- Tạ ơn ngươi..
Mục Tiệp cảm động nói, đây là lần đầu đầu tiên nàng thấy tu sĩ quang minh lỗi lạc như Địch Cửu.
Đổi lại là nàng, chỉ sợ không nỡ lấy ra Lưỡng Giới Hoa cho người chẳng có quan hệ thân sơ như mình.
Địch Cửu khoát tay chặn lại:
- Lần này là ta liên lụy tới ngươi, nhờ Lưỡng Giới Hoa mới may mắn chữa trị cho nhục thân bị cháy hỏng của ngươi, bằng không, ta sẽ áy náy cả đời này mất.
Mục Tiệp khe khẽ lắc đầu:
- Có Lưỡng Giới Hoa, xem như ta nhân họa đắc phúc. Chỉ là hiện tại không thể dùng Lưỡng Giới Hoa khôi phục, một khi dùng xong, khẳng định ta sẽ cô đọng xong đạo chủng, thành công Tố Đạo.
Dùng Lưỡng Giới Hoa để Tố Đạo thì sẽ thành công 100%, đây không phải lần đầu tiên Mục Tiệp nghe về chuyện này.
Câu sau Mục Tiệp không cần nói nữa thì Địch Cửu cũng hiểu rõ, một khi Mục Tiệp Tố Đạo ở đây, tất nhiên sẽ bị người ta biết.
Địch Cửu bật cười:
- Ngươi cứ yên tâm Tố Đạo đi, tuyệt đối sẽ không ai biết ngươi Tố Đạo thành công đâu.
Chỉ cần Ni Tây Nhận không cưỡng ép xâm nhập địa bàn của hắn, pháp tắc đại trận hoàn toàn ngăn cách được khí tức Tố Đạo.
Dù Ni Tây Nhận hoành hành bá đạo, tâm ngoan thủ lạt cỡ nào thì cũng không cưỡng ép xâm nhập động phủ tu sĩ cấp thấp, việc này là việc đánh mất thân phận của ông ta.
Huống chi, trong mắt Ni Tây Nhận, Địch Cửu chỉ là sâu kiến đã dùng Thăng Đạo Đan.
- Địch đạo hữu, một khi ta Tố Đạo thành công, tất nhiên sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp giải trừ Thăng Đạo Đan...
Mục Tiệp thành khẩn nói.
Địch Cửu không biết Thăng Đạo Đan đáng sợ như thế nào nhưng nàng thì rất rõ.
Người dùng Thăng Đạo Đan xem như xong, hai năm sau, tu sĩ sẽ hóa thành một viên đan dược.
Tu sĩ dùng viên đan dược này sẽ hấp thụ hết thảy tinh huyết, đạo niệm cùng tất cả ký ức của tu sĩ trước, cuối cùng rơi vào tay của người xuất ra đan dược.
Sở dĩ Địch Cửu phải ăn Thăng Đạo Đan là vì Địch Cửu đạt được một trận bàn mà Ni Tây Nhận thèm khát.
Bằng không mà nói, đãi ngộ Địch Cửu có thể sẽ giống như nàng, bị giết bởi một đạo phong nhận.
Địch Cửu mỉm cười:
- Ngươi không cần lo cho ta, ngươi cứ việc Tố Đạo đi.
...
Vô luận Ni Tây Nhận có cách tiến vào Trùng Động hay không, Địch Cửu khẳng định đối phương sẽ không tìm được Ni Loan.
Bởi vì tia thần hồn cuối cùng của gã đang nằm trong tay hắn.
Hiện tại Địch Cửu không tính sẽ hủy đi tia thần hồn ấy, cuối cùng sẽ có một ngày, hắn đi tới Thiên Nguyên thương hội, trực tiếp hủy nó.
Một tháng sau, Địch Cửu vẫn không nhận được bất kỳ tin tức nào liền biết Ni Tây Nhận đã rời khỏi Trùng Động.
Lưỡng Giới Hoa hẳn là bảo vật đỉnh cấp, chỉ cần nửa tháng, Mục Tiệp đã khôi phục lại nhục thân, đồng thời, Nguyên Thần và nhục thân đã hoàn toàn dung hợp.
Đây cũng là vì Địch Cửu không lấy được toàn bộ nhục thân mà chỉ có một phần thôi.
Không sai với dự liệu của Mục Tiệp, nhục thân nàng khôi phục thì đạo chủng liền bắt đầu cô đọng, thêm một tháng trôi qua, Mục Tiệp cuốn lên từng đạo văn chung quanh, khí tức đại đạo của Tiên Đế siêu việt vờn quanh bên người nàng.
Địch Cửu biết Mục Tiệp đang muốn Tố Đạo, một khi Tố Đạo thành công, nàng ta sẽ lập tức trở thành cường giả.
Địch Cửu không quan sát Mục Tiệp bằng thần niệm nữa, hắn đã có đại đạo của chính mình, không tính mượn nhờ đạo ngân của người khác, hắn chỉ dùng pháp tắc đại trận che lấp toàn bộ khí tức Tố Đạo của Mục Tiệp mà thôi.
Tu vi Địch Cửu mới là Tiên Đế viên mãn, thậm chí còn chưa ngưng tụ đạo chủng, thế nhưng Trận Đạo của Địch Cửu đã là Tiên Trận Đế siêu việt cấp chín, hắn nhẹ nhàng dùng pháp tắc đại trận che đậy toàn bộ khí tức Tố Đạo lại.
Mục Tiệp đang Tố Đạo nên Địch Cửu không quấy rầy, hắn ở một bên nghiên cứu Ngũ Hành độn thuật.
Ngũ Hành độn thuật này là của Khương Đại, Địch Cửu đã nghiên cứu rất nhiều năm vẫn không tìm được vấn đề nằm ở nơi nào.
Lại thêm một tháng qua đi, bỗng có tiếng kích động kêu to truyền tới, Địch Cửu liền biết Mục Tiệp đã Tố Đạo thành công.
Khi hắn mở cấm chế, Mục Tiệp cũng vừa lúc đi ra.
So với mấy tháng trước, quanh thân Mục Tiệp nhiều hơn một loại đạo vận hùng vĩ lưu chuyển, kèm theo đó là sự tự tin mạnh mẽ.
Địch Cửu liền ôm quyền:
- Chúc mừng Mục đạo hữu Tố Đạo thành công.
Mục Tiệp kích động cực kỳ:
- Địch đạo hữu, không nhờ có ngươi, Mục Tiệp ta đã sớm thân tử đạo tiêu, làm sao có cơ hội Tố Đạo? Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi trừ bỏ Thăng Đạo Đan.
Địch Cửu cười đáp:
- Đa tạ Mục đạo hữu, chỉ là ta không để Thăng Đạo Đan vào mắt, trước đây không lâu, ta nhận được tin phải thủ hộ Trùng Động đợt tiếp theo nên chuẩn bị đi đây. Hiện tại Mục đạo hữu không thể lộ diện, cứ lưu lại nơi này tu luyện đi.
Nghĩ tới Lưỡng Giới Hoa mà Địch Cửu cũng lấy ra được, hơn nữa hắn còn bình an thoát ra khỏi Trùng Động, tuyệt đối năng lực bất phàm, có lẽ hắn không sợ Thăng Đạo Đan thật.
Nghĩ tới đây, nàng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
- Tốt, sau này chỉ cần Địch đạo hữu có bất kỳ chuyện gì muốn ta làm, chỉ cần ngươi nói một tiếng, dù là thịt nát xương tan, Mục Tiệp ta tuyệt không chối từ.
Loại bảo vật như Lưỡng Giới Hoa chắc chắn quan trọng với Địch Cửu, vậy mà đối phương chẳng chút do dự lấy ra cho nàng Tố Đạo.
Mục Tiệp không phải loại tu sĩ bạch nhãn lang ngoài kia, đã chịu ân tình của người ta, tất nhiên sẽ liều mình tương báo.
Nghe vậy, Địch Cửu khoát khoát tay:
- Mục đạo hữu, ta có vài việc muốn hỏi một chút, đạo lữ của ta tên là Nông Tú Kỳ, nàng phi thăng sớm hơn ta một đoạn thời gian, không biết ngươi có từng nghe qua tên nàng ấy không?
Nông Tú Kỳ?
Nghĩ ngợi một hồi, Mục Tiệp liền giật mình hiểu ra, nàng đã biết vì sao Địch Cửu giết Ni Loan, Hành Sương Kỳ là do Ni Loan vứt vào Trùng Động.
Sau đó Hành Sương Kỳ được Địch Cửu cứu về, nàng đoán Địch Cửu nghĩ Ni Loan đã giết Nông Tú Kỳ nên mới xử lý gã ta.
Kết quả lại thành ra thế này, mà Ni Loan kia cũng thật đáng đời.
- Ta chưa từng nghe qua, nếu nàng phi thăng trong vòng hai trăm năm nay, ta hoài nghi nàng không tới khu thủ hộ này…
Địch Cửu ngạc nhiên hỏi:
- Mục đạo hữu, chẳng lẽ còn nhiều chỗ làm nhiệm vụ khác?
Mục Tiệp gật đầu:
- Không sai, Phi Thăng Trì của Đạo Giới có rất nhiều, không phải bất kỳ ai phi thăng đều tới Trùng Động, thế nhưng Phi Thăng Trì có rất nhiều nơi nhận nhiệm vụ là thủ hộ Trùng Động.
Nghe tới đây, trong lòng Địch Cửu trầm xuống, xem ra hắn muốn tìm Nông Tú Kỳ phải đi tới Đạo giới trước, nâng cao thực lực rồi từng bước thăm dò.
- Đa tạ, ta phải đi thủ hộ Trùng Động rồi, ngươi tu luyện cho tốt.
Địch Cửu không còn tâm tư nói chuyện nữa.
Mục Tiệp lại hỏi:
- Địch huynh, ta nghe nói Thí Đạo Hồ không ai ở được, một khi lưu lại nơi đây lâu dài, đạo cơ sẽ tán loạn, cuối cùng thân tử đạo tiêu…
Vấn đề này nàng đã nghi hoặc rất lâu, nàng chẳng những khôi phục nhục thân tại Thí Đạo Hồ, còn Tố Đạo thành công, đây là địa phương quỷ dị a.
Mục Tiệp biết rõ lời đồn về Thí Đạo Hồ không phải là giả.
Địch Cửu chẳng chút để ý, đáp:
- Về vấn đề này ngươi không cần quan tâm, cứ tin tưởng ta là được.
Nói xong, Địch Cửu quay người rời khỏi động phủ, lần nữa khóa nơi đây lại bằng cấm chế.
Đối với các tu sĩ khác, đây là cấm địa, huống chi Địch Cửu còn bố trí hộ trận và Khốn Sát Trận.
Chỉ cần Mục Tiệp không chủ động rời khỏi, dưới tình huống bình thường sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.
Khi Địch Cửu rời đi, Trác Vô Gia đã sớm chờ bên ngoài.
Trông thấy Địch Cửu, Trác Vô Gia lập tức lên tiếng:
- Bên ngoài đồn ngươi…
Địch Cửu khoát tay chặn lại, không chút để ý nói:
- Trác huynh, việc chúng ta, chúng ta hiểu, vô luận bên ngoài nói gì cũng không ảnh hưởng tới ta.
Nghe vậy, Trác Vô Gia liền gật đầu, không hỏi nữa. Mặc dù thời gian ở cùng với Địch Cửu không lâu, tuy không hiểu rõ đối phương nhưng y tin tưởng Địch Cửu không phải loại người vì mạng sống mà quỳ gối.
- Tốt, chúng ta đi thôi, nghe nói lần này là Thẩm đội dẫn đầu.
Thời điểm Địch Cửu và Trác Vô Gia tới nơi thì đa phần tu sĩ thủ hộ đợt này đã tới.
Thẩm Trường Thủy dẫn đội lạnh lùng nhìn Địch Cửu một chút, sau đó bình tĩnh nói:
- Nếu đã tới đông đủ, vậy thì chúng ta lên đường thôi.