- Vô Quang Hải Thần Thành?
Trác Vô Gia dừng lại, ngẩng đầu nhìn mấy chữ trên tòa thần thành trước mắt.
Mục Tiệp cũng thốt ra lời thán phục:
- Thật sự vô quang, ánh nắng dường như bị chặn lại cách Vô Quang Hải Thần Thành ba thước.
Không chỉ Trác Vô Gia và Mục Tiệp, mà ngay cả Địch Cửu cũng kinh thán không thôi. Không thể không cảm thán vũ trụ thần kỳ, ánh nắng ở nơi đây hoàn toàn phá vỡ lẽ thường.
Tại không gian chỉ cách Vô Quang Hải Thần Thành mấy bước, ánh nắng vẫn cực kỳ rực rỡ khiến ai cũng có thể cảm nhận được khí tức nóng bỏng của thái dương. Mà Vô Quang Hải Thần Thành cách đó không xa lại hoàn toàn không có một chút xíu ánh nắng, ánh sáng trong đó đều là do Minh Quang Trận mang tới.
- Đi thôi, vào thành xem một chút.
Địch Cửu dẫn đầu bước ra khỏi ánh nắng, đi vào Vô Quang Hải Thần Thành.
Tu sĩ lui tới trong thành rất nhiều, ba người Địch Cửu xen lẫn giữa đông đảo tu sĩ, hoàn toàn không đáng chú ý.
- Thiên địa nguyên khí nơi đây thật sự nồng đậm, tựa hồ còn mang theo một loại...
Vừa tiến vào thành, Mục Tiệp liền kinh ngạc thốt lên, có điều mang theo một loại khí tức gì thì nàng nhất thời không diễn tả ra được.
Cửa thành không có tu sĩ thủ hộ, cũng chẳng cần giao nạp phí vào thành. Điều này làm ba người Địch Cửu nhẹ nhàng thở phào, trên thân bọn họ chẳng có lấy nửa hạt thần tinh, chẳng biết bói đâu ra thần tinh để giao nạp phí vào cổng.
Sau khi vào thần thành, một loại hàn ý kèm theo hương vị biển càng thêm nồng đậm kia làm cho người ta biết nơi này cách bờ biển không xa.
Một con đường lát đá xanh rộng đến hơn mười trượng dẫn thẳng đến nơi xa, hai bên đường có đủ các loại cửa hàng.
Địch Cửu quét thần niệm ra ngoài, hắn nhìn không ra đẳng cấp hộ trận của tòa thần thành, chỉ biết được một chuyện, ngoại trừ con đường này ra, khắp nơi đều là cấm chế ngăn cách.
Con đường trước mặt dẫn thẳng đến một cửa thành khác, nối liền hai cửa đông tây. Địch Cửu cảm nhận được gió biển từ đầu thành kia thổi tới, xem ra dọc theo cửa thành đó đi tới nữa hẳn là đại dương.
Tòa thần thành này tên là Vô Quang Hải Thần Thành, vậy thì đại dương kia rất có thể chính là Vô Quang Hải.
Khoảng chính giữa đường có một tòa kiến trúc đặc biệt khổng lồ, bên ngoài kiến trúc viết, Vô Quang Hải Nhiệm Vụ đại điện.
- Chúng ta đi đến tòa nhà đó nhìn xem.
Địch Cửu bước nhanh hơn, sau mười mấy phút đồng hồ, bọn họ đã tới cửa ra vào đại điện.
Nếu nói lúc bọn họ vào thành, tình cảnh còn khá vắng vẻ, vậy đại điện nhận nhiệm vụ này có thể xem như đông đúc vô cùng.
Thứ đập vào mắt bọn họ đầu tiên khi vừa bước vào đại điện chính là mấy cái màn hình trận pháp to lớn.
Trên màn hình trận pháp tràn ngập tin tức tổ đội đi Vô Quang Hải, tin tức cầu mua, tìm người, chuyển nhượng cửa hàng, động phủ,...
Địch Cửu và Trác Vô Gia mới chỉ vẻn vẹn là Tiên Đế, thậm chí Địch Cửu còn chưa hình thành được đạo cơ, Trác Vô Gia tốt xấu gì cũng đã bắt đầu hình thành đạo cơ, ngưng tụ đạo chủng.
Những người tu vi thấp như vậy gần như cực kỳ hiếm có ở đây.
Đại đa số tu sĩ nơi này đều đã ngưng tụ đạo chủng, tới đây ngoại trừ thí luyện thì còn để tìm kiếm tài nguyên tu luyện hoặc cơ hội Tố Đạo.
Có không ít những tu sĩ đã Tố Đạo như Mục Tiệp, thậm chí Địch Cửu còn cảm nhận được không ít khí tức cường đại hơn rất nhiều, rất hiển nhiên, đó không phải là cảnh giới Tố Đạo hậu kỳ mà chính là cường giả siêu việt Tố Đạo.
- Địch huynh, Mục tỷ, nhìn nhiệm vụ thứ 137 kìa, chúng ta có thể thử nhận nhiệm vụ đó.
Trác Vô Gia nhỏ giọng thì thầm.
Địch Cửu nhìn qua nhiệm vụ thứ 137, nhiệm vụ này yêu cầu đào Điệp Sách Thảo, mỗi một gốc sẽ được trả thù lao là một viên trung phẩm thần tinh cùng một điểm cống hiến Vô Quang Hải. Mỗi tu sĩ nhận nhiệm vụ đều được tặng một cái giới chỉ đặc thù, chuyên môn bảo tồn Điệp Sách Thảo. Đồng thời tặng kèm một bản Vô Quang Hải Vạn Linh Đồ, giới thiệu kỹ càng các loại thần linh thảo và vị trí đại khái. Chủ yếu nhất là, trên đó có chỉ rõ vị trí Điệp Sách Thảo.
- Đúng, nhiệm vụ này thật sự thích hợp với chúng ta.
Mục Tiệp vừa mới thốt lên thì lập tức phản ứng lại, nàng nghi ngờ hỏi:
- Loại thần linh thảo ấy đã biết rõ vị trí, có vẻ không phải đặc biệt nguy hiểm, vì sao lại chẳng có mấy người nhận nhiệm vụ?
Địch Cửu vốn biết nhiệm vụ 137 không thích hợp với bọn họ. Điệp Sách Thảo là thần linh thảo cấp ba, có thể luyện chế Không Điệp Đan. Không Điệp Đan là loại thần đan rất cần thiết đối với tu sĩ tu luyện không gian thần thông, giá trị cực cao.
Nếu chỉ vậy thì nhiệm vụ 137 quả thật rất phù hợp với bọn họ, mấu chốt nhất là sở dĩ Điệp Sách Thảo trân quý bởi vì nó còn có một loại đặc tính khác, đó chính là loại cỏ này có tính ăn mòn linh tính tu sĩ rất mãnh liệt.
Một khi tiếp xúc với Điệp Sách Thảo trong thời gian dài, linh tính tu sĩ sẽ dần dần trở nên u ám, thậm chí bị che đậy. Một khi linh tính bị che đậy, tu sĩ này không có khả năng tiến thêm được nữa, sống cả đời tầm thường vô vị. Nói rằng người nọ đã bị hủy cả một đời cũng không sai.
Trên Thế Giới Thư có ghi rõ ràng, căn cứ theo đó, Điệp Sách Thảo nhất định phải được chứa đựng trong không gian điệp gia, bằng không thì nó sẽ nhanh chóng khô héo, mất đi công hiệu.
Thời điểm Địch Cửu đang muốn nói đổi nhiệm vụ khác, nhiệm vụ tìm kiếm Điệp Sách Thảo này bỗng nhiên nhảy tới cái thứ nhất. Từ vị trí 173 nhảy thẳng lên vị trí đầu tiên, rất hiển nhiên, tầm quan trọng của nhiệm vụ đã tăng lên gấp nhiều lần.
Đồng thời, điểm cống hiến cũng thay đổi, cứ mỗi một gốc Điệp Sách Thảo sẽ được trả mười điểm cống hiến Vô Quang Hải kèm theo một viên thượng phẩm thần tinh. Nếu tìm được hơn 100 gốc Điệp Sách Thảo, sẽ có cơ hội nhất định tiến vào một trong những tông môn cao cấp nhất Đạo giới, Diễn Nhất Đạo Tông. Hơn nữa còn có cả tư cách lắng nghe Diễn Nhất Đạo Tông Hỗn Nguyên lão tổ Diễn Quân luận đạo.
- Diễn Quân lão tổ lý giải rất sâu sắc Ngũ Hành Pháp Tắc thần thông, nếu có thể lắng nghe ngài ấy luận đạo, nhất định sẽ có tác dụng mang tính chất quyết định đối với đại đạo của chúng ta, ta quyết định nhận nhiệm vụ này.
- Ta cũng đi, vạn nhất có thể gia nhập Diễn Nhất Đạo Tông...
- Ta cũng báo danh, mặc dù Điệp Sách Thảo có độc, bất quá chúng ta chỉ cần chuẩn bị thỏa đáng, hẳn là không có ảnh hưởng gì mấy.
...
Sau khi thù lao nhiệm vụ được thay đổi, số tu sĩ nhận nhiệm vụ lập tức tăng lên rất nhanh.
Mục Tiệp thì thầm hỏi:
- Địch huynh, Điệp Sách Thảo có độc sao?
Địch Cửu biết những tu sĩ vừa nói Điệp Sách Thảo có độc khẳng định là không biết đặc tính chân chính của Điệp Sách Thảo. Đó vốn không phải độc, mà là một loại quy tắc ăn mòn. Những người này chỉ đơn thuần coi đó như một loại độc, hẳn là do kinh nghiệm lâu năm tạo thành.
Những tu sĩ trường kỳ ngắt lấy Điệp Sách Thảo kia, cuối cùng linh tính biến yếu, tu vi dừng bước không tiến, theo bọn họ nghĩ đó là biểu hiện trúng độc.
- Hẳn là có độc, hơn nữa độc tính không thấp.
Địch Cửu nhẹ nhàng trả lời.
- Vậy chúng ta còn muốn nhận nhiệm vụ này hay không?
Trác Vô Gia lập tức hỏi, y quyết định nghe Địch Cửu và Mục Tiệp.
Địch Cửu cười ha ha đáp:
- Sao lại không tiếp? Chúng ta cũng nghĩ biện pháp loại bỏ độc tính đi là được.
Địch Cửu đương nhiên muốn nhận nhiệm vụ đó, ngoại trừ bởi vì thù lao nhiệm vụ đã tăng lên gấp 10 lần thì còn là do hắn muốn được nghe Diễn Quân luận đạo.
Căn cứ theo tu sĩ chung quanh nghị luận, Diễn Quân tinh thông nhất là Ngũ Hành Pháp Tắc. Trên thực tế Địch Cửu lý giải Ngũ Hành Pháp Tắc cũng rất thấu triệt, bất quá ở sâu trong nội tâm, hắn cảm giác được bản thân mình còn khiếm khuyết vô cùng. Chủ yếu là bởi vì Ngũ Hành độn thuật do Khương Đại lưu lại, đến bây giờ hắn vẫn chưa thể phá giải được vấn đề trong đó.
Địch Cửu không tin Khương Đại tốt bụng đến mức lưu lại loại đại thần thông Ngũ Hành độn thuật này cho hắn lợi dụng. Nếu được nghe Diễn Quân luận đạo Ngũ Hành Pháp Tắc, nói không chừng sự lý giải Ngũ Hành Pháp Tắc của hắn sẽ lần nữa đột phá.
Tuy nói thù lao nhiệm vụ Điệp Sách Thảo tăng lên gấp 10 lần, số tu sĩ nhận nhiệm vụ lập tức tăng lên, thế nhưng càng nhiều tu sĩ thà rằng từ bỏ cơ hội được nghe Diễn Quân luận đạo cũng không muốn nhận nhiệm vụ ấy.
Ba người Địch Cửu rất nhẹ nhàng nhận được nhiệm vụ tìm kiếm Điệp Sách Thảo, đồng thời mỗi người được tặng một tấm ngọc bài nhiệm vụ Vô Quang Hải, một chiếc giới chỉ, còn có viên ngọc giản thần linh thảo.
Trên ngọc giản thần linh thảo, ngoại trừ những vị trí xuất hiện Điệp Sách Thảo thì chỉ còn lại một ít thần linh thảo cấp thấp mà thôi.
-