Trong khắp phường thị đều tràn ngập khí tức cường đại khiến Địch Cửu và Trác Vô Gia không dám tùy tiện quét thần niệm.
Hai người gia tăng tốc độ đi ra phường thị, sau đó thần niệm của Trác Vô Gia mới không hề do dự mà quét ra ngoài, khi cảm nhận được không gian vô cùng mênh mông rộng lớn, y nhịn không được thở dài một hơi.
- Đây mới là hương vị tự do.
Đích thật là tự do, bọn họ có thể đi đến bất kỳ đâu mà không phải bị vây ở khu vực thủ hộ Trùng Động hoặc Dược Đạo Môn Thần Thành.
- Địch huynh, bây giờ chúng ta đi đâu?
Trác Vô Gia nhìn về phía Địch Cửu, nhờ đi cùng Địch Cửu, y mới đi được tới Đạo giới nhanh như vậy. Dù nơi đây chỉ là một phường thị chốn dã ngoại, nhưng y vẫn cảm nhận được thiên địa nguyên khí nồng đậm, thích hợp để tu luyện.
Tuy ngoài miệng hỏi thăm Địch Cửu, nhưng Trác Vô Y rất rõ ràng, Địch Cửu khẳng định sẽ dẫn y chạy đến Vô Tận Đại Vu. Một khi chạy đến Vô Tận Đại Vu thì mới có sinh cơ.
Địch Cửu ném hai tấm lệnh bài vào Đệ Cửu thế giới rồi mới lên tiếng:
- Dựa theo đạo lý, chúng ta bây giờ lập tức cao chạy xa bay đến Vô Tận Đại Vu, sau đó trốn ở nơi cực sâu. Nhưng ta dám khẳng định, nếu chúng ta thật sự trốn vào đó vậy rất có khả năng cả đời này cũng không thể trốn ra được, ta tin tưởng đối phương có cả vạn loại thủ đoạn để bắt được chúng ta. Ưu thế của chúng ta là đối phương bây giờ còn chưa kịp phản ứng, cho chúng ta đầy đủ thời gian đào tẩu. Nếu Trác huynh tin tưởng, vậy hãy tiến vào Chân Linh thế giới của ta, ta mang ngươi đi.
Một khi chạy đến Vô Tận Đại Vu, nếu đối phương hơi có chút thế lực, chỉ cần tùy tiện tuyên bố một cái lệnh truy sát tại phường thị nơi đó thì bọn họ bị bắt là cái chắc. Chạy trốn tới nơi cực sâu e rằng kết quả sẽ trở thành đồ ăn trong miệng Yêu thú.
Địch Cửu tuy không có Thần khí phi hành cao cấp, chỉ có thể mượn nhờ Thần Niệm Độn, bất quá thần niệm của hắn đã sớm siêu việt cấp độ tiên niệm, dù là cường giả Tố Đạo chân chính cũng chưa chắc có thần niệm mạnh hơn hắn.
- Được.
Trác Vô Gia không hề do dự, lập tức mở rộng thần niệm, để Địch Cửu đưa y tiến nhập Chân Linh thế giới.
Sau đó Địch Cửu liền điên cuồng triển khai Thần Niệm Độn.
...
- Mục minh chủ?
Trác Vô Gia vừa tiến vào Chân Linh thế giới liền nhìn thấy Mục Tiệp, y kinh ngạc thốt lên. Trác Vô Gia vẫn luôn cho rằng Mục Tiệp đã chết rồi.
- Trác đạo hữu, ngươi cũng tiến vào đây à?
Mục Tiệp cũng rất kinh ngạc, nàng có dự cảm không tốt, lẽ nào Địch Cửu bị vây công nên mới để cho Trác Vô Gia tạm lánh vô đây? Thế nhưng dáng vẻ Trác Vô Gia trông không giống như bị thụ thương kia mà.
Trác Vô Gia vô cùng mừng rỡ:
- Mục minh chủ, bên ngoài nghe đồn ngươi bị Địch huynh tự tay giết, ta cứ mãi không tin. Địch huynh quang minh lỗi lạc, há có thể xuống tay với ngươi.
Mục Tiệp thở dài:
- Đúng vậy, Địch Cửu là tu sĩ quang minh lỗi lạc nhất mà ta từng gặp, nếu không nhờ hắn, thi cốt của ta đã sớm rét lạnh...
Cảm khái xong, Mục Tiệp nghĩ đến một chuyện bèn hỏi:
- Trác đạo hữu cùng Địch huynh đệ hiện tại đang ở đâu? Vì sao ngươi lại vào đây?
Trác Vô Gia kiên nhẫn đáp:
- Địch huynh giúp ta lọt vào Top 10 bảng điểm cống hiến, sau đó tiến vào Dược Đạo Môn Thần Thành. Không nghĩ tới Dược Đạo Môn Thần Thành cũng là nơi giam người, sau khi tiến vào trên cơ bản là đi không nổi, ta cùng Địch huynh bị vây ở đó, muốn rời khỏi thì cần phải có 100.000 thượng phẩm thần tinh, tương đương với hơn ức điểm cống hiến...
- A...
Mục Tiệp nghe đến đó liền ngây dại, hơn ức điểm cống hiến, vậy có nghĩa là cần phải ngây ngốc tại Dược Đạo Môn Thần Thành bao nhiêu năm?
Chẳng lẽ nàng bắt buộc phải mãi mãi ở trong Chân Linh thế giới, như vậy sao được?
Trác Vô Gia vui vẻ kể tiếp:
- Không nghĩ tới Địch huynh lấy ra một dòng đạo mạch, cho nên chúng ta mới có thể truyền tống rời đi.
Mục Tiệp hít một hơi lãnh khí, có thể sở hữu đạo mạch ngay từ ở cấp độ Tiên Đế, quả thực là nghịch thiên. Nghĩ đến những việc trước đó Địch Cửu làm, có thứ nào là người bình thường làm được chứ? Nói Địch Cửu thật sự là thần nhân cũng không sai.
- Nói vậy là bây giờ chúng ta đã đến Đạo giới rồi à?
Mục Tiệp đến giờ mới nhận ra, ngữ khí lập tức vô cùng mừng rỡ.
Trác Vô Gia gật đầu:
- Không sai, chúng ta đích thật đang ở Đạo giới. Thế nhưng ta và Địch huynh đang bị truy sát, cho nên Địch huynh đưa ta vào Chân Linh thế giới, hiện tại chắc là huynh ấy đang thi triển bí pháp cấp tốc độn tẩu.
- Là Ni Tây Nhận đuổi giết sao?
Mục Tiệp biết tại sao Ni Tây Nhận muốn giết Địch Cửu.
Trác Vô Gia gật đầu, lập tức bổ sung:
- Ngoại trừ Ni Tây Nhận, còn có một đại địch tiềm ẩn, chính là Thí Đạo Hồ... A, Mục minh chủ, ngươi đã Tố Đạo thành công rồi à?
Trong lúc hai người kia nói chuyện, Địch Cửu bên ngoài đang gấp rút di chuyển ra khỏi Vô Tận Đại Vu phường thị.
Trừ phi có kẻ hữu tâm dò xét, bằng không dù người khác vô tình nhìn thấy thì cũng chỉ có thể cảm giác được một chút không gian ba động rồi ngay lập tức chẳng thấy gì nữa.
...
Dược Đạo Môn Thần Thành.
Sa Vô Thương tái mặt nhìn Hoàng chấp sự đang cúi đầu trước mặt mình, còn có thành chủ Dược Đạo Môn Thần Thành, Tiêu Nguyệt Hoành vừa mới chạy tới.
Sa Hoàng Thiên cùng Ni Tây Nhận đều vỗ ngực tuyên bố gia hỏa Tử Mặc căn bản là đi không nổi, chuyện này không cần sốt ruột. Sa Vô Thương lại mặc kệ, vội vã đi tới đi tới đây, lão đã gặp chuyện ngoài ý muốn không biết bao nhiêu lần, cho nên lão biết bất kỳ sự khinh thường nào cũng có thể gây nên chuyện ngoài ý muốn.
Thế nhưng Sa Vô Thương không ngờ là lão đã đi nhanh như thế mà vẫn xảy ra chuyện.
Tử Mặc và Trác Vô Gia đã truyền tống đi, chính là vì bọn họ dùng nửa đoạn đạo mạch để được truyền tống. Chuyện vạn nhất hiếm thấy như vậy thế mà hết lần này tới lần khác lại xuất hiện.
Sa Vô Thương rất muốn giết chết Hoàng chấp sự, thế nhưng lão biết, Hoàng chấp sự vốn không phạm sai lầm. Địch Cửu bỏ ra hơn 200.000 thượng phẩm thần tinh, dĩ nhiên là lấy được tư cách truyền tống.
Dược Đạo Môn Thần Thành tuy chỉ toàn là một đám Tiên Đế yếu ớt, bất quá nơi đây vốn do một vài thế lực liên thủ xây dựng, có cường giả Đạo Nguyên đứng sau. Sa Vô Thương tuy có thể thoải mái diễu võ giương oai, nhưng lại không thể tùy ý giết người hay can thiệp chế độ ở đây. Một khi giết Hoàng chấp sự thì chẳng khác nào gây hấn với rất nhiều thế lực khác.
- Hắn truyền tống đến địa phương nào?
Sa Vô Thương hồi lâu sau mới đè nén được sát ý, tận lực giảm nhẹ ngữ khí.
Hoàng chấp sự không dám giấu giếm:
- Bọn chúng truyền tống đến Vô Tận Đại Vu, hiện tại hẳn là còn ở đó.
Tiêu Nguyệt Hoành từ đầu đến giờ chưa nói gì liền nghiêm nghị quát:
- Vậy ngươi còn không tranh thủ thời gian mở truyền tống trận, đưa các vị tiền bối đi Vô Tận Đại Vu.
Nói thật, đối với hội chủ Thiên Nguyên thương hội và Sa Hoàng Thiên, Tiêu Nguyệt Hoành vốn chẳng mấy để ý. Nhưng Sa Vô Thương lại khác biệt, đây chính là cường giả bước vào bước thứ hai, Tiêu Nguyệt Hoành đắc tội không nổi cường giả loại này.
- Vâng, thành chủ. Mời các vị tiền bối đến truyền tống trận.
Hoàng chấp sự kính cẩn nói, trong lòng thầm hối hận, chỉ cần lưu lại bọn Địch Cửu thêm một ngày là được rồi.
Nửa dòng đạo mạch tuy trọng yếu, thế nhưng đắc tội với cường giả Đạo Nguyên thì chẳng khác nào tự sát.
Khuôn mặt Sa Vô Thương tức giận đến mức tái nhợt, Ni Tây Nhận thì cảm giác toàn thân hơi lạnh lẽo.
Ni Tây Nhận nghĩ tới dáng vẻ kính cẩn của Địch Cửu ở trước mặt mình, thậm chí vì làm mình vui lòng mà hắn còn ra tay thiêu đốt Mục Tiệp. Giờ phút này Ni Tây Nhận có thể khẳng định, Địch Cửu có biện pháp trốn thoát Thăng Đạo Đan, thậm chí hắn đã giải được Thăng Đạo Đan rồi, bởi vì Ni Tây Nhận không cảm ứng được bất kỳ khí tức gì của Thăng Đạo Đan nữa.
Mình thế mà lại đắc tội rồi thả đi một gia hỏa biết ẩn nhẫn như vậy, Ni Tây Nhận có dự cảm, tương lai gia hỏa Tử Mặc này nhất định sẽ trở về.
Không đúng, loại người này há có thể đi cứu Ni Loan? Nếu vậy, chỉ có một đáp án, Ni Loan vốn chính là do đối phương xử lý. Hắn tiến vào Trùng Động vốn không phải vì cứu Ni Loan, hẳn là còn có nguyên nhân khác.
Càng nghĩ Ni Tây Nhận lại càng bất an, hận không thể lập tức bắt lấy Tử Mặc, sau đó mang hắn đi rồi từ từ tra tấn. Nhưng Ni Tây Nhận vô cùng rõ ràng, dù hiện tại bắt được Tử Mặc thì mình cũng chẳng có tư cách giữ hắn, Sa Vô Thương sẽ không buông người.
Ni Tây Nhận cảm thấy hối hận, mình đáng lẽ không nên tuỳ tiện tin tưởng gia hỏa Tử Mặc kia.
- Sa tiền bối, trên người gia hỏa Tử Mặc có lệnh bài điểm cống hiến Trùng Động, có thể dựa theo đạo văn trong lệnh bài để đuổi theo.
Thành chủ Tiêu Nguyệt Hoành dè dặt đề xuất ý kiến.
Sa Vô Thương khoát tay:
- Nếu hắn còn mang lệnh bài ở trên người thì sẽ không đi nhanh như vậy.
Chẳng cần điều tra cũng biết Địch Cửu 100% sẽ vứt bỏ lệnh bài điểm cống hiến. Sa Vô Thương dự cảm Địch Cửu là một gia hỏa cực kỳ khó đối phó, khứu giác bén nhạy kinh người. Bằng không thì hắn sẽ chẳng thể nào thoát khỏi đây trước khi lão tới.
- Ni hội chủ, ta nghe nói ngươi cho tên kia dùng một viên Thăng Đạo Đan...
Sa Hoàng Thiên bỗng nhiên nhìn về hướng Ni Tây Nhận.
Ni Tây Nhận vội vàng đáp:
- Ta đã không cảm giác được viên khí tức của Thăng Đạo Đan nữa, hẳn là bị hắn tước đoạt...
- Ngươi đã cho tu sĩ Tử Mặc kia ăn Thăng Đạo Đan? Vậy ngươi có xem xét giới chỉ của hắn hay không?
Sa Vô Thương trợn mắt hỏi Ni Tây Nhận, thậm chí ngay cả truyền tống trận sắp mở ra cũng chưa vội xem.
Ni Tây Nhận theo bản năng run rẩy, ông ta cảm giác được một loại sát ý đáng sợ đang ập tới.