Thẩm Trường Thủy an bài nhân thủ bảo vệ Trùng Động, Địch Cửu và Trác Vô Gia vẫn bị phân tại vị trí cuối cùng. Bất quá lần này người tới tương đối nhiều, hai người chỉ cần thủ một trượng mà thôi.
Ngay cả Ni Tây Nhận cũng để mắt đến mình, Địch Cửu chẳng cần kiêng kỵ gì nữa. Vừa đến vị trí thủ hộ do Thẩm Trường Thủy phân phối, hắn lập tức tế ra trận kỳ, bố trí pháp trận ngăn cách địa phương một trượng mà hai người phải thủ hộ.
Địch Cửu bố trí một cái Bình Tế Tiên Trận cấp bảy, trừ phi có người mạnh mẽ dùng thần niệm nhìn trộm, bằng không thì tuyệt đối không ai có thể biết được động tác của hắn và Trác Vô Gia.
Thẩm Trường Thủy thấy vậy nhưng chẳng hề có phản ứng. Kẻ đã phục dụng Thăng Đạo Đan chưa bao giờ được xem như người sống.
Thẩm Trường Thủy không nói lời nào, các tu sĩ còn lại càng chẳng buồn quan tâm. Hơn nữa không phải chưa từng có tu sĩ bố trí hộ trận tại vị trí mình thủ hộ. Số ít tu sĩ lo lắng thần thông của mình bại lộ cũng sẽ làm như thế. Địch Cửu không phải người đầu tiên, càng không phải người cuối cùng.
- Tử Mặc huynh...
Trông thấy Địch Cửu bố trí hộ trận, Trác Vô Gia không nhịn được muốn lên tiếng nhắc nhở.
Bởi vì làm như vậy đồng nghĩa với việc nói cho người ta biết mình có bí mật, sẽ khiến cho người khác hoài nghi.
Địch Cửu nhìn Trùng Động sâu thăm thẳm, nói:
- Lần này nhất định phải xông tới Top 10 điểm cống hiến, trong vòng một năm nhất định phải rời khỏi nơi đây, nếu không thì chúng ta hẳn phải chết không nghi ngờ.
Trác Vô Gia nghi hoặc nhìn Địch Cửu, y không rõ Địch Cửu nói vậy là có ý gì.
Địch Cửu thở dài nói thẳng ra:
- Ta đã làm sai một chuyện, cộng thêm gần đây lại đắc tội Ni Tây Nhận, nếu trong vòng một năm mà ta không đi thì chắc chắn cũng sẽ bị ông ta giết. Một khi ta chết rồi thì chỉ sợ là liên lụy đến ngươi.
- Làm sao?
Trác Vô Gia càng không hiểu.
Địch Cửu nói thật:
- Thí Đạo Hồ đích thật không thể tu luyện, bởi vì nơi đó có một viên thất giác đạo chủng, một khi tu luyện nhất định sẽ bại niết đại đạo. Trước kia ta còn tưởng rằng đó là vật vô chủ, hiện tại ta mới hiểu được, thất giác đạo chủng chắc chắn có chủ, nó nằm trong Thí Đạo Hồ chính là để thôn phệ đạo cơ của tu sĩ chưa hình thành đạo chủng, cô đọng viên mãn đạo chủng...
- Thí Đạo Hồ có đạo chủng?
Trác Vô Gia ngây dại.
Địch Cửu gật đầu:
- Đúng vậy, viên đạo chủng kia đã bị ta phá hỏng. Hiện tại ta cho rằng chủ nhân đạo chủng rất có thể chính là cự đầu nào đó ở Đạo giới. Người kia dám đặt đạo chủng ở trong Thí Đạo Hồ để thôn phệ đạo cơ tu sĩ, tuyệt không phải người bình thường.
- Thế nhưng trước khi chúng ta tiến vào Thí Đạo Hồ, Thẩm đội đã nói Thí Đạo Hồ không thể tu luyện, mà lại phía trên có người nhắc nhở chúng ta không nên ở gần Thí Đạo Hồ...
Trác Vô Gia cau mày.
Địch Cửu cười lạnh:
- Nếu quả thật phía trên chỉ thị chúng ta không nên ở lại Thí Đạo Hồ thì ngươi cho rằng chúng ta có thể ở gần đó tới tận bây giờ được sao?
Trác Vô Gia khó hiểu nhìn Địch Cửu.
Địch Cửu hừ lạnh một tiếng, giải thích:
- Bởi vì mệnh lệnh này là để dọa lui những tu sĩ bình thường, nếu là cường giả đạo tâm kiên định, tuyệt đối không bị dọa lui, tỉ như hai chúng ta.
- Ta hiểu được, thất giác đạo cơ kia cần đạo cơ của tu sĩ đạo tâm kiên định, như vậy mới có thể...
Trác Vô Gia giật mình hiểu ra.
Địch Cửu thở dài:
- Đáng tiếc tên đó đánh giá bản thân quá cao, hẳn là không nghĩ đến đạo chủng lại bị ta xử lý, cho nên chuyện này xa xa chưa thể kết thúc. Ta chỉ nghi ngờ vì sao đến bây giờ còn chưa có ai tới tìm chúng ta, như vậy không hợp lẽ thường.
Trác Vô Gia hiểu rõ mối nguy hiểm, ngưng trọng nói ra:
- Có lẽ người đã mất đi đạo cơ vẫn còn đang hôn mê, vô luận như thế nào, Tử Mặc huynh nói rất đúng, chúng ta nhất định phải mau chóng rời đi.
Địch Cửu ôm quyền:
- Trác huynh, ta đã đắc tội quá nhiều người, cho nên bất đắc dĩ phải dùng giả danh, tên thật của ta là Địch Cửu.
Địch Cửu tin tưởng mình không nhìn lầm, Trác Vô Gia thật sự là bằng hữu đáng kết giao.
Trác Vô Gia ôm quyền đáp lễ:
- Đa tạ Địch huynh báo cho ta tên thật, hiện tại ta và Địch huynh cùng tiến cùng lùi.
Địch Cửu vừa mới nói một chữ "Được" thì phô thiên cái địa côn trùng liền bao trùm tới.
Hiện giờ vị trí của hai người đã bị cấm chế ngăn cách che giấu, Địch Cửu giết côn trùng hoàn toàn không cần phải do dự nữa.
Một đao chém xuống liền giải quyết mấy chục đầu, vẻn vẹn vài đao, côn trùng trong phạm vi nhanh chóng giảm bớt, cuối cùng chỉ còn lại một vài con lẻ tẻ mà thôi.
Trác Vô Gia lo lắng nhìn Địch Cửu:
- Địch huynh, tiếp tục như vậy sợ rằng chúng ta không còn côn trùng để giết.
Địch Cửu gật gật đầu, quay sang nói với Trác Vô Gia:
- Không cần lo lắng, ta có thể tiến vào Trùng Động.
- Trận bàn của ngươi không phải...
Địch Cửu chặn lời y:
- Bản lĩnh của ta không chỉ riêng một cái trận bàn.
Trong lúc nói chuyện, Địch Cửu đã sải bước, cả người liền biến mất không thấy gì nữa. Ngay cả thần niệm của Trác Vô Gia cũng không thể phát giác được Địch Cửu làm cách nào tiến vào Trùng Động.
Sau khi tiến vào trong, Địch Cửu mau chóng trốn vào một chỗ khuất bóng, sau đó giữa đường bố trí một cái Khốn Sát đại trận.
Ước chừng chưa đến nửa canh giờ, một nhóm lớn côn trùng đã bị cuốn tới. Toàn bộ đám côn trùng này đều rơi vào Khốn Sát đại trận, Địch Cửu không chút do dự bắt đầu đồ sát.
Pháp tắc đại trận vốn cường hãn, lại thêm bố trí ngay trong Trùng Động, dù đám côn trùng này có bản lãnh lớn hơn nữa thì cũng không thể thoát nổi.
Vẻn vẹn nửa nén hương, Địch Cửu đã giết được đến mấy vạn côn trùng, không có bất cứ một đầu côn trùng nào có thể đào tẩu.
Có lẽ đây là lần đầu tiên từ trước đến nay toàn bộ côn trùng phóng tới lối vào Trùng Động đều bị chém giết sạch sẽ.
Hẳn là không sai biệt lắm, Địch Cửu nhìn sơ qua thu hoạch. Trong số này có đến mười mấy con phi thường trân quý.
Địch Cửu biết lí do những loại côn trùng này hiếm gặp không phải là do chúng không công kích phòng tuyến. Mà là mỗi lần công kích chúng đều đi ở cuối cùng, lúc bỏ chạy dĩ nhiên cũng chạy trốn đầu tiên. Dưới tình huống bình thường, tu sĩ thủ hộ Trùng Động căn bản không cách nào đối mặt với những loại côn trùng trân quý đó.
Thu hoạch đủ nhiều côn trùng, Địch Cửu chưa vội trở về ngay, mặc dù hắn nắm chắc việc thoát ra Trùng Động không thể nào bị phát hiện, tuy nhiên hắn cảm thấy mình vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Phần lớn tu sĩ ở đây đều phi thăng lên, có nghĩa mọi người đều là cường giả nổi bật ở từng giới vực. Tuy hắn tu luyện quy tắc công pháp, lại có Thần Niệm Độn không tệ. Nhưng ai có thể khẳng định không có người nào cũng có cơ duyên đặc biệt giống hắn? Một khi bị phát hiện, vậy người chết đi không phải chỉ mình hắn.
Địch Cửu chờ đợi chưa được bao lâu, vẻn vẹn một canh giờ sau, đợt côn trùng tiếp theo lại tới. Địch Cửu ẩn nấp tại nơi hẻo lánh, khi đám côn trùng này bay ngang qua, hắn rõ ràng cảm nhận được số lượng côn trùng ít hơn khá nhiều so với đợt trước đó.
Xem ra vừa nãy hắn xử lý sạch sẽ côn trùng của đợt trước đã gây ảnh hưởng rất lớn.
Đợt côn trùng này thoáng cái đã qua, Địch Cửu nhanh chóng độn theo, thời điểm hắn bỏ chạy, thân thể gần như dung hợp với thiên địa pháp tắc chung quanh, dù hắn theo sát sau lưng đám côn trùng này nhưng chẳng có con nào phát hiện được hắn.
Vừa đến lối vào, Địch Cửu lập tức chui ra khỏi Trùng Động, đáp xuống bên cạnh Trác Vô Gia.
- Địch huynh, ngươi nhanh như vậy đã trở lại...
Trác Vô Gia ngạc nhiên nhìn Địch Cửu, y không nghĩ tới Địch Cửu trở về nhanh như vậy. Người khác tiến vào Trùng Động là coi như cầm chắc cái chết, thế nhưng Trùng Động đối với Địch Cửu lại chỉ đơn giản như đi dạo một vòng.
Địch Cửu xuất ra một chiếc nhẫn đưa cho Trác Vô Gia.
- Trác huynh, cái này cho ngươi.
Trác Vô Gia tiếp nhận giới chỉ của Địch Cửu, thần niệm quét vào, khi trông thấy thi thể của mấy vạn con côn trùng, y rung động nhìn Địch Cửu, không dám tin tưởng thốt lên:
- Ngươi xử lý...
Địch Cửu gật đầu:
- Không sai, ta bố trí một cái Khốn Sát đại trận ở giữa đường, xử lý toàn bộ một đợt côn trùng. Đợi lát nữa chúng ta triệu hồi trận pháp che đậy, sau đó kiềm chế một ít côn trùng là được rồi. Ta tin tưởng đám côn trùng này đã đủ để hai chúng ta rời khỏi nơi đây.
- Đa tạ Địch huynh, Địch huynh đã giúp ta mấy lần, tương lai nếu có gì cần hỗ trợ, Trác Vô Gia ta dù phải xả cái mạng này cũng không hối tiếc.
Trác Vô Gia vô cùng kích động, không chỉ bởi vì y đã thu hoạch đủ số côn trùng để có thể xông vào Top 10 điểm cống hiến, quan trọng hơn chính là có thể kết giao với một bằng hữu cường đại như Địch Cửu.
Địch Cửu cường đại, thật sự là vượt ra khỏi phạm vi tưởng tượng của y.
Y có thể khẳng định, nếu Địch Cửu đi đến Vi Mộc tiên lục, vậy cái gọi là thập đại Tiên Đế của Vi Mộc mà ở trước mặt Địch Cửu, chính là rác rưởi trong rác rưởi.