- Bây giờ chúng ta đi đâu?
Vừa ra khỏi đại điện Nhiệm Vụ, Mục Tiệp lập tức hỏi Địch Cửu.
Bấy giờ, Địch Cửu lấy ngọc giản của cả ba người bọn họ ra, đại dương Vô Quang Hải có bảy vị trí mà Điệp Sách Thảo sinh trưởng, được mô tả vô cùng kỹ càng.
Giữa ba người họ, tu vi Địch Cửu là yếu nhất, Mục Tiệp đã Tố Đạo, tu vi đứng đầu. Thế nhưng hiện tại cả hai người kia đều nghe theo Địch Cửu mà làm việc.
- Chúng ta tới Phong Oa bãi trước đi.
Địch Cửu chẳng chút do dự nói.
Nghe xong, Trác Vô Gia lập tức lên tiếng:
- Địch huynh, chỉ sợ tới Phong Oa bãi chúng ta không lấy được nhiều Điệp Sách Thảo đâu, dù số lượng tiên thảo ở nơi đó là nhiều nhất, khoảng cách cũng gần nhất tính từ Vô Quanh Hải Thần Thành. Nhưng ta sợ cũng vì quá gần mà thời điểm chúng ta tới nơi, tiên thảo đã bị những người khác hái sạch rồi.
Mục Tiệp cũng nghi hoặc nhìn Địch Cửu, ý nghĩ của nàng chẳng khác gì Trác Vô Gia, đúng là Phong Oa bãi có nhiều Điệp Sách Thảo nhất mà khoảng cách cũng gần nhất. Tuy nhiên, dù nhiều tới đâu, chỉ sợ lúc này cũng đã bị thu hoạch hết.
Địch Cửu mỉm cười giải thích:
- Nhiệm vụ hái Điệp Sách Thảo đột nhiên tăng giá, hẳn người chọn nhiệm vụ này cũng nhiều hơn. Chúng ta không có pháp bảo phi hành đỉnh cấp, dù chọn chỗ nào đi nữa cũng là người đến sau. Bởi vì cả ba chúng ta không có ý mua ngọc giản giới thiệu về Vô Quang Hải nên chẳng biết Phong Oa bãi là nơi thế nào. Bất quá, nếu địa phương này gần Thần Thành như thế, đến giờ vẫn là nơi có nhiều Điệp Sách Thảo nhất, việc này nói rõ đây là hiểm địa, người chọn nơi này chắc chắn không có bao nhiêu. Dù có thêm người đi nữa, tại hiểm địa như thế, chúng ta vẫn có cơ hội.
- Tốt, vậy đi Phong Oa bãi đi.
Mục Tiệp nghe vậy liền đồng ý lời Địch Cửu nói, chí ít từ khi rời khỏi Trùng Động, phán đoán của hắn chưa sai lần nào.
Lại nói trình độ của Địch Cửu cũng không tệ, pháp khí phi hành họ có hiện giờ cũng chỉ là đồ rác rưởi, dù lựa chọn nơi xa hơn đi nữa cũng là kẻ tới sau.
Như vậy mà nói, khoảng cách xa gần chẳng khác biệt là mấy.
….
Ba người Địch Cửu tiến vào từ cửa Đông và đi ra từ cửa Tây của Vô Quang Hải Thần Thành.
Người lui tới ở cửa Tây nhiều gấp mấy lần so với cửa Đông, điều đó cho thấy tu sĩ đến đây chỉ coi Thần Thành là chỗ tạm dừng chân, phần lớn đều chuẩn bị ra khơi.
Đáng tiếc, cả ba không có thần tinh, chẳng cách nào mua nổi ngọc giản giới thiệu về vùng biển này, cũng chẳng biết thứ gì có nhiều nhất tại Vô Quang Hải.
Vừa ra khỏi Vô Quang Hải Thần Thành, không gian trước mắt ba người như nhiễm mực, trở thành một mảnh đen kịt, nếu không có thần niệm mà nói, chẳng biết khi nào một bước rơi vào vực sâu vạn trượng.
Tại nơi sâu hơn của Vô Quang Hải, ngẫu nhiên có vài điểm tinh quang chớp tắt ở phía xa.
Sóng biển theo gió cuốn lên rồi đập vào bờ, kèm theo đó là khí tức có chút tanh nồng của nước biển, tất cả đều khiến họ hiểu rõ phía trước không phải vực sâu mà là một mảnh biển cả mênh mông to lớn.
Thần niệm của Địch Cửu trực tiếp chạy tới nơi sâu nhất vùng biển này, nước biển không có gì bất thường, chỉ là nơi đây hoàn toàn tối đen mà thôi.
Vô số tu sĩ ra ra vào vào tại Vô Quang Hải, đủ loại pháp bảo phi hành lui tới thường xuyên, lời nói về tài nguyên tu luyện và bảo vật vô số ở nơi đây lọt vào tai ba người bọn họ.
Bấy giờ, Địch Cửu cũng tế ra một chiếc phi thuyền:
- Đi thôi, chúng ta tiến vào Vô Quang Hải.
Hai người còn lại chẳng chút do dự, nhanh chóng nhảy vào phi thuyền của Địch Cửu. Mặc dù phi thuyền chỉ là kiện Tiên khí cực phẩm nhưng hộ trận lại không đơn giản, sớm đã là tiên trận có đẳng cấp siêu việt rồi.
Phi thuyền kéo theo một trận gió nhẹ, lẫn vào đông đảo các pháp khí phi hành khác mà vọt vào Vô Quang Hải.
- Ngọc giản định vị đúng là có ích, nhưng mà hơi mờ.
Đứng trên boong thuyền, Trác Vô Gia cầm ngọc giản đại điện Nhiệm Vụ giao cho, vừa xem vừa cảm thán nói.
Đối với người khác, thứ này không có tác dụng gì lớn, tu sĩ lăn lộn nhiều năm tại Vô Quang Hải đã sớm có đủ tài liệu và thủy tinh cầu định vị.
Thế nhưng đây là lần đầu tiên đám người Địch Cửu tiến vào Vô Quân Hải, họ chẳng có nhiều đồ vật hỗ trợ, càng không có thần tinh mà mua sắm.
Hiện tại, thấy ngọc giản mà đại điện đưa cho hữu dụng, tất nhiên vui vẻ vô cùng.
Mặc dù Vô Quang Hải không có cấm chế, thế nhưng không gian đen kịt kia lại ức chế thần niệm của Địch Cửu.
Bất quá hắn chẳng mấy để ý tới, Mục Tiệp là cường giả Tố Đạo, nhưng thần niệm của nàng chưa chắc mạnh hơn hắn.
Đủ loại pháp khí phi hành lướt qua phạm vi thần niệm của Địch Cửu khiến hắn cảm thấy phán đoán của mình có chút sai lầm rồi.
Nơi đây đúng là Đạo giới, tuy nhiên không phải ai cũng có Thần khí phi hành.
Đại đa số tu sĩ đều giống ba người bọn họ, phải dùng Tiên khí cực phẩm, thậm chí Địch Cửu còn thấy có cả Tiên khí thượng phẩm.
Tu sĩ có được Thần khí hạ phẩm thì gia cảnh khẳng định cực kỳ giàu có, về phần trung phẩm lại càng là phượng mao lân giác*.
* quý hiếm như lông phượng, sừng lân.
Bỗng nhiên Địch Cửu nghĩ tới một chuyện, nếu bản thân mở một cửa hàng bán pháp bảo phi hành tại Vô Quang Hải Thần Thành, khẳng định sẽ có rất nhiều tu sĩ tới ủng hộ.
Hắn tu luyện là công pháp quy tắc, với lý giải quy tắc thiên địa và trình độ Trận đạo của Địch Cửu, muốn trở thành Luyện Khí sư Thần khí phi hành hạ phẩm chẳng mất nhiều thời gian.
Bất quá rất nhanh Địch Cửu đã vứt ý tưởng này sang một bên, xem như hắn muốn bán cũng không thể mở cửa hàng.
Địa phương như Vô Quang Hải Thần Thành khẳng định lộn xộn vô cùng.
Khi họ tiến vào và rời khỏi nơi đây, chẳng ai tra xét hay kiểm tra cả, nói cách khác, quản lý tại Thần Thành hỗn loạn và cực kỳ yếu kém.
Nếu quản lý hỗn loạn như vậy thì đây chẳng phải nơi phù hợp để mở cửa hàng.
Pháp bảo phi hành bay đến chỗ sâu của vùng biển, Địch Cửu liền cảm giác thần niệm bị áp chế càng lúc càng mạnh hơn.
Không gian đen tối này y như bức tường, càng đến gần thần niệm càng bị áp chế mà tinh thần cũng có loại cảm giác đè nén khó chịu.
Mục Tiệp vừa định nói nơi này có chút áp bức thì một đạo hắc ảnh liền xông tới phi thuyền của Địch Cửu.
Bành!
Bóng đen va vào phi thuyền khiến cấm chế hộ trận vang lên âm thanh kèn kẹt.
- Là Hải Yêu…
Với kinh nghiệm phong phú của mình, Trác Vô Gia nhanh chóng hô lên.
Bóng đen vừa va chạm y liền biết nó là Hải Yêu của vùng biển hắc ám ấy.
- Là Bát Túc Hải Thử.
Thần niệm Mục Tiệp mạnh hơn Trác Vô Gia nhiều, tầm nhìn lại càng thêm rõ.
Thứ này chẳng khác nào con chuột, chỉ là ranh năng càng giống hai thanh đao nhọn sắc bén. Tám cái chân được bao phủ bởi lớp vảy thật dày, mỗi chân mọc ra ba móng vuốt lợi hại.
Sau khi nó va chạm đã khiến hộ trận phòng ngự của phi thuyền rung động thành từng đợt.
Địch Cửu vội vàng mở hộ trận ra, Càn Khôn Tháp của Trác Vô Gia lập tức đánh xuống.
Oanh!
Càn Khôn Tháp và Bát Túc Hải Thử va chạm khiến phi thuyền lắc lư dữ dội, sắc mặt Trác Vô Gia có chút đỏ lên, y bị buộc phải lùi lại mấy bước mới đứng vững được.
Thế mà con yêu thử kia chẳng có nửa điểm thương tổn, không những thế, nó lại gào rít điếc cả tai rồi lần nữa nhào tới.
Mục Tiệp vội vàng xông lên, Bán Nguyệt Song Nhận của nàng tạo ra một vòng tròn xoáy rộng lớn.
Phốc.
Một đạo huyết quang nổ tung, không gian tràn ngập khí tức tanh hôi.
Vừa tính bảo yêu thử quá thối, nàng liền kinh ngạc ngước nhìn nơi xa.
Dưới thần niệm của Mục Tiệp, vô số Bát Túc Thử phô thiên cái địa chen chúc kéo tới, trông chẳng khác nào một tầng mây đen trước giông bão.
Sống tại khu thủ hộ Trùng Động ngần ấy năm, đâu phải Mục Tiệp chưa va chạm với thế giới tu chân, xem như trùng triều lớn nhất nàng nhìn thấy cũng chẳng khác nào muối bỏ bể so với đám yêu thử trước mắt.
Vô số thử triều sắp bao vây chặt chẽ vùng không gian này, một khi đám chuột yêu kia thành công, hôm nay bọn họ chắc chắn không thoát ra được.
Cảm nhận không gian ngày một thu nhỏ, trong lòng Mục Tiệp tràn đầy tuyệt vọng, nàng hiểu rõ, dù phi thuyền là Thần khí hạ phẩm cũng chưa chắc thoát nổi vòng vây này.
Đúng lúc đó, Địch Cửu bỗng hét lớn:
- Nhanh lên, ta dẫn các ngươi chạy trốn.
Nói xong, không chờ hai người còn lại trả lời, Địch Cửu vươn tay cuốn họ lên, trực tiếp thi triển Thần Niệm Độn.
Chỉ cần không gian còn khe hở, hắn liền đào tẩu được, Địch Cửu chỉ sợ chần chờ thêm một chút, không gian sẽ nhanh chóng bị bao phủ, đến lúc ấy thì bản thân chẳng thể đi nổi nữa.
-