Địch Cửu vừa ra tới, liền biết được tại sao những người này như vậy. Đi vào và ra ngoài là hai việc hoàn toàn khác biệt, bởi vì hư không loạn lưu chảy ngược, toàn bộ Trùng Động giống như một vòng xoáy, cuốn hắn vào sâu trong Trùng Động. Mỗi một bước tiến lên trước đều cực kỳ gian nan.
Địch Cửu thầm than, khó trách người bị vây ở trong không nguyện ý ra ngoài, đổi thành hắn, hắn cũng không muốn đi a, bởi vì làm vậy chẳng khác nào tìm chết. Dựa theo tốc độ hành tẩu bình thường, đoán chừng hai canh giờ chỉ có thể đi chưa tới một dặm, mà từ đây đến lối ra chí ít có hơn mười dặm. Bị đợt trùng triều tiếp theo đuổi kịp là chuyện tất nhiên.
Bọn họ hành tẩu khó khăn trong Trùng Động, nhưng những côn trùng kia hiển nhiên sẽ không như vậy, chúng dường như có thiên phú tới lui trong đây.
Đám người vừa ra đi ra liền cảm nhận được sự khó khăn ập vào mặt. Vài người thậm chí muốn quay trở về ngay. Loại Trùng Động này không phải chỉ dựa vào dũng khí là có thể đi ra.
Bất quá rất nhanh bọn họ liền cảm giác được vòng xoáy ngược dòng chung quanh yếu bớt, sau đó âm thanh Địch Cửu truyền đến:
- Mọi người nhanh lên, đuổi theo tốc độ của ta.
Pháp tắc đại trận của Địch Cửu trực tiếp ngăn cản vòng xoáy chảy ngược, làm cho tốc độ hành tẩu nhanh gấp trăm lần trước đó.
Tất cả tu sĩ cảm nhận được không gian loạn lưu chung quanh trong chớp mắt liền yếu bớt, lập tức đại hỉ, điên cuồng đuổi theo Địch Cửu xông ra ngoài.
Đám người chỉ dùng vẻn vẹn một nén nhang liền thoát ra khỏi Trùng Động, nghênh đón bọn họ chính là mấy trăm đôi mắt vô cùng khiếp sợ.
Mục Tiệp thấy Địch Cửu liền kinh hỉ kêu lên:
- Tử Mặc đạo hữu không ngờ lại có thể từ trong Trùng Động lao ra ngoài?
Trùng Động thủ hộ từ trước tới nay không phải chưa từng có người vọt ra, nhưng đó chỉ là thiểu số trong thiểu số, cộng lại chỉ có ba người mà thôi.
Hơn nữa những tu sĩ tiến vào Trùng Động còn có thể đi ra này đều là có trọng bảo hộ thân. Mặc dù có thể lao ra ngoài, nhưng trọng bảo của họ bắt buộc phải bộc lộ. Ba tu sĩ từ trong Trùng Động lao ra kia, về sau đều không còn tin tức, tu sĩ hơi khôn khéo liền rõ ràng, ba người đó khẳng định đã không có kết cục gì tốt.
Địch Cửu thản nhiên gật đầu, ôm quyền nói với Mục Tiệp:
- Mục minh chủ, tại hạ hổ thẹn. Mặc dù tốc độ của ta rất nhanh, nhưng vẫn không tìm được Ni hội chủ. Ngược lại giữa đường gặp được đồng đạo bị nhốt ở trong Trùng Động, ta mượn nhờ trận bàn do sư phụ truyền xuống nên mới trốn thoát được.
Địch Cửu quyết định đợi lát nữa sẽ luyện chế một cái trận bàn, bằng không thì quả thật khó mà nói rõ ràng.
- Ngươi là Bành Sách đạo hữu?
- Chưởng huynh...
Rất nhiều người nhận biết những tu sĩ theo sau Địch Cửu đi ra, nhao nhao ngạc nhiên chào hỏi. Bọn họ chưa bao giờ thấy tu sĩ tiến vào Trùng Động mà có thể đi ra, hơn nữa lần này lại đồng thời có nhiều người như vậy.
- Rốt cuộc có chuyện gì?
Không cần Địch Cửu lên tiếng, những tu sĩ kia đã bắt đầu giải thích nguyên nhân. Rất nhanh mọi người đều biết, hóa ra trong Trùng Động có một cái Phòng Ngự Trận ẩn nấp, trong Phòng Ngự Trận kia còn hơn mười người ở trong đó.
Sau khi biết mấy tu sĩ vừa thoát ra này chưa từng tiến vào Trùng Vực, mọi người mới hiểu được. Nói đến cũng đúng, nếu như tiến nhập Trùng Vực rồi, đừng bảo lần nữa trở lại Trùng Động, có thể bảo trụ mạng nhỏ chính là vận khí cực lớn, còn dám nói trở lại Đạo giới?
- Tử Mặc huynh...
Khí tức Trác Vô Gia hơi bất ổn, thậm chí có vài vết thương, vừa trông thấy Địch Cửu, y lập tức tới chào hỏi, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.
- Tử Mặc huynh...
Hám Nhất Vĩ cũng cực kỳ kích động tới chào hỏi Địch Cửu, hai người giao hảo vốn là vì Địch Cửu thật sự quá mạnh. Hám Nhất Vĩ cảm giác Địch Cửu sẽ không tùy tiện vẫn lạc tại Trùng Động, thực tế đúng như vậy.
Trước đó Hám Nhất Vĩ nghĩ đến Địch Cửu hỏi tính danh nữ tử bị đạp vào Trùng Động, bộ dáng hắn dường như rất quan tâm, sau đó không lâu Ni Loan chẳng hiểu sao bị cuốn vào Trùng Động, Tử Mặc đạo hữu cũng chủ động tiến nhập vào đó....
Nói Tử Mặc muốn đi cứu Ni Loan, Hám Nhất Vĩ thật sự khó mà tin tưởng. Đi cứu nữ tử ngược lại còn có chút giống.
- Trác đạo hữu, Hám đạo hữu, Mục minh chủ... Ta vừa rồi ở trong Trùng Động mặc dù có trận bàn tương trợ, nhưng nguyên khí hao tổn quá lợi hại, cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
Địch Cửu ôm quyền ngăn cản lời Mục Tiệp muốn nói, hiện tại hắn không muốn nói nhảm nhiều.
Mục Tiệp chẳng hề có nửa phần hoài nghi về lời Địch Cửu, không chỉ nàng, tất cả mọi người ở đây đều sẽ không hoài nghi.
Địch Cửu tiến vào Trùng Động mà vẫn có thể trở ra đã xem như may mắn trong may mắn, về phần cứu được Ni Loan? Chớ nên mơ mộng quá nhiều. Thế nhưng nhờ hành động xả thân tiến vào Trùng Động tìm cứu Ni Loan của Địch Cửu, Mục Tiệp đã có thể bàn giao, bất luận ra sao, chuyện này nàng đã tận lực, nếu vẫn trốn không thoát tai kiếp này, vậy xem như nàng phải nhận mệnh.
- Tử Mặc đạo hữu đi nghỉ trước đi, mặc dù trước đó có một chút tổn thất, tuy nhiên bất ngờ có thêm mười mấy người, xem như là có cường lực bổ sung.
Mục Tiệp có hảo cảm với Địch Cửu, bất luận như thế nào, Địch Cửu xông vào cứu người đều đã là giúp nàng.
- Đa tạ.
Địch Cửu nói xong, tiện tay lấy trận kỳ ra, bố trí một cái tiên trận cấp bảy thô ráp để che đậy rồi lập tức tiến vào trong đó.
Mỗi người đều có bí mật của mình, Địch Cửu dùng tiên trận che giấu lúc mình nghỉ ngơi, chẳng ai cảm thấy không ổn.
Vừa tiến vào trận pháp che đậy, Địch Cửu lập tức bố trí cấm chế ngăn cách thần niệm cấp chín, hắn vốn không cần nghỉ ngơi, chuyện cần làm khẩn cấp bây giờ chính là luyện chế một cái trận bàn.
Trình độ Trận Đạo của hắn đã sớm siêu việt Tiên Trận Đế cấp chín, chưa tính tới thủ đoạn, chỉ nói đến việc hắn dùng vật liệu cấp cao nhất để luyện chế, Tiên trận bàn luyện chế ra chắc chắn sẽ vượt qua cấp chín.
Về phần trận bàn có bị người nhìn ra vừa mới luyện chế hay không, Địch Cửu hoàn toàn không cần lo lắng. Hắn tu luyện Quy Tắc Đạo, lại thêm hiểu biết nhất định về Thời Gian quy tắc, chỉ cần mấy đạo cấm chế Thời Gian Pháp Tắc dung hợp vào trong trận bàn liền có thể nhẹ nhàng che đậy vết tích thời gian. Hơn nữa chỉ cần bổ sung một chút Hỗn Độn nguyên khí từ Đệ Cửu thế giới, trận bàn này rất khó bị người ta nhận ra thời gian luyện chế.
Về phần rất nhiều năm sau bị phát giác, cái này căn bản không phải Địch Cửu có thể lo lắng, vượt qua cửa ải trước mắt đã rồi nói sau.
Địch Cửu muốn luyện chế trận bàn thật tốt, cho nên hắn phải dùng thời gian trọn vẹn cả một ngày.
Thời điểm Địch Cửu đi ra, đám người đã đánh lui thêm vài đợt côn trùng công kích.
- Tử Mặc đạo hữu đã ổn rồi à?
Trông thấy Địch Cửu xuất hiện, Mục Tiệp ân cần đi qua thăm hỏi.
Địch Cửu liền ôm quyền đáp lễ:
- Đa tạ Mục minh chủ, ta trước đó trúng một chút trùng độc, trải qua một ngày chữa thương, hiện tại xem như không sao.
Những tu sĩ được cứu đến giờ mới có cơ hội nói lời cảm tạ với Địch Cửu. Có thể nói nếu không nhờ hắn, bất kỳ ai trong bọn họ đều trốn không thoát. Địch Cửu bởi vậy mới biết nữ tử kia tên là Hành Sương Kỳ. Đoán chừng Hành Sương Kỳ vĩnh viễn không nghĩ ra, Địch Cửu bởi vì nàng mà tiến vào Trùng Động, hơn nữa còn giúp nàng báo thù.
- Tử Mặc đạo hữu, việc Ni hội chủ bị cuốn vào trong Trùng Động, chỉ sợ chuyện này còn chưa kết thúc...
Mục Tiệp rất lo lắng.
Địch Cửu nghi hoặc nhìn Mục Tiệp:
- Vì sao Mục minh chủ lại nói vậy?
Mục Tiệp thở dài, tiện tay đánh một cái cấm chế ngăn cách đơn giản:
- Tử Mặc đạo hữu không biết Thiên Nguyên thương hội cường thế. Đừng nhìn chuyện này không hề quan hệ với ta, thậm chí ngươi còn gượng ép tiến vào Trùng Động cứu viện Ni Loan, thế nhưng Thiên Nguyên thương hội Ni Tây Nhận làm người quá mức không nói đạo lý, hơn nữa ông ta lại rất mạnh, cuối cùng xui xẻo sợ rằng không chỉ mỗi mình ta. Còn nữa, thật sự có lỗi, trận bàn kia của ngươi chỉ sợ là không giữ lại được...
Mục Tiệp thật lòng áy náy, Địch Cửu liều chết vì nàng tìm được lý do có thể bổ cứu, thế nhưng bảo vật của hắn lại bắt buộc phải giao ra.
Địch Cửu trầm mặc thật lâu mới thở dài đáp:
- Đến lúc đó rồi nói sau, huống hồ Thiên Nguyên thương hội bây giờ còn chưa phái người tới, có lẽ Ni Loan vẫn chưa vẫn lạc.
Ánh mắt Mục Tiệp sáng lên, đúng vậy, nếu Ni Loan vẫn lạc, Thiên Nguyên thương hội Ni Tây Nhận hẳn đã sớm biết mới đúng, một khi Ni Tây Nhận biết con của mình vẫn lạc tại nơi đây, lão há có thể để yên chuyện?
Khả năng duy nhất đó chính là Ni Loan vẫn chưa vẫn lạc. Trong Trùng Động không phải có rất nhiều người còn sống sao? Có lẽ Ni Loan cũng trốn ở một chỗ nào đó không chừng.