hoa điên cuồng thiêu đốt tinh huyết chính mình, chỉ cần còn một hơi thở, chỉ cần cho gã một giây nữa thôi là gã có thể phá vỡ Pháp Tắc Thời Gian trói buộc mình…
Thế nhưng chưa tới nửa hơi, một đạo lãnh khí đã đột ngột xé rách lồng ngực gã, ánh mắt hoa ban lóe lên tia tuyệt vọng, gã biết mình đã xong đời.
Phốc!
Một đạo huyết quang nổ tung, Mục Tiệp chuẩn bị tấn công lần nữa liền dại ra, nàng thấy thân thể đối phương bị đánh thành hai nửa.
Nguyên thần hoa ban vừa xuất ra liền bị một đạo hắc hỏa như có như không cuốn lấy, biến mất vô tung vô ảnh, chỉ chừa lại chiếc nhẫn trữ vật lọt vào tay Địch Cửu.
-