Thế giới thứ chín

Chương 556




- Địch huynh, vậy khi nào kết thúc, chúng ta sẽ ra ngoài đổi điểm cống hiến hết đống này sao?

Trác Vô Gia cảm thấy có chút không ổn liền tò mò hỏi.

Địch Cửu vừa tiện tay chém giết thêm vài đầu côn trùng vừa bật cười, đáp:

- Nếu làm như thế, chúng ta cách cái chết không xa đâu.

- Nhưng nhiều thi trùng như vậy, chúng ta không đổi điểm cống hiến thì biết dùng làm gì?

Trác Vô Gia nghi hoặc nhìn về phía Địch Cửu.

Địch Cửu giải thích:

- Sau khi trở về, chuyện đầu tiên chúng ta cần làm là thu mua một lượng lớn thi trùng, đồng thời tuyên truyền việc thu mua này ở khắp bốn khu. Còn việc đổi điểm cống hiến, chờ ngày tổng kết rồi đổi.

- Đoán chừng không có bao nhiêu người chịu bán xác côn trùng đâu.

Trác Vô Gia nói theo bản năng, biện pháp này nếu dùng được thì đâu đợi đến lượt họ làm.

Thế nhưng vừa dứt lời, Trác Vô Gia mới kịp thời phản ứng, y kinh hỉ hô:

- Cứ như vậy người khác liền biết lai lịch côn trùng mà chúng ta có, ít nhất một lần chúng ta có thể công khai lấy ra lượng lớn thi trùng, không bị bại lộ và gây chú ý với người khác.

- Không sai, khi đó sẽ an toàn hơn, không gây chú ý.

Địch Cửu gật đầu.

Trác Vô Gia ngẫm nghĩ một lát rồi lại lên tiếng:

- Sớm muộn gì cũng có người phát hiện ra.

Địch Cửu cười ha ha:

- Chờ tới lúc có người phát hiện, khi ấy chúng ta đã sớm rời khỏi nơi đây, đi tới Đạo giới chân chính. Đạo giới rộng lớn vô cùng, khi ấy bọn chúng tìm chúng ta nơi nào?

Thời điểm côn trùng thoái lui lần nữa, Địch Cửu mới mở cấm chế ngăn cách ra.

Bởi vì số lượng côn trùng đã giảm nên tu sĩ thiệt mạng tương đối ít.

Khi cấm chế được sử dụng, tất cả mọi người đều thấy được, bất quá chẳng ai tới bắt chuyện cả.

Việc này không chỉ vì Địch Cửu tự tay xử lý Mục Tiệp để nịnh nọt Ni Tây Nhận, bảo vệ mạng sống khiến người khác xem thường; càng quan trọng hơn là Địch Cửu đã ăn Thánh Đạo Đan của Ni Tây Nhận, sớm muộn gì hắn cũng hóa thành tiên đan đi vào bụng người khác.

Ai rảnh rỗi mà nói nhảm với một viên đan dược chứ?

Lại thêm hai canh giờ trôi qua, thời điểm trùng triều xuất hiện, Địch Cửu và Trác Vô Gia đều biểu lộ vô cùng bình thường.

Mặc dù hai người liên thủ giết chết mười mấy đầu côn trùng nhưng biểu hiện thập phần mờ nhạt, không có bất kỳ điểm đặc biệt nào cả.

Không ai chủ động bắt chuyện, Địch Cửu và Trác Vô Gia cũng lười nói chuyện với người khác, cứ thế mà trải qua mười ngày.

Thời điểm đổi điểm cống hiến, mặc dù mỗi người trong họ có thể nhận được một hai trăm điểm nhưng so với lần đầu tiên được cả ngàn điểm vẫn chênh lệch rất xa.

Rất nhiều tu sĩ có chút hoài nghi, lần trước Địch Cửu và Trác Vô Gia đạt được nhiều điểm như vậy, chẳng lẽ là vì trận bàn kia?

Hiện tại trận bàn thuộc về Ni Tây Nhận, hai người bọn họ đã mất đi vũ khí lợi hại nhất.

Khiến nhiều tu sĩ chấn kinh hơn là khi Địch Cửu và Trác Vô Gia về tới khu Bắc, chuyện đầu tiên họ làm không phải giải độc, càng không phải bế quan mà là thu mua thi trùng khắp bốn phía.

Hiện tại, dù Vương Tà muốn giết đám Địch Cửu cũng lười ra tay.

Hắn đã dùng Thánh Đạo Đan, không cần phải so đo với loại tu sĩ này.

Về phần Địch Cửu và Trác Vô Gia thu mua côn trùng, những tu sĩ thâm niên tại Trùng Động đều im lặng lắc đầu, thu mua thi trùng tại đây không phải đang tự vả mặt mình sao?

Dù là ai đi nữa đều coi trọng thi trùng, thi trùng đủ điều kiện đổi điểm cống hiến chỉ có thời hạn một năm từ khi nó chết, bằng không chỉ đổi được một nửa, nếu hai năm chỉ còn một phần tư mà thôi.

Dùng loại đồ vật này đi đổi điểm cống hiến à, chỉ có não tàn mới nghĩ ra thôi.

Đừng nghĩ hàng năm bốn khu chỉ có mười cái danh ngạch rồi tưởng nó quý hiếm mà lầm.

Tuổi thọ tu sĩ vốn dài, huống chi họ đã là Tiên Đế!

Xem như ở đây mấy vạn năm, cuối cùng vẫn có một ngày có thể rời đi.

Mà Địch Cửu và Trác Vô chẳng chút để ý, hằng ngày hai người họ vẫn đi khắp bốn khu thu mua thi trùng, trước động phủ còn đặt một bảng hiệu lớn, ghi sáu chữ Thu Mua Các Loại Côn Trùng.

Đảo mắt một cái mấy tháng liền qua, lại đến lượt Địch Cửu và Trác Vô Gia thủ hộ Trùng Động mười ngày.

Sau khi trở về, hai người vẫn tiếp tục thu mua côn trùng.

Không ai biết bọn họ mua được bao nhiêu, chỉ thấy mỗi ngày bọn họ đều lặp lại một công việc y như thế, khiến người khác thật tò mò, không biết họ lấy được bao nhiêu thi trùng rồi.

Bằng không mà nói, ai lại kiên nhẫn làm chuyện không có lợi ích thế này.

Trên thực tế, chỉ có Địch Cửu và Trác Vô Gia mới biết, hơn nửa năm bọn họ làm ăn, số côn trùng thu được chỉ tầm 100 con.

Tất cả đều là côn trùng tầm thường không đáng giá.

Nếu tính điểm cống hiến, mỗi con chỉ tầm một điểm mà thôi.

Tuy nói Địch Cửu và Trác Vô Gia đã tới đây hơn một năm nhưng bảng cống hiến vẫn chưa tới hạn tổng kết, vì thế bọn họ phải đợi thêm một tháng nữa.

Đối với tu sĩ mà nói, thời gian một tháng chỉ là cái chớp mắt mà thôi.

Ngày bảng cống hiến được tổng kết, Địch Cửu thu dọn một ít đồ đạt rồi nói với Mục Tiệp:

- Mục đạo hữu, ta chuẩn bị rời khỏi Trùng Động, ngươi tiến vào thế giới Chân Linh của ta, ta sẽ dẫn ngươi đi.

- Ngươi đủ điểm cống hiến rồi?

Mục Tiệp kinh ngạc nhìn Địch Cửu, đối phương tới đây nhiều nhất mới một năm, chỉ với ngần ấy thời gian đã đủ điểm cống hiến để tới Dược Đạo Môn?

Tu sĩ có khả năng rời khỏi Trùng Động sau một năm tới đây không phải không có, bất quá mỗi người trong số họ đều là kinh tài tuyệt diễm.

Ngay lập tức, Mục Tiệp nghĩ tới Địch Cửu, hắn không giống với đám người kinh tài tuyệt diễm kia sao?

Có tu sĩ nào chỉ là Tiên Đế mà sở hữu được Lưỡng Giới Hoa hay không?

Thậm chí hắn còn nguyện ý lấy Lưỡng Giới Hoa cho một người xa lạ?

- Địch đạo hữu, xin đa tạ. Bất quá ta không thể đi với ngươi, ta sẽ nghĩ cách khác.

Dù Địch Cửu dẫn nàng đi được nhưng Mục Tiệp vẫn từ chối.

Lúc trước, nghe Địch Cửu nói Mục Tiệp không nghĩ sẽ nhanh như thế, vì vậy chưa giải thích với hắn ta.

Không ngờ chỉ mới một năm, Địch Cửu đã có thể rời khỏi nơi này, đúng là vượt quá dự liệu của nàng.

- Vì sao?

Địch Cửu khó hiểu nhìn Mục Tiệp.

Nàng cười khổ đáp:

- Địch đạo hữu, nếu ngươi nghĩ có thể mang theo ta tiến vào Dược Đạo Môn thì quá mức ngây thơ rồi. Đến lúc đó ta chết còn chưa tính, còn hại luôn cả ngươi nữa.

Địch Cửu bật cười:

- Mục đạo hữu, nếu ngươi tin ta thì đi với ta. Ta tin tưởng bản thân đủ khả năng mang ngươi ra ngoài.

Nghe nguyên nhân mình nói ra mà Địch Cửu vẫn kiên định với quyết định kia, Mục Tiệp chần chừ không nói tiếp.

Địch Cửu có thể bình an vô sự rời khỏi Trùng Động, cứu mình khỏi tay Ni Tây Nhận, việc này nói lên hắn không giống với những tu sĩ tầm thường khác.

Nghĩ tới đây, Mục Tiệp mới lên tiếng:

- Tốt, ta tin ngươi, ta sẽ tiến vào thế giới Chân Linh của ngươi.

Sau khi chuyển Mục Tiệp vào trong đó, hắn lập tức cất thế giới Chân Linh vào Đệ Cửu.

Địch Cửu tin, dù nơi đây có cường giả mạnh hơn tới, chưa chắc họ tìm ra được thế giới Đệ Cửu của hắn.

- Địch huynh, chúng ta đi được rồi, chỉ còn nửa ngày thôi.

Âm thanh Trác Vô Gia truyền tới, hắn và Địch Cửu đã hẹn trước, còn nửa ngày nữa sẽ đi đổi điểm cống hiến rồi rời khỏi Trùng Động.

- Được.

Khi Địch Cửu đi ra, hắn liền thu hồi pháp tắc trận kỳ của mình.

- Địch huynh, trong số côn trùng ngươi cho ta có một đầu Tứ Trảo Uẩn Đạo Trùng, lần này ta đổi hẳn sẽ được trên dưới năm vạn điểm.

Vừa thấy Địch Cửu, Trác Vô Gia liền mừng rỡ khoe, giọng điệu kích động vô cùng.

Tứ Trảo Uẩn Đạo Trùng là chủng loại côn trùng cực kỳ quý hiếm, chỉ tính riêng nó đã có thể đổi được những một vạn điểm.

Nghe vậy, Địch Cửu liền bật cười:

- Vận khí ta không tệ, cũng lấy được một con Thải Dực Thiểm Điện Trùng, còn có trứng trùng trong thi trùng nữa.

- A…

Trác Vô Gia bị lời nói của địch Cửu làm cho kinh trụ.

Thải Dực Thiểm Điện Trùng thì thôi đi, nó cũng giống như Tứ Trảo Uẩn Đạo Trùng, đổi được khoảng mười ngàn điểm cống hiến, thế nhưng trùng trừng thì khác, một viên có thể đổi được những một trăm ngàn điểm cống hiến.

Nếu không đổi mà bán đi, giá lại càng trên trời.

- Đi thôi, mười ngày trước chúng ta đã được ba mươi ngàn điểm, hiện tại đã đủ tiến vào Top 10 rồi.

Thu hồi pháp tắc trận kỳ xong, Địch Cửu dẫn đầu cả bọn rời khỏi Thí Đạo Hồ.