Mục Tiệp tuyệt vọng nhìn thoáng qua Địch Cửu, thê lương nói:
- Tử Mặc đạo hữu, là ta có lỗi với ngươi.
Nàng vẫn cho rằng Địch Cửu tiến vào Trùng Động, muốn cứu Ni Loan là để giải vây cho nàng, nhưng không nghĩ tới Ni Loan vốn đã bị hắn xử lý.
Mục Tiệp áy náy, Địch Cửu càng áy náy hơn, là hắn hại Mục Tiệp. Nếu nàng giống Vương Tà kia thì hại cũng thôi, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy mình có lỗi.
Địch Cửu biết, muốn cứu Mục Tiệp dưới tay Ni Tây Nhận chẳng khác nào người si nói mộng. Đối với cường giả loại này, ngoại trừ nhờ vào thực lực để chiến thắng, những thủ đoạn khác đều là lời nói suông.
Vừa biết không cách nào cứu Mục Tiệp, Địch Cửu không chút do dự thành lập mấy đạo pháp tắc trận kỳ. Dù Ni Tây Nhận mạnh hơn Địch Cửu không biết bao nhiêu lần, nhưng nếu không dùng thần niệm cẩn thận xem xét thì đừng hòng biết Địch Cửu có thể tùy ý thành lập pháp tắc trận kỳ ngay trong không gian của ông ta.
Gần như đồng thời điểm Địch Cửu thành lập xong pháp tắc trận kỳ, một đạo bạch mang từ hư không rơi xuống, trực tiếp bổ vào mi tâm Mục Tiệp.
Huyết vụ bắn ra, nguyên thần của Mục Tiệp vừa mới lộ ra liền bắt đầu bại niết, hiển nhiên là do đạo bạch mang này quá mức đáng sợ. Địch Cửu vội vàng bồi thêm một quả hỏa cầu:
- Mục minh chủ, xin lỗi, ai bảo ngươi không bảo vệ tốt thiếu hội chủ...
“Bành!”
Nhục thân Mục Tiệp trong nháy mắt liền bị hỏa diễm bao phủ, cùng lúc đó, nguyên thần Mục Tiệp đã hoàn toàn tiêu tán.
Ni Tây Nhận không nghĩ tới Địch Cửu thế mà giúp mình động thủ, nhưng ông ta nghĩ một thoáng liền hiểu, xem ra Địch Cửu đang muốn làm mình vui lòng. Loại chuyện này rất bình thường, Ni Tây Nhận không hề để ý. Ông ta vốn định tự mình phóng hỏa cầu, nếu Địch Cửu đã làm giúp, vậy ông ta đương nhiên lười ném thêm một quả hỏa cầu nữa.
Đối với Ni Tây Nhận, Mục Tiệp chỉ là kiến hôi trong kiến hôi mà thôi. Đương nhiên, đây là bởi vì Mục Tiệp từ đầu đến cuối chưa từng thật sự hại Ni Loan, nếu như chuyện Ni Loan vẫn lạc có dù chỉ nửa phần quan hệ với Mục Tiệp, vậy chờ đợi nàng không phải đơn giản là cái chết mà là sự tra tấn thần hồn vô cùng vô tận.
Địch Cửu trông thấy Ni Tây Nhận nhìn mình, sợ hãi nói:
- Vãn bối tu vi quá kém, hỏa cầu không cách nào trong thời gian ngắn hóa người này đi, tiền bối...
Thân thể Mục Tiệp còn chưa bị thiêu rụi, hiện tại chỉ mới bị hỏa cầu đốt hết một nửa. Người chung quanh đều nhìn ra, không phải Địch Cửu tu vi quá yếu, mà bởi vì Mục Tiệp là tu sĩ luyện thể, vẻn vẹn một quả hỏa cầu mà muốn trong nháy mắt hóa đi Mục Tiệp thì chẳng khác nào nằm mơ.
Ni Tây Nhận nhàn nhạt liếc nhìn Địch Cửu một chút, sau đó nói với Thẩm Trường Thủy:
- Ngươi lập tức dẫn đường, ta muốn đi đến Trùng Động.
Nguyên thần Mục Tiệp hẳn là đã bị nhận mang chém thành bã vụn, cho nên ông ta chẳng cần tiếp tục lưu lại nơi đây nữa.
- Vâng, vâng...
Thẩm Trường Thủy giờ phút này nào còn dám chần chờ nửa điểm, về phần Trùng Động có áp chế tu vi Ni Tây Nhận hay không thì chẳng phải chuyện Thẩm Trường Thủy có thể cân nhắc.
Thường Tân lạnh lùng nhìn thoáng qua Địch Cửu, khóe mắt tràn ngập vẻ mỉa mai cùng khinh thường rồi mới quay người theo Ni Tây Nhận rời đi.
Địch Cửu không dùng thần niệm quét Ni Tây Nhận, hắn khẳng định, chỉ cần thần niệm của mình vừa bám theo, Ni Tây Nhận lập tức sẽ biết được. Bất quá hắn rất rõ ràng mấy người Ni Tây Nhận quả thật muốn đi đến Trùng Động, bởi vì dọc theo con đường này, hắn đã lưu lại pháp tắc trận kỳ, dù tu vi Ni Tây Nhận cao hơn thì cũng không biết pháp tắc có thể hóa thành trận kỳ, hơn nữa còn có thể dung nhập với thiên địa quy tắc chung quanh.
Sau khi xác định Ni Tây Nhận rời đi, Địch Cửu phất tay, hỏa cầu kia lập tức dập tắt, tuy nhiên thân thể Mục Tiệp đã bị đốt đến mức biến dạng hoàn toàn.
Địch Cửu để ý không phải thân thể mà là nguyên thần của Mục Tiệp do hắn cố ý bảo tồn.
Mấy đạo pháp tắc trận kỳ bị lấy đi, nguyên thần Mục Tiệp thấp thỏm lo âu xuất hiện trong hư không. Mặc dù có pháp tắc bảo vệ, thế nhưng nguyên thần Mục Tiệp vẫn đang rất tán loạn. Địch Cửu nhẹ nhàng thở phào, vừa rồi động tác của hắn chỉ cần có một chút xíu bị Ni Tây Nhận phát hiện, vậy kết quả hiển nhiên sẽ là đường chết.
Cũng may Ni Tây Nhận không để hắn vào mắt, cũng không kiểm tra tình huống trong hỏa cầu, cho nên không ngờ tuy Địch Cửu chỉ là Tiên Đế nhưng có thể tế ra Không Gian Pháp Tắc trận kỳ, đây quả thực là lật đổ nhận biết về Không Gian Pháp Tắc.
Nếu Ni Loan ở chỗ này thì gã sẽ không chủ quan như Ni Tây Nhận, bởi vì Ni Loan rất rõ ràng Địch Cửu từng đi vào Không Gian Pháp Tắc đại môn, cho nên hắn có khả năng lý giải cực sâu đối với Không Gian Pháp Tắc.
- Tử Mặc đạo hữu, ta còn sống? Ni hội chủ làm sao có thể...
Mỗi một chữ Mục Tiệp nói ra, nguyên thần nàng liền run rẩy dữ dội.
Mục Tiệp còn chưa nói hết câu đã bị Địch Cửu đánh gãy:
- Mục đạo hữu, ngươi rộng mở tâm thần, ta mang ngươi rời khỏi nơi này...
- Được.
Mục Tiệp không có nửa phần do dự, trực tiếp mở rộng tâm thần để Địch Cửu đưa vào Chân Linh thế giới.
Địch Cửu dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi ở của Thẩm Trường Thủy, về tới Thí Đạo Hồ. Hắn vừa mới trở lại, Trác Vô Gia liền tiến lên đón, y hỏi:
- Tử Mặc huynh không sao chứ?
Địch Cửu khoát khoát tay:
- Ta không sao, chỉ là ta cần bế quan một đoạn thời gian.
Trác Vô Gia nhẹ nhàng thở phào:
- Ngươi không có việc gì thì tốt, ta nghe nói Ni Tây Nhận đến phòng tuyến thủ hộ Trùng Động rồi. Còn có, hai chúng ta lần này trở thành đầu ngọn gió, tạo được chút danh tiếng, chúng ta đều đã tiến nhập Top 1000 bảng cống hiến, ngươi thậm chí còn lên đến khoảng vị trí 500.
- Cái này không gọi là đầu ngọn gió, mục tiêu của chúng ta là Top 10.
Địch Cửu nói xong thì vội vàng tiến vào trong động phủ của mình, sau đó đưa tay bố trí thêm mấy cái Pháp Tắc Phòng Ngự Trận bên ngoài động phủ.
Tại Thí Đạo Hồ, dù Ni Tây Nhận tới gần, hắn cũng có thể lập tức cảm giác được.
Vừa tiến vào động phủ, Địch Cửu liền gọi nguyên thần của Mục Tiệp ra, đồng thời lấy nhục thân đã bị thiêu hủy cháy đen gần một nửa của nàng ra xem xét.
- Tử Mặc đạo hữu đã cứu ta? Thế nhưng là...
Nãy giờ ở trong Chân Linh thế giới, Mục Tiệp đã suy nghĩ minh bạch, ngoại trừ Địch Cửu cứu nàng thì không còn cách giải thích nào khác.
Bất quá nàng từ đầu đến cuối cũng nghĩ không ra, Địch Cửu làm sao có thể cứu được mình?
Địch Cửu ôm quyền, hổ thẹn đáp:
- Thật xin lỗi Mục đạo hữu, lần này là ta hại ngươi.
- A...
Mục Tiệp hoàn toàn không hiểu, hẳn là nàng hại Địch Cửu mới đúng, như thế nào lại là Địch Cửu hại nàng?
Địch Cửu nghiêm mặt nói:
- Tên thật của ta là Địch Cửu, Tử Mặc là tên giả. Ta hoài nghi Ni Loan đã từng giết bằng hữu của ta, cho nên lén ra tay đẩy Ni Loan vào trong Trùng Động.
Mục Tiệp ngơ ngác nhìn Địch Cửu, nàng cuối cùng mới hiểu vì sao Địch Cửu lại quả quyết đi theo Ni Loan tiến vào đó, hóa ra là vì hắn muốn đi giết gã.
Hồi lâu sau, Mục Tiệp mới thở dài:
- Được rồi, ngươi quang minh lỗi lạc hơn nhiều so với những tu sĩ ta từng gặp. Mặc dù ta không biết ngươi làm cách nào che giấu nguyên thần của ta ngay trước mặt Ni Tây Nhận, tuy nhiên ta khẳng định ngươi phải bất chấp nguy hiểm tính mạng, cho nên chuyện này ta không trách ngươi nữa.
Dù Mục Tiệp có muốn thì cũng chẳng cách nào để ý. Hiện tại nàng chỉ còn lại nguyên thần, tuy Địch Cửu cứu được nguyên thần của nàng đưa đến nơi đây, kỳ thật kết quả vẫn là không cứu được.
Ở địa phương này, nàng sớm muộn gì cũng sẽ vẫn lạc. Huống chi, hiện tại nguyên thần đang nhanh chóng tán loạn, thậm chí chẳng được bao lâu nữa, nguyên thần của nàng sẽ hoàn toàn tiêu tán.
Địch Cửu nhẹ nhàng thở phào, lấy một cái hộp ngọc ra, hắn đặt ở bên cạnh nhục thân Mục Tiệp đã bị đốt cháy khét rồi bảo:
- Đây là một đôi Lưỡng Giới Hoa do ta ngẫu nhiên lấy được, hẳn là đủ để ngươi khôi phục lại, về phần việc đi đến Đạo giới, ngươi không cần lo lắng, ta tất nhiên sẽ mang ngươi đi.
-...
Mục Tiệp ngây dại, một lúc lâu sau nàng mới bừng tỉnh, vội vàng kích động kêu lên:
- Tử... Địch đạo hữu, ngươi nói là Lưỡng Giới Hoa?
Trước khi phi thăng, Mục Tiệp vốn không biết Lưỡng Giới Hoa là gì, thế nhưng dù sao cũng ở chỗ này nhiều năm như vậy, nàng đã tiếp thu thêm rất nhiều kiến thức. Nếu có người biết ở đây có một đôi Lưỡng Giới Hoa, dù là đại năng tối cao Đạo giới khẳng định cũng sẽ tới cướp đoạt, thứ đó chính là bảo vật vô giá.
Lưỡng Giới Hoa trân quý hơn cả đạo quả. Bởi vì Lưỡng Giới Hoa chẳng những có thể lấy chứng đạo, mà còn giải vạn độc, tạo nên nhục thân dung hợp nguyên thần, đây mới là những tác dụng cơ bản nhất của nó.
- Không sai, thật sự là Lưỡng Giới Hoa.
Địch Cửu cũng biết Lưỡng Giới Hoa trân quý, nếu không phải bởi vì lúc ấy Trác Vô Gia phi thăng phá toái hư không, hắn nhất định sẽ hái luôn đôi Lưỡng Giới Hoa thứ ba. Tình huống lúc đó chỉ cần hắn vẻn vẹn do dự một hơi thở thì đã không còn cơ hội rời khỏi không gian giữa lưỡng giới nữa.
-