Thế giới thứ chín

Chương 559




Sa Vô Thương cau mày nhìn Sa Phác Ngọc hôn mê bất tỉnh, trọn vẹn nửa nén hương, tay của Sa Vô Thương bỗng nhiên đặt lên mi tâm của y.

Lại thêm nửa nén hương trôi qua, lão mới lấy tay ra, trong mắt tràn ngập sát cơ nồng đậm.

- Phụ thân?

Sa Hoàng Thiên đã nhìn ra sát cơ trong mắt Sa Vô Thương, lập tức hỏi. Sa Hoàng Thiên vẫn luôn cho rằng nhi tử Sa Phác Ngọc bởi vì tu luyện gặp vấn đề nên mới hôn mê đến nay.

Nếu nhi tử tu luyện gặp vấn đề, phụ thân vì sao lại bày ra biểu tình như vậy?

Sa Vô Thương bình tĩnh đáp:

- Cái này trách không được ngươi, lấy thực lực của ngươi bây giờ, quả thật không cách nào điều tra ra Ngọc nhi xảy ra vấn đề gì.

- Phụ thân, rốt cuộc Phác Ngọc xảy ra chuyện gì?

Sa Hoàng Thiên vội vàng hỏi.

Sa Vô Thương lạnh lùng trả lời:

- Đạo chủng của Ngọc nhi bị người ta tách ra...

Nếu đạo chủng bị kẻ khác tước đoạt, chỉ có cường giả Chứng Đạo bước thứ hai mới có thể nhìn thấy. Tu vi Sa Hoàng Thiên mới là Hóa Đạo sơ kỳ, nhìn không ra là bình thường. Về phần những Đạo Y cùng Đan Thần được mời tới, khẳng định cũng đều mới dừng lại ở bước đầu tiên.

- Cái gì?

Quanh thân Sa Hoàng Thiên tràn ngập sát ý, gần như tạo thành thực chất, thế mà lại có kẻ dám đoạt đạo chủng của con ông, quả thật là không biết sống chết.

- Thật to gan...

Sa Hoàng Thiên siết chặt nấm đắm, thật sự nhịn không được, muốn lập tức ra ngoài chém giết đến long trời lở đất. Trong lòng Sa Hoàng Thiên đang nghĩ đến những người có thể tới gần nhi tử và tách đạo chủng của y.

Sa Vô Thương khoát tay áo, nói:

- Ta nghĩ không nhất định là có người tới gần Ngọc nhi rồi mới lấy đi đạo chủng, cũng có khả năng là Ngọc nhi tự đặt đạo chủng của nó ở bên ngoài.

- Phụ thân?

Sa Hoàng Thiên nghi hoặc nhìn phụ thân, tư chất Phác Ngọc nghịch thiên như vậy, hơn nữa còn là một loại tư chất trưởng thành, nó há có thể đặt đạo chủng của chính mình ở bên ngoài?

Sa Vô Thương bình tĩnh giải thích:

- Nếu thật sự có người tới gần Ngọc nhi, đào đi đạo chủng, vậy Ngọc nhi sẽ không phải trọng thương hôn mê mà là trực tiếp vẫn lạc. Ta cho rằng người kia sẽ không buông tha cơ hội giết Ngọc nhi mà chỉ vẻn vẹn tước đoạt đạo chủng. Cho nên khả năng duy nhất là chính tay Ngọc nhi đã đặt đạo chủng ở một chỗ nào đó, sau đó bị người phát hiện lấy đi...

- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?

Sa Hoàng Thiên vội vàng hỏi.

Sa Vô Thương thu liễm sát ý của bản thân, chậm rãi đáp:

- Đợi Ngọc nhi tỉnh lại đã.

- Thế nhưng...

Sa Hoàng Thiên muốn nói ông đã mời rất nhiều Đạo Y cùng Đan Thần mà vẫn không thể giúp Phác Ngọc tỉnh lại.

- Người khác không cách nào giúp Ngọc nhi tỉnh lại, bởi vì bọn họ không biết cái gì là bước thứ hai.

Nói xong câu đó, Sa Vô Thương lần nữa đặt tay lên mi tâm Sa Phác Ngọc, khí tức đạo vận nhàn nhạt trong nháy mắt bao lấy y.

Vẻn vẹn nửa nén hương trôi qua, Sa Phác Ngọc liền mở mắt, sắc mặt tái nhợt nhiều hơn một tia huyết sắc:

- Phụ thân, gia gia...

- Phác Ngọc không cần lo lắng, gia gia ngươi đã bước vào bước thứ hai, nhất định có thể cứu ngươi.

Sa Hoàng Thiên trông thấy nhi tử tỉnh lại, liền kích động an ủi một câu.

Sa Vô Thương cũng đổi thành sắc mặt nhu hòa, bảo:

- Ngọc nhi nói cho gia gia biết, con làm thế nào mà gặp phải loại tình huống này? Đạo chủng sao lại mất đi?

Nghe được gia gia đã bước vào bước thứ hai, trong mắt Sa Phác Ngọc lóe ra vẻ kích động, thế nhưng nghĩ đến lời gia gia nói, ngay lập tức biểu tình trên mặt y đã hiện lên vẻ ân hận.

- Phụ thân, gia gia, chuyện này là con làm sai.

- Không cần lo lắng, bất kể chuyện gì cũng có gia gia và ta giúp con làm chủ.

Sa Hoàng Thiên yêu chiều đứa con này tới cực điểm, đừng bảo nhi tử của ông không hề tầm thường, dù nó là kẻ vô tích sự, Sa Hoàng Thiên cũng tuyệt đối không cho phép những người khác đến động đến nửa sợi lông của nó.

- Vâng, phụ thân.

Sa Phác Ngọc cũng biết chuyện này không thể xem thường được, bởi vì sẽ quan hệ này đến đại đạo cả đời của chính mình.

Sa Vô Thương ấm áp gật đầu:

- Phụ thân ngươi nói không sai, Sa gia chúng ta không đi giết người khác đã là tốt, vô luận kẻ nào muốn đối phó Sa gia, cũng cần phải ước lượng lại bản thân được bao nhiêu cân lượng, chớ đừng nói là tước đoạt đạo chủng của dòng chính Sa gia. Thù này không báo, Sa gia ta đừng hòng sừng sững Đạo giới trăm vạn năm.

Sau khi được phụ thân cùng gia gia cam đoan, tinh thần Sa Phác Ngọc tốt hơn không ít, y chậm rãi thuật lại:

- Nhiều năm trước, con và Thiên Nguyên thương hội thiếu hội chủ Ni Loan cùng đi thí luyện, quyết định lựa chọn tới Trùng Động...

Sa Vô Thương và Sa Hoàng Thiên đều gật đầu, thí luyện Trùng Động đối với Đạo giới Tiên Đế thì chính là chỗ an toàn nhất. Sa Phác Ngọc lựa chọn đi Trùng Động quả thật là phương thức rất chính xác.

Sa Phác Ngọc tiếp tục nói:

- Tại khu vực thủ hộ Trùng Động, con ngẫu nhiên phát hiện một tên tu sĩ từ hạ giới phi thăng lên không ngờ lại có một loại đạo pháp tu luyện đạo chủng...

- Tu luyện đạo chủng?

Ngay cả Sa Vô Thương cũng không nhịn được mà ngạc nhiên kêu lên, Sa Vô Thương sống đến nay đã ngần ấy năm mà vẫn chưa từng nghe nói đến đạo chủng có thể tu luyện.

Đạo chủng là hạt giống do đại đạo của tu sĩ ngưng tụ, hạt giống này căn cứ theo đại đạo mạnh yếu, mức độ thiên địa tán đồng độ để ngưng tụ. Có thể nói đây cũng thứ thể hiện tư chất của tu sĩ. Tư chất cao bao nhiêu, đạo chủng liền cao bấy nhiêu.

Sa Vô Thương bỗng nhiên nghĩ đến tư chất Sa Phác Ngọc một mực tăng lên, chẳng lẽ là có quan hệ với loại công pháp tu luyện đạo chủng này?

Sa Vô Thương có thể nghĩ đến, Sa Hoàng Thiên tự nhiên cũng nghĩ được, hai người đều mong đợi nhìn Sa Phác Ngọc.

Sa Phác Ngọc tiếp tục kể:

- Tu luyện đạo chủng này là một loại truyền thừa, nhất định phải truyền thừa xuống 1-1, con giết tên tu sĩ kia, hấp thu đạo chủng của hắn, sau đó ngưng tụ thành đạo chủng của chính mình...

- Vì sao con lại đặt đạo chủng ở bên ngoài?

Sa Vô Thương không hiểu.

Sa Phác Ngọc hối hận đáp:

- Bởi vì đạo chủng này cần hấp thu đại đạo của những tu sĩ còn chưa ngưng tụ đạo chủng. Chỉ có hấp thu sạch sẽ lượng đại đạo này thì đạo chủng mới có thể tiếp tục trưởng thành...

Trùng Động! Sa Hoàng Thiên và Sa Vô Thương đồng thời hiểu rõ. Đạo chủng cần hấp thu đại đạo của tu sĩ sắp thành tựu đạo chủng, ngoại trừ Trùng Động ra thì còn có chỗ nào càng thích hợp hơn?

Bên ngoài Trùng Động toàn là Tiên Đế sắp ngưng tụ đạo chủng, những Tiên Đế này sẽ ngưng tụ đạo chủng tại Trùng Động, sau đó mới Tố Đạo.

- Ngươi đặt đạo chủng ở ngoài Trùng Động?

Sa Vô Thương trầm giọng hỏi.

Sa Phác Ngọc vâng một tiếng, thật sự hối hận:

- Lẽ ra con không nên giấu giếm gia gia và phụ thân, con vốn muốn ngưng tụ cho tốt đạo chủng rồi mới nói cho hai người biết, không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới...

Sa Vô Thương và Sa Hoàng Thiên đều hiểu, Sa Phác Ngọc muốn cho bọn họ kinh hỉ, cũng chính là để hai người càng thêm chờ mong.

- Đạo chủng của ngươi đã là lục giác, nếu như bị hủy đi rồi, dù ta và gia gia ngươi có thể giết đối phương thì cũng không lấy lại được đạo chủng.

Thanh âm Sa Hoàng Thiên đã có chút nộ khí, Sa Hoàng Thiên cảm giác Sa Phác Ngọc thật sự không biết trời cao đất rộng. Đạo chủng là thứ có thể tùy tiện đặt ở bên ngoài sao?

- Phụ thân, đạo chủng của ta đã là thất giác...

Sa Phác Ngọc thấp giọng bảo.

Sa Hoàng Thiên nghe nói như thế, nộ khí càng thêm sâu, năm đó Sa Hoàng Thiên ngưng tụ đạo chủng vẻn vẹn ngũ giác mà thôi. Thất giác đạo chủng là thiên tài trong thiên tài.

Sa Vô Thương khoát khoát tay, ra hiệu Sa Hoàng Thiên không cần nổi giận, lúc này mới hòa hoãn nói:

- Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Phác Ngọc. Ta suy đoán đạo chủng hấp thu đại đạo của tu sĩ hẳn là cần tu sĩ tới gần mới được. Một khi phái người bảo hộ, sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện, kết quả là không có ai đến gần đạo chủng, đạo chủng hiển nhiên không thể hấp thu được đại đạo.

- Đúng vậy, gia gia.

Sa Phác Ngọc rầu rĩ đáp. Một khi đạo chủng không tìm về được, vậy mình sẽ không còn cách nào ngưng tụ loại đạo chủng đẳng cấp như thế, cũng vô pháp tiếp tục tu luyện loại công pháp cô đọng đạo chủng kia.

Sa Vô Thương chậm rãi nói:

- Ngọc nhi, môn công pháp kia gọi là gì? Vị trí đặt đạo chủng là ở đâu?

- Vâng, gia gia. Tên công pháp là Niết Đạo Chủng Đạo Pháp, con đặt đạo chủng tại Trùng Động Bắc Hồ, về sau nới đó đã đổi tên thành Thí Đạo Hồ...

Sa Phác Ngọc đang rất lo lắng, chẳng biết đạo chủng có thể tìm lại được hay không.