Nghe tới Thí Đạo Hồ, Sa Hoàng Thiên liền mừng thầm trong lòng.
Sa Vô Thương là ai kia chứ, vừa nhìn biểu lộ của Sa Hoàng Thiên thì lão liền hiểu:
- Hoàng Thiên, ngươi nghĩ ra cái gì sao?
Sa Hoàng Thiên mỉm cười đáp:
- Vang phụ thân. Nếu là Thí Đạo Hồ, chúng ta lập tức biết được kẻ nào đã tách đạo chủng của Phác Ngọc ra, khẳng định người này vẫn chưa rời khỏi Trùng Động.
- Là sao?
Sa Vô Thương cố chế trụ nội tâm dậy sóng, lão cũng là thất giác đạo chủng, nếu tìm được đạo chủng hoàn hảo của cháu mình trở về, khả năng cao Sa gia lại xuất hiện một cường giả Đạo Nguyên nữa.
Sa Hoàng Thiên khó mà ngăn chặn kích động, nói:
- Phụ thân, muốn rời khỏi Trùng Động phải nằm trong Top 10 Bảng xếp hạng điểm cống hiến, muốn đạt tới con số đó phi thường gian nan, hàng năm chỉ có mười người được rời khỏi đó mà thôi…
Nghe tới đây, Sa Vô Thương cau mày:
- Hoàng Thiên, nếu người này có thể tước đoạt đạo chủng của Ngọc nhi, nói rõ gã là kẻ hung ác, chưa chắc không tiến vào Top 10 được.
Đối với sự tình tại Trùng Động, Sa Vô Thương không quá quan tâm, tất cả thời gian lão đều tập trung vào việc bế quan tu luyện và tìm kiếm tài nguyên.
Tu sĩ thủ hộ Trùng Động chỉ là đám Tiên Đế sâu kiến, ngay cả chủng cơ còn chưa hình thành, nào có tư cách để cường giả như lão chú ý.
Sa Hoàng Thiên giải thích tiếp:
- Không phải đâu, trước đó muốn tiến vào Top 10 đúng là rất khó. Nhưng lùi một bước mà nói, xem như đối phương thu được đủ điểm, khẳng định không cách nào rời khỏi Thần Thành được, muốn rời khỏi Dược Đạo Môn Thần Thành phải có đủ 100.000 thượng phẩm thần tinh.
Nghe vậy, Sa Vô Thương liền hiểu rõ, những chuyện này lão đều biết, chỉ là không để ý mà thôi, nghe Sa Hoàng Thiên nhắc tới, lão liền nhớ lại những quy tắc đó.
Nhi tử nói không sai, muốn rời khỏi Thần Thành là chuyện khó mà làm được.
- Vậy ngươi nói có thể lập tức biết được hung thủ hại Ngọc nhi là có ý gì?
Sa Vô Thương hỏi.
Lão hiểu rõ đứa con trai này của mình. Mặc dù tư chất nó không tốt, dù tài nguyên tu luyện chồng chất mà tới cũng chỉ chạm tới Hóa Đạo mà thôi, thế nhưng xử lý ngoại vụ và nội vụ thì đặc biệt tốt.
Làm chuyện gì đều biết rõ mục đích cần đạt được, như sự tình của Ngọc nhi, Hoàng Thiên sẽ không tùy ý nói lung tung.
- Con biết được một việc, cách đây không lâu, Ni Loan, con trai Hội chủ Ni Tây Nhận đã tới Trùng Động để thí luyện, sau đó mất tích tại đây…
Sa Vô Thương đánh gãy lời Sa Hoàng Thiên:
- Có phải trước đó Ngọc nhi và tên Ni Loan kia thường xuyên tới Trùng Động thí luyện cùng nhau không?
- Đúng vậy.
Sa Hoàng Thiên nói tiếp:
- Sau khi Ni Loan mất tích, Ni Tây Nhận từng tới khu phòng hộ tại Trùng Động. Lấy dạng người như Ni Tây Nhận mà nói, ông ta nhất định điều tra rõ việc mất tích của con trai mình. Thế nên, Ni Tây Nhận nhất định biết ai từng tiến vào Thí Đạo Hồ, chỉ cần hỏi thăm vài câu liền điều tra ra kẻ phá hủy đạo chủng của Ngọc nhi. Mà hôm nay, Ni Tây Nhận cũng tới tham dự đại điển của phụ thân, hiện tại đang ở trong Khách Điện.
- Lập tức ra ngoài hỏi thăm Ni Tây Nhận, sau đó nhanh chóng tới Thí Đạo Hồ.
Sa Vô Thương không chút do dự ra lệnh.
…
- Địch huynh, sợ là hiện tại chúng ta đi không nổi rồi.
Ra khỏi cửa hàng, Trác Vô Gia có chút thất lạc, bị kẹt tại đây còn chưa nói, với tình huống bấy giờ của Địch Cửu, rất có thể bị cường giả bóp chết bất cứ lúc nào.
Ngược lại, Địch Cửu lại tăng nhanh tốc độ, đồng thời nói:
- Chúng ta nhất định phải đi, còn phải lập tức rời khỏi nơi này. Bằng không mà nói, sinh cơ xác thật xa vời.
Địch Cửu sớm đã quyết định, nếu không thể lập tức rời khỏi Dược Đạo Môn Thần Thành, hắn sẽ nhanh chóng trở về, sau đó tiến vào Trùng Động, một phút đồng hồ cũng không thể trì hoãn.
- Thế nhưng hai chúng ta cần 200.000 thượng phẩm thần tinh a...
Trác Vô Gia bất đắc dĩ nói.
- Để ta suy nghĩ biện pháp.
Trong khi nói chuyện, Địch Cửu và Trác Vô Gia liền đi tới đại điện Trùng Tống Trận to lớn.
- Dừng lại, nơi đây là truyền tống trọng địa, người không có quan hệ không được tiếp cận.
Địch Cửu và Trác Vô Gia vừa đến nơi liền bị hai người lính gác ngăn cản.
Địch Cửu liền ôm quyền:
- Chúng ta muốn truyền tống rời đi nơi này.
- Các ngươi muốn truyền tống?
Tu sĩ thủ hộ tại cửa ra vào của Truyền Tống đại điện nghi ngờ nhìn từ trên xuống dưới bọn họ, bất luận nhìn thế nào, hai tên này đều không giống người có đủ 200.000 thượng phẩm thần tinh.
- Ai là người đủ tư cách truyền tống rời đi?
Một nam tử trung niên với thần thái uy nghiêm bước nhanh tới, hỏi.
Tu sĩ thủ hộ vội khom người thi lễ:
- Hoàng chấp sự, là hai người này muốn truyền tống rời đi.
Hoàng chấp sự hướng ánh mắt về phía Địch Cửu và Trác Vô Gia. Không đợi đối phương nói chuyện, Địch Cửu đã chủ động lấy lệnh bài ra:
- Chúng ta có đủ điểm cống hiến...
- Thần tinh đâu?
Hoàng chấp sự đánh gãy lời hắn.
Có thể đi vào Dược Đạo Môn Thần Thành, ai không có trên 50,000 điểm cống hiến?
Chủ yếu là thần tinh, là thần tinh a.
Địch Cửu lần nữa ôm quyền:
- Mặc dù tại hạ không có thần tinh nhưng lại có một đầu đạo mạch...
Trong lúc nói chuyện, Địch Cửu xòe tay ra, một nửa đạo mạch hắn chưa sử dụng hết liền rơi xuống đất.
Đạo mạch này hắn lấy được từ trong tay Hư Bạch Thương, trong lúc tu luyện Địch Cửu đã dùng hết một phần, toàn bộ còn thừa lại đều ở chỗ này.
Địch Cửu không biết đạo mạch trị giá bao nhiêu thần tinh, thế nhưng hắn khẳng định nó phải có giá hơn 200.000 thượng phẩm thần tinh, thậm chí vượt xa là đằng khác.
- Đạo mạch?
Trông thấy đạo mạch, trong mắt Hoàng chấp sự dần hiện lên tia kinh hỉ, mặc dù đạo mạch này bị dùng đi không ít, thế nhưng nó vẫn cực kỳ có giá trị.
- Đúng vậy, đây là đạo mạch ta ngẫu nhiên đào được trong di tích tại Tiên giới.
Hoàng chấp sự mở tay ra, đạo mạch liền bị ông ta thu vào:
- Đạo mạch này đủ để hai người các ngươi truyền tống đi, nếu như các ngươi dùng đạo mạch thay thế, ta có thể giúp các ngươi bảo đảm. Nếu các ngươi không nguyện ý dùng đạo mạch thay thế, các ngươi có thể đi đổi 200.000 thượng phẩm thần tinh rồi quay lại.
Nói là nói như vậy, tuy nhiên, Hoàng chấp sự vẫn không muốn đưa lại đạo mạch cho Địch Cửu.
Địch Cửu suy đoán, có lẽ giá trị đạo mạch này không chỉ 200.000 thượng phẩm thần tinh, thậm chí 500.000 thượng phẩm thần tinh còn chưa đủ, hắn không não tàn đến mức kêu Hoàng chấp sự trả lại thần tinh còn lại, cũng không yêu cầu đi nơi khác đổi thần tinh.
Sở dĩ làm vậy, bởi vì hắn khẳng định đổi đạo mạch lấy thần tinh tại Thần Thành, giá trị sẽ không được như hắn dự đoán.
- Đa tạ chấp sự.
Địch Cửu lần nữa ôm quyền.
Hoàng chấp sự gật đầu:
- Đích đến của truyền tống trận tại Dược Đạo Môn Thần Thành có ba nơi, các ngươi lựa chọn cái nào?
Địch Cửu khiêm tốn dò hỏi:
- Xin hỏi chấp sự, đó là ba nơi nào?
Vừa mới thu được một đầu đạo mạch, cho dù là hạ phẩm đạo mạch Hoàng chấp sự cũng vô cùng vui mừng, hắn không chút nào phiền hà về việc Địch Cửu hỏi thăm, ngược lại còn nghiêm túc đáp:
- Gần nhất là Mạch Hòa Thần Đạo thành, thứ yếu là Vô Tận Đại Vu, còn có Bách Diệp Thần Đạo thành.
- Xin hỏi Vô Tận Đại Vu kia có phải là một sân thí luyện không?
Địch Cửu tiếp tục hỏi thăm.
Hoàng chấp sự bắt đầu có chút không kiên nhẫn:
- Không sai, Vô Tận Đại Vu vô biên vô hạn, mênh mông rộng lớn, là nơi thí luyện tốt nhất của tu sĩ.
- Đa tạ Hoàng chấp sự, chúng ta liền truyền tống đến Vô Tận Đại Vu vậy.
Địch Cửu quyết định thật nhanh.
Truyền tống đến Vô Tận Đại Vu, tứ phía khoáng đạt, dù có người đuổi theo, bọn họ còn có thể chạy trốn.
Một khi truyền tống đến thần thành nào đó, nói không chừng khi cường giả đuổi tới sẽ bị vây trong thần thành, rời đi không nổi.
- Tốt, lên truyền tống trận đi.
Hoàng chấp sự cũng lười dông dài, ông ta đang gấp rút muốn dùng đạo mạch để trùng kích tu vi của mình, nhìn xem có thể tiến thêm một bước hay không.
Địch Cửu và Trác Vô Gia tiến vào truyền tống trận xong, chỉ trong thời gian không đến mười hơi, truyền tống trận được khởi động rồi cuốn lên từng đạo không gian ba động.
Lấy thực lực của Địch Cửu, hắn cảm giác được chính mình có chút hoa mắt chóng mặt, cái này nhất định là do cự ly truyền tống quá xa, thế nhưng càng xa, Địch Cửu lại càng cao hứng.
...
"Bành!"
Địch Cửu và Trác Vô Gia đồng thời rơi xuống mặt đất.
- Mau chóng rời khỏi truyền tống trận, đừng để ảnh hưởng đến người khác.
Không đợi Địch Cửu nói chuyện với Trác Vô Gia, tu sĩ thủ hộ truyền tống trận liền lớn tiếng quát nạt.
Nghe thế, cả hai bèn vội rời khỏi nơi này, cảnh quan xuất hiện trước mặt bọn họ là một phường thị vô cùng to lớn.
So với khu thủ hộ Trùng Động, người nơi đây nhiều vô kể, thần niệm quét sơ qua đã thấy hơn trăm vạn nhân khẩu.
- Tới phường thị, đúng rồi, đưa lệnh bài của ngươi cho ta bảo tồn.
Địch Cửu không có nửa điểm do dự, còn chẳng thèm dạo một vòng thăm thú xung quanh.
Trác Vô Gia không biết Địch Cửu có ý gì, bất quá y không chút do dự, nghe vậy liền giao lệnh bài cho Địch Cửu.