Vô luận Ni Loan trốn ở đâu đi nữa, đây cũng không phải chuyện Mục Tiệp có thể can thiệp được.
Theo từng lớp trùng triều không ngừng tiến tới, nàng chỉ có thể tiếp tục dẫn dắt mọi người đối phó đám côn trùng kia.
Còn Địch Cửu, hắn nghĩ khi trước bản thân quá mức rêu rao, thể hiện sức chiến đấu quá cường đại, khó đảm bảo sẽ không ai hoài nghi hắn.
Vì thế, Địch Cửu không dùng pháp tắc đại trận nữa, chỉ lấy Thiên Sa Đao ra chiến đấu.
Dù vậy đi nữa, sau mười một ngày hắn cũng gom được cả đống xác côn trùng.
Sau mười mấy ngày trời thủ hộ Trùng Động, Địch Cửu liền có thêm hiểu biết về nơi này.
Không phải mỗi con côn trùng đều lấy được 1 điểm tích lũy, có vài loài côn trùng như Cử Xỉ Trùng có thể đạt được 3 điểm tích lũy, về phần Song Giác Long Thú Trùng, người giết được có thể kiếm tới 100 điểm.
Mà một ít côn trùng con có trứng trùng trong người, nếu phá vỡ bụng chúng rồi lấy được thứ kia, chắc chắn phát tài to a.
Vẻn vẹn mười một ngày, tình trạng của những tu sĩ còn sống đều là bộ dáng kiệt sức, thậm chí nét mặt vài người còn có lục khí nhàn nhạt, đều do trúng độc không nhẹ mà thành.
Dựa vào lời Hám Nhất Vĩ nói, lần này tổn thất của bọn họ tương đối nặng, đã chết mất một trăm người.
Hộ trận lại được mở ra, giống như khi bọn Địch Cửu vừa tới, trước hộ trận đã có sẵn hơn một ngàn người, là tốp tu sĩ tiếp theo sẽ thủ hộ Trùng Động.
Mục Tiệp nói vài câu đơn giải với những tu sĩ mới tới rồi dẫn theo người của mình rời khỏi Trùng Động.
Lúc hộ trận lần nữa khép lại, cả bọn thở một hơi thật dài, cuối cùng cũng qua mười một ngày dày vò kia.
Vô số tu sĩ tiến tới quầy hàng, lấy trùng thi ra chuẩn bị đổi điểm cống hiến, Địch Cửu cũng không ngoại lệ.
- Tử Mặc huynh, đổi xong đám côn trùng không cần thiết, huynh vẫn nên lưu lại một ít trùng thi hữu dụng đi.
Hám Nhất Vĩ thấy Địch Cửu cũng tiến tới quầy hàng thì nhanh chóng nói.
Địch Cửu gật đầu:
- Đa tạ, ta đã biết.
Mục Tiệp không có tâm tình đi đổi điểm cống hiến, việc đầu tiên nàng làm là báo cáo tình hình của Ni Loan cho Thẩm Trường Thủy.
Nghe tin Ni Loan bị cuốn vào Trùng Động tại khu thủ hộ phía Bắc, Thẩm Trường Thủy liền bị dọa sợ, ông vội vã chạy tới ngay.
Thời điểm Thẩm Trường Thủy tới, Địch Cửu đã đổi xong đám trùng thi kia, hắn không có ý định giữ lại tí trùng thi nào như lời Hám Nhất Vĩ khuyên.
Đám côn trùng đó chẳng có bao nhiêu giá trị với Địch Cửu, vật liệt luyện khí hắn có đủ, không cần giữ lại trùng thi làm gì.
- Mục Tiệp, Tử Mặc, hai người các ngươi đi với ta.
Sau khi nghe xong chuyện của Ni Loan, sắc mặt Thẩm Trường Thủy cực kỳ khó coi, bất quá Địch Cửu có thể liều chết tiến vào Trùng Động cứu người, còn cứu được mười tu sĩ từng lọt vào đó, tính ra cũng là chuyện tốt.
- Tử Mặc huynh, chờ ngươi trở về ta sẽ đến bái phỏng sau.
Sau khi đổi trùng thi xong, Hám Nhất Vĩ liền nói.
Y không biết Địch Cửu đổi một lần bao nhiêu trùng thi, Hám Nhất Vĩ cảm giác được số lượng hẳn không ít.
Trác Vô Gia sớm biết Ni Loan đã bị Địch Cửu xử lý, y nhìn về phía Địch Cửu, gật gật đầu xong mới rời đi với Hám Nhất Vĩ.
Thực lực Địch Cửu như thế, hẳn sẽ không để lại dấu vết hay vấn đề gì.
...
Thẩm Trường Thủy sống ở trung tâm khu Bắc, bên ngoài động phủ của ông ta có một sân lớn, trong sân trồng vài cây tiên linh thảo, mặc dù đẳng cấp không cao nhưng vẫn đủ để khiến tiên linh khí nơi này nồng đậm hơn nhiều.
- Mục Tiệp, ngươi đã gây ra họa lớn.
Sau khi ngồi xuống, câu đầu tiên mà Thẩm Hội chủ nói là về rắc rối mà mục Tiệp gây ra.
Nghe thấy thế, Mục Tiệp thở dài không trả lời, nàng tự biết bản thân gây ra chuyện gì, ai bảo vận khí nàng không tốt làm chi?
Tự dưng khi không Ni Loan lại thí luyện ngay lúc nàng thủ hộ Trùng Động, đúng là xui xẻo đến cực điểm.
Địch Cửu chau mày, nói:
- Thẩm đội, Mục Minh chủ một mực bảo hộ Ni Loan, thế nhưng khi ấy côn trùng rất nhiều, thời điểm Ni Loan bị cuốn vào Trùng Động, Mục minh chủ cũng toàn lực ứng cứu. Từng nghe Mục Minh chủ căn dặn mọi người phải bảo vệ thật tốt Ni Loan, ta mới liều chết tiến vào bên trong, đáng tiếc thất bại a.
Mục Tiệp cảm kích nhìn sang, hiện tại nàng xác định Địch Cửu tiến vào Trùng Động cứu Ni Loan là do trợ giúp nàng.
Thẩm Trường Thủy thở dài:
- Chuyện này ta không làm chủ được, ta đã nói với chấp sự bảo vệ Trùng Động, đoán chừng hiện tại Thiên Nguyên thương hội đã biết, nếu ta đoán không sai, họ đã tới nơi, rất có thể… là Hội chủ Thiên Nguyên thương hội tự thân mà tới.
...
Giờ khắc này, trước màn hình điểm cống hiến tại Trùng Động có một đoàn tu sĩ đang xôn xao nghị luận, bởi vì trong Top 1000 vừa có hai người mới xuất hiện.
Một trong số đó có gia hỏa Tử Mặc, điểm cống hiến là 3.621, leo lên hạng 530. Tiếp theo là Trác Vô Gia, điểm cống hiến là 1.140, đứng thứ 936.
Đây là chuyện không tầm thường, phải biết, tu sĩ bình thường muốn leo lên Top 1000 cũng cần vài năm.
Bởi vì thời điểm cuối năm, điểm số sẽ bị trừ đi phân nửa rồi mới tính tiếp.
Nhìn danh sách trên tay, sắc mặt Vương Tà có chút âm trầm, hắn an bài bảy người ra tay với Địch Cửu và Trác Vô Gia, thế nhưng bảy người này đều bảo đối phương quá mức lợi hại, bọn họ không có cơ hội hạ thủ.
Trước đó gã còn nghi ngờ lời đám người kia nói, bây giờ nhìn danh sách điểm cống hiến, gã mới hiểu được gia hỏa Tử Mặc đó quả thật lợi hại.
Mà Trác Vô Gia nọ cũng không đơn giản, bởi vì y đã leo lên được Top 1000.
Phải biết, đây là lần đầu tiên cả hai tiến vào trùng động.
Bất quá cũng không phải không có tin tốt, Ni Loan đã mất tích trong đợt thủ hộ này.
Gã khẳng định Ni Tây Nhận sẽ không tùy tiện bỏ qua.
...
Vương Tà đoán không sai, Ni Tây Nhận đúng là không bỏ qua.
Lúc này, ông ta đang dẫn theo chấp sự Thường Tân đi tới động phủ của Thẩm Trường Thủy.
Thẩm Trường Thủy đã sớm dẫn Mục Tiệp và Địch Cửu ra ngoài nghênh đón, thấy người từ xa đang tiến tới liền khom người cung kính cúi chào:
- Đội trưởng khu Bắc Trùng Động, Thẩm Trường Thủy bái kiến Thường Chấp sự, Ni Hội chủ.
Mục Tiệp cũng khom người sát đất để thi lễ.
Địch Cửu đứng cạnh bên thì ngây người nhìn Ni Tây Nhận, thực lực cụ thể của ông ta hắn nhìn không ra, thế nhưng đối phương đứng nơi đây chẳng khác nào một ngọn núi cao vời vợi.
Địch Cửu khẳng định, vô luận hắn có bao nhiêu hạ chiêu, nếu Ni Tây Nhận muốn giết hắn, cơ hồ chỉ cần duỗi tay ra là xong.
Ni Tây Nhận trông vô cùng anh tuấn, đôi mắt nhỏ dài, về ngoài trông thập phần vô hại, tuy nhiên, Địch Cửu cảm nhận được một loại sát thế thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết trên người ông ta.
So với Ni Tây Nhận, mặc dù tu vi Thường Tân có xa xa cao hơn mình nhưng vẫn nằm trong phạm vi hắn cảm nhận được.
Ánh mắt Ni Tây Nhận rơi trên người Mục Tiệp, dùng ngữ khí bình thản nói:
- Thuật lại rõ tình huống khi đó cho ta nghe.
- Vâng.
Sắc mặt Mục Tiệp tái nhợt, vội vàng kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Nghe tới đoạn Địch Cửu liều chết cứu Ni Loan, ánh mắt Ni Tây Nhận chợt đổi hướng, nhìn về phía Địch Cửu.
Hắn sớm biết thần niệm đối phương đã phá vỡ nhẫn trữ vật của mình, dù trong lòng phẫn nộ tới cực điểm cũng chẳng dám loan động.
May mắn Địch Cửu tu luyện Quy Tắc Đạo, có thể dung nhập bản thân vào không gian, sự phẫn nộ cứ thế đã được che giấu.
- Lấy trận bàn của ngươi ra cho ta xem.
Ngữ khí Ni Tây Nhận bình tĩnh vô cùng.
Địch Cửu chẳng chút do dự, trực tiếp lấy khối trận bàn kia ra.
Tiếp nhận trận bàn mà Địch Cửu đưa, Ni Tây Nhận quan sát nó một hồi lâu rồi thu hồi luôn chứ không trả lại, ông ta lấy một viên đan dược đưa cho hắn:
- Ngươi làm tốt lắm, có thể liều chết cứu người, ban cho ngươi một viên Thăng Đạo Đan, hiện tại hãy dùng ngay đi.
Dứt lời, một viên đan dược màu ngà sữa bỗng lơ lửng trước mặt Địch Cửu.
Thấy viên đan dược này, trong nháy mắt sắc mặt Mục Tiệp tái nhợt, nàng chưa từng thấy qua loại Thăng Đạo Đan ấy nhưng đã từng nghe nói tới.
Sau khi dùng đan dược, theo thời gian dần trôi, đại đạo tự thân sẽ bị tước đoạt rồi dung nhập vào đan dược.
Quả nhiên dự cảm của nàng không sai, ngay cả Địch Cửu mà Ni Tây Nhận cũng không tha, vậy số phận của nàng chết là cái chắc rồi.
Sở dĩ ông ta không trực tiếp giết Địch Cửu, đoán chừng có liên quan tới trận bàn kia.
- Đa tạ Hội chủ trọng thưởng.
Địch Cửu kích động nhận đan dược, sau đó không chút do dự nuốt xuống.
Thấy thế, Ni Tây Nhận hài lòng gật nhẹ đầu, còn Thường Tân, khóe mắt gã đứng bên cạnh lại dâng lên một tia trào phúng.
Ánh mắt Ni Tây Nhận lần nữa rơi lên người Mục Tiệp, sau đó ông ta từ tốn nói:
- Con ta bị cuốn vào Trùng Động mà ngươi vẫn còn sống...
-