Không đợi Sa Vô Thương hỏi thêm, Ni Tây Nhận liền chủ động lên tiếng:
- Sa tiền bối, viên Thượng Cổ trận bàn này là vãn bối lấy từ trong tay Tử Mặc, những thứ còn lại vãn bối không đụng vào. Bất qua khi tra xét chiếc nhẫn của hắn, bên trong cũng chẳng có thứ gì tốt.
Ni Tây Nhận nói bóng gió, ý chỉ ông ta không thấy thứ gì khác trong nhẫn của Địch Cửu.
Ni Hội chủ đoán, phụ tử Sa Vô Thương tới đây nhất định để tìm vật nào đó.
- Lấy trận bàn kia ra đây ta xem một chút.
Vừa nói chuyện, Sa Vô Thương vừa cất bước tiến vào truyền tống trận.
Ni Tây Nhận nào dám giấu giếm nửa điểm, ông lập tức theo sát phía sau, đồng thời đưa trận bàn cho Sa Vô Thương.
Sa Vô Thương quan sát trận bàn hồi lâu, bấy giờ mới sợ hãi mà thán phục:
- Chỉ là Tiên Đế nho nhỏ mà lý giải được ngần ấy Pháp Tắc Thời Gian, còn luyện chế ra được loại trận bàn có đẳng cấp thế này.
- Sa tiền bối, đây không phải là vật Thượng Cổ truyền thừa xuống rồi tên tu sĩ Tử Mặc kia may mắn lấy được à? Làm sao…
Lúc này, Ni Hội chủ càng thêm nghi ngờ, làm sao tên Tiên Đế kia có thể luyện chế được trận bàn với trình độ thế này?
Sa Vô Thương cười lạnh:
- Con mắt của ta còn dùng được, mặc dù trận bàn đã bị mài mòn theo năm tháng, này đều do lý giải về Pháp Tắc Thời Gian của tu sĩ luyện chế nó không tệ. Nếu được truyền thừa từ thời Thượng Cổ, chỉ với giá trị này thật chẳng phải thứ gì đáng giá đâu. Ngươi nhìn không ra là vì tầm nhìn ngươi còn hạn hẹp.
Nói bóng gió là lý giải với Pháp Tắc Thời Gian của Ni Tây Nhận còn không bằng Tử Mặc kia.
Nghe xong, sắc mặt Ni Hội chủ trắng bệch, hiện tại ông ta khẳng định mười phần, nhi tử Ni Loan của mình đã chết dưới tay Tử Mặc.
Hắn có thể không chút trở ngại nào mà tới lui Trùng Động, cứu được con ông nào có gì khó khăn?
Tử Mặc tạo ra trận bàn này là để đối phó ông, dùng nó di dời nghi hoặc của ông lên người hắn, khiến ông không nghi ngờ gì về khả năng của hắn, cũng như chẳng thể lập tức giết hắn ngay.
- Có phải ngươi nghĩ ra điều gì rồi không?
Ánh mắt Sa Vô Thương rơi lên người Ni Tây Nhận.
Ni Hội chủ nghe vậy bèn kính cẩn đáp:
- Tiền bối, vãn bối phát hiện ra nhi tử Ni Loan là do chính kẻ này hạ thủ, vì thế hối hận đan xen, hận bản thân không giết hắn ta ngay lúc chạm mặt.
Sa Vô Thương lắc đầu, gia hỏa này là Hội chủ thương hội, đoán chừng ánh mắt đặt trên đầu, bằng không, sao có thể nhẹ nhàng buông tha thứ sâu kiến như Tử Mặc?
Dựa theo lẽ thường mà nói, đúng là một viên Thăng Đạo Đan có thể giết chết Tiên Đế.
Thế nhưng tu sĩ có thể rời khỏi Trùng Động nào phải phàm phu tục tử?
Kẻ dám tiến vào biên giới Thí Đạo Hồ, nơi chẳng tu sĩ nào bén mảng tới há bình thường cho cam?
Truyền tống trận nhanh chóng khởi động, chỉ ít phút sau, mấy người bọn họ đã đến Vô Tận Đại Vu.
Vừa đáp xuống, Sa Vô Thương nhanh chóng lấy chân dung của Địch Cửu ra, đưa cho tu sĩ thủ hộ:
- Ngươi từng gặp qua kẻ này chưa?
Trong lúc tra hỏi, khí thế phô thiên cái địa của Sa Vô Thương cũng ép về phía tu sĩ thủ hộ này.
Tu sĩ thủ hộ run chân phải lùi về sau mấy bước, sau đó mới hoảng sợ cúi người hành lễ:
- Bẩm tiền bối, hơn nửa ngày trước quả thật tên tu sĩ này đã truyền tống tới đây.
Khí thế Sa Vô Thương cường đại đủ để tu sĩ kia khẳng định một điều, đối phương chắc chắn là cường giả bước vào bậc hai.
Gã từng gặp qua rất nhiều tu sĩ, vừa cảm nhận gã liền nhận ra ngay.
Về phần Địch Cửu và Trác Vô Gia, gã vẫn còn ấn tượng hai người này. Khi đó bọn họ xuất hiện tại đây xong, cả hai có chút sững sờ, phải đợi gã quát lớn một tiếng, hai tên đấy mới bước ra, vì thế gã nhớ khá rõ.
- Hai tên đấy đi hướng nào rồi?
Ngữ khí Sa Vô Thương cực kỳ lạnh lùng.
Tu sĩ thủ hộ vội đáp:
- Vãn bối không tra xét hai người nọ, bất quá với những tu sĩ bình thường khác, họ không tới phường thị kiếm đồ cũng sẽ đi thí luyện bên trong Vô Tận Đại Vu.
Tu sĩ thủ hộ còn chưa nói xong thì Sa Vô Thương đã phất tay rồi rời khỏi Truyền Tống Điện.
Lão cũng nghĩ không khác gì gã ta, nơi được truyền tống tới không chỉ một chỗ, Vô Tận Đại Vu chỉ là một trong số đó mà thôi.
Nếu đối phương lựa chọn nơi đây, khẳng định sẽ kiếm chỗ chạy trốn.
Theo Sa Vô Thương nghĩ, bất quá Vô Tận Đại Vu chỉ lớn hơn Trùng Động một chút hoặc lớn hơn Dược Đạo Môn Thần Thành chút chút mà thôi.
Chỉ cần đối phương tiến vào Vô Tận Đại Vu, nhất định cũng lọt tới tay lão….
Nghĩ tới đây, Sa Vô Thương khẽ giật mình.
Lão nhớ tới phong cách làm việc kín kẽ của Địch Cửu, hắn bắt lấy hết thảy cơ hội có thể tận dụng, ngay cả Ni Tây Nhận cũng chào thua.
Đã nghĩ chu đáo như vậy, sao không nhận ra Vô Tận Đại Vu là tử đạo?
Vừa nghĩ tới có khả năng Địch Cửu không tiến vào Vô Tận Đại Vu, sắc mặt Sa Vô Thương liền cực kỳ khó xem.
Nếu đối phương thông minh như thế, lão phải đi đâu mà tìm?
Đạo giới mênh mông vô tận, dù Sa Vô Thương là cường giả Đạo Nguyên, muốn đi khắp Đạo giới cũng không phải việc dễ.
- Phụ thân, chúng ta lập tức tuyên bố lệnh truy nã bọn chúng tại phường thị, toàn lực truy sát sâu kiến Tử Mặc kia. Ta chẳng tin nhiều người như vậy mà không tìm được hai gia hỏa cấp bậc Tiên Đế.
Sắc mặt Sa Vô Thương bấy giờ có chút khó coi, lão biết thời gian nửa ngày trôi qua, rất có thể bọn chúng đã chạy trốn thành công rồi.
- Nơi này giao cho ngươi phụ trách, ta sẽ kiếm ở nơi khác.
Nói xong, lão lập tức rời khỏi phường thị, mặc dù không biết hướng đi của Địch Cửu, thế nhưng Sa Vô Thương chọn đại một hướng để xem có gặp may mà đuổi kịp hay không.
…
Địch Cửu không ngừng sử dụng độn thuật, trong thời gian này, hắn đã đổi không biết bao nhiêu phương hướng.
Trọn vẹn ba tháng trời Địch Cửu mới ngừng lại, thần niệm quét ra, hắn thấy được phía trước có một thần thành không nhỏ.
Mà tòa thần thành này còn ven biển, dù cách khá xa nhưng Địch Cửu vẫn cảm nhận được mùi tanh của gió biển truyền tới.
Nơi đây khá ổn, xem như Ni Tây Nhận có đuổi tới thì bọn họ cũng có thể trốn về phía biển được.
Địch Cửu gọi Trác Vô Gia và Mục Tiệp ra ngoài, hắn cảm thấy nơi đây hẳn đã an toàn rồi.
Hắn tin tưởng Thần Niệm Độn của mình, người bình thường rất khó phát hiện sự ba động trong không gian.
Này không chỉ vì Thần Niệm Độn mà còn nhờ sự lý giải siêu việt của Địch Cửu về pháp tắc thiên địa.
Thời điểm hắn thi triển Thần Niệm Độn, ba động không gian tựa hồ bằng không.
- Địch Cửu…
Mục Tiệp và Trác Vô Gia vừa tới liền kích động kêu lên một tiếng, thần niệm của bọn họ đã sớm quét ra xung quanh, nơi này trống trải, ngay cả vết chân cũng chẳng có.
- Ở đây hẳn là an toàn rồi, phía trước có một cái thần thành, chúng ta đi tới đó hỏi thăm một chút rồi cố gắng gia tăng tu vi của mình lên, bằng không mà nói, dù trốn xa hơn nữa vẫn là thịt cá trên thớt người khác mà thôi.
Dù không có loại nguy cơ bức thiết kia, Địch Cửu vẫn cảm thấy bản thân phải mau chóng chứng đạo.
- Địch huynh, nếu không nhờ có ngươi, Mục Tiệp ta nào được như ngày hôm nay.
Cảm nhận được nguyên khí thiên địa nồng đậm, Mục Tiệp kích động không thôi, nàng khẽ khom người trước mặt Địch Cửu.
Trác Vô Gia không nói gì, y cũng biết bản thân thiếu nợ Địch Cửu nhiều lắm.
Địch Cửu khoát tay chặn lại:
- Tốt nhất chúng ta nên dịch dung trước, ta có mấy cái mặt nạ do chính mình luyện chế, tuy nhiên cấp bậc không quá cao. Mọi người cứ dùng trước, từ từ rồi đổi sau.
Địch Cửu lấy ba cái mặt nạ Tiên khí cực phẩm ra, tại Tiên giới, đây là bảo vật cấp cao nhất. Thế nhưng tại đây, Địch Cửu nói không sai, thứ này chẳng phải đồ vật gì quý báu cho cam.
Trác Vô Gia lẫn Mục Tiệp không hề cự tuyệt, hai người nhanh chóng nhận lấy rồi đeo mặt nạ lên, Trác Vô Gia hóa thân thành nho tu trắng trẻo, Địch Cửu là tán tu lực lưỡng, Mục Tiệp lại dịch dung thành nữ tử tán tu có dung mạo cực kỳ bình thường.
- Địch huynh, huynh thật thông minh, ta đoán tại phường thị của Vô Tận Đại Vu đã dán đầy bố cáo truy nã chúng ta rồi.
Trác Vô Gia vô cùng khâm phục Địch Cửu.
Thế nhưng Địch Cửu lại lắc đầu đáp:
- Ngươi đừng nên lạc quan như thế, người đuổi giết chúng ta sớm muộn gì cũng phát hiện ta và ngươi không ở trong phường thị. Thế nên vào thần thành rồi, nếu có bí cảnh nào tốt hoặc nơi nhiều bảo vật, chúng ta nên nhanh chóng tiến vào trong đó.
So với Trác Vô Gia, Địch Cửu không hề lạc quan như vậy.
Một mình Ni Tây Nhận thì thôi, tên này mắt mọc trên đỉnh đầu.
Hắn lo là lo thế lực sau lưng tu sĩ bị hắn tách đạo chủng kia kìa, một khi đối phương bắt đầu đuổi giết hắn, tình huống thật sự không khả quan chút nào.
- Ta đồng ý với Địch Cửu, chúng ta nên tranh thủ thời gian để gia tăng tu vi bản thân.
Mục Tiệp khâm phục Địch Cửu tới tận xương tủy, nàng hoài nghi đối phương có một thế giới đỉnh cấp.
Bằng không làm sao huynh ấy đủ khả năng dẫn nàng ra khỏi Dược Đạo Môn Thần Thành được.