Địch Cửu bình tĩnh nhìn Ni Loan rồi nói:
- Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi trả lời chậm một chút thì ta sẽ rất tức giận. Ta mà tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
- Ngươi hỏi đi.
Hiện tại, Ni Loan biết chính mình đã là thịt cá trên thớt.
Địch Cửu nhìn chằm chằm Ni Loan, ngữ khí nhẹ nhàng lại mang một loại sát ý cường đại áp chế:
- Nghe nói trong một lần thí luyện ở đây, ngươi vì một đầu Song Giác Long Thú Trùng mà đẩy một nữ nhân vào Trùng Động?
Cuối cùng Ni Loan cũng hiểu được, nguyên lai Địch Cửu muốn báo thù vì nữ tu sâu kiến kia, vốn chuẩn bị trả lời, trong nháy mắt gã như hiểu ra gì đó, kinh hoảng không thôi nhìn chằm chằm Địch Cửu:
- Là ngươi… là ngươi đá ta đến nơi đây?
Rốt cuộc gã cũng biết rõ ai là hung thủ đá mình, khẳng định là tên tu sĩ trước mắt, tuy nhiên, khi ấy đối phương không đứng sau gã mà lại đạp gã một cái, không cần nói, Ni Loan cũng đoán được người này đã chạm tới Không Gian Pháp Tắc.
Hắn thật mạnh, trên thân gia hỏa này nhất định có bí mật cực lớn.
Tiên Đế điều khiển được Không Gian Pháp Tắc không ít, nhưng trường hợp chẳng chút dấu vết mà thi triển công pháp như Địch Cửu, hắn không chỉ chạm vào Không Gian Pháp Tắc, hơn nữa còn lý giải được pháp tắc nữa kìa.
Vô luận Không Gian Pháp Tắc hay Thời Gian Pháp Tắc, muốn lý giải được không chỉ dựa vào truyền thụ từ sư môn, phần lớn là do năng lực cảm ngộ cá nhân, còn phải có cơ duyên cực lớn, thu được bảo vật Không Gian Pháp Tắc…
Nhưng Ni Loan nghĩ tới tình cảnh hiện tại của mình, tâm tình vốn kích động của gã lập tức bình tĩnh trở lại.
Vô luận thế nào cũng phải bảo trụ được tính mạng trước rồi hẵng nói, chỉ cần đối phương không khiến gã hôi phi yên diệt là đủ.
"Phập!"
Thời điểm Ni Loan chuẩn bị mở miệng, cánh tay của gã đã bị chém bay, một ngọn lửa bùng lên, lập tức cánh tay biến mất không còn tăm tích gì.
- Ngươi trả lời quá chậm, nếu ngươi còn do dự, vậy tiếp theo sẽ là cái chân của ngươi.
Ngữ khí Địch Cửu bình thản nhẹ nhàng.
Ni Loan đau đớn ôm lấy phần tay bị cụt, không còn dám nửa phần do dự, nhanh chóng đáp:
- Không sai, đúng là ta.
- Vẽ chân dung của nàng ra đây…
Thanh âm Địch Cửu lạnh băng.
- Ngươi đừng giết ta, ta sẽ vẽ ngay.
Ni Loan khẳng định Địch Cửu sẽ giết mình, gã nói vậy chỉ vì muốn giữ lại cơ hội được hồi sinh mà thôi.
Thật ra, Ni Loan có lưu một tia hồn phách trên thiên địa bảo vật, chỉ cần bảo vật này còn, xem như Địch Cửu giết gã, gã vẫn bảo trụ được một tia thần hồn.
Dù gì vẫn có thể luân hồi mà.
Chỉ cần bảo vệ một tia thần hồn hoặc cơ hội được hồi sinh, phụ thân sẽ có cách cứu gã về.
Dù sao Thiên Nguyên thương hội cũng là thương hội có lịch sử tồn tại lâu dài, những cái khác không nói, vật bảo hộ tính mệnh vẫn có một ít.
"Phốc!"
Địch Cửu ném ra một đạo phong nhận, kèm theo đó là đám lửa hạ xuống, một chân của Ni Loan đã biến mất không thấy đâu.
- Ta vẽ...
Ni Loan đau đớn lăn trên mặt đất, gã không còn dám kéo dài thời gian nữa, dứt khoát vẽ ra chân dung của một nữ tử trong hư không.
Trong lòng gã thề, chờ gã sống lại, không đánh Địch Cửu vào mười tám tầng địa ngục, Ni Loan gã sẽ đổi họ.
Địch Cửu ngơ ngác nhìn nữ tử thanh tú trước mặt, trong lòng cảm thấy có chút may mắn, nữ tử ấy không phải là Tú Kỳ.
- Ngươi không còn giá trị gì nữa.
Nói xong, Địch Cửu ném một hỏa cầu về phía Ni Loan.
Ni Loan lạnh lùng nhìn Địch Cửu, gã không cầu xin tha thứ, hỏa cầu có thể giết gã chứ chẳng thể tiêu diệt thần hồn của gã, một thời gian ngắn sau gã sẽ trở về.
"Bành!"
Hỏa cầu nổ tung, trong mắt Ni Loan hiện ra một tia hoảng sợ, cái này căn bản không phải hỏa cầu bình thường, mà là Đạo Hỏa...
Bằng tốc độ nhanh chóng nhất, Đạo Hỏa đốt Ni Loan không xót lại chút gì, một đạo thần niệm rơi xuống đất, dù là Đạo Hỏa cũng không cách nào tiêu hủy nó.
Đổi thành tu sĩ khác hẳn đã hồn phi phách lạc từ lâu, tuy nhiên Ni Loan thì khác.
Nhưng đáng tiếc gã đã nhìn sai người, đối phương là Địch Cửu, thời điểm hắn động thủ đã biến vùng không gian nơi đây trở thành địa bàn của mình.
Thần niệm người khác quét không tới, Địch Cửu xoay người nhặt mảnh vỡ mắt thường không thể thấy kia lên.
Địch Cửu cưỡng ép thần niệm thẩm thấu vào liền phát hiện đây là một tia hồn phách của Ni Loan.
Vừa mới trốn vào đó, Ni Loan liền cảm nhận được thần niệm của Địch Cửu, gã kinh hô:
- Phụ thân ta là Hội chủ Ni Tây Nhận của Thiên Nguyên thương hội, ngươi không thể ra tay với ta….
Không thể ra tay mới là lạ, vốn muốn đánh nát mảnh tàn hồn này, Địch Cửu bỗng giật mình, ngừng động tác lại.
Sau đó khóa chặt mảnh vỡ này bằng từng đạo cấm chế rồi ném nó vào trong Thế giới Đệ Cửu.
Ni Loan có được loại vật bảo mệnh thế này, nếu hắn ra tay chắc chắn sẽ có chuyện.
Dù Ni Loan có bị côn trùng tại Trùng Động giết chết, có được loại bảo vật này sớm muộn gì cũng sống lại.
Ít nhất hiện tại Ni Loan chưa thể chết, muốn chết phải đợi hắn rời khỏi Trùng Động rồi tính sau.
Về Thế giới Đệ Cửu, Địch Cửu khẳng định không ai có thể tìm ra được, khí tức đồ vật đặt bên trong không bị lộ ra ngoài.
Thế giới Đệ Cửu được hình thành từ Thiểm Quang và Thánh âm Châu, cộng với Quy Tắc Đạo của Địch Cửu mà thành, ai mạnh được như vậy, thần niệm có thể tiến vào thế giới Đệ Cửu của hắn?
Sau khi cất mảnh tàn hồn kia xong, Địch Cửu bắt đầu dò xét hộ trận xung quanh.
Hộ trận được bố trí rất tốt, vô luận tu sĩ bên trong hay côn trùng bên ngoài đều không thể thẩm thấu thần niệm xuyên qua nó.
Địch Cửu đưa tay xé một ít, hộ trận liền nứt ra cái khe.
Điều khiến Địch Cửu kinh ngạc là bên trong hộ trận có ít nhất 50-60 tu sĩ còn sống, bọn họ cứ thế mà trừng to mắt nhìn chằm chằm Địch Cửu.
- Ngươi mới tới hả? Nếu tìm được tới đây thì tranh thủ thời gian trốn đi, sau đó phong bế hộ trận lại, chẳng mấy chốc đợt côn trùng tiếp theo sẽ tới.
Người vừa nói là một lão giả trọc đầu, nhìn dáng vẻ của ông ta, dường như đã ở nơi đây một thời gian dài rồi.
Ánh mắt Địch Cửu quét một cái, hắn thấy được nữ tử bị Ni Loan làm hại, đối phương ngồi ở một nơi hẻo lánh, ở cùng với nàng là mấy tên tu sĩ nữa.
Địch Cửu không đi vào, chỉ cao giọng nói:
- Bởi vì cứu người nên ta bị cuốn đến đây, bất quá ta cũng chuẩn bị đi ra ngoài rồi. Đợt côn trùng vừa nãy đã qua, hiện tại vừa vặn có thể ra ngoài, có ai muốn đi cùng ta không?
Trên thực tế, Địch Cửu cảm thấy khó hiểu vô cùng, vì sao đám người này thà trốn ở đây chứ không chạy thoát?
Nếu chạy từ đây ra ngoài chẳng tốn bao nhiêu thời gian!
Việc khiến Địch Cửu nghi ngờ hơn là khi vừa nói xong, mọi người đều im lặng nhìn hắn, không một ai đứng ra đi với hắn cả.
Đúng lúc này, một nam tử trung niên thở dài, nói:
- Muốn xông ra khỏi Trùng Động từ nơi đây phải mất ít nhất hai canh giờ. Bởi vì không gian loạn lưu chảy ngược, khả năng không nhanh như vậy. Mà khoảng cách giữa hai đợt trùng triều chưa tới hai canh giờ, bây giờ mà đi, khẳng định chết không thể nghi ngờ. Rất nhiều người muốn ra ngoài đều đã chết, đạo hữu hẳn là mới tới, mau chóng vào đây đi, chờ nhiều người hơn nữa, có lẽ khi ấy sẽ có cơ hội ra ngoài.
Bấy giờ, Địch Cửu mới hiểu rõ ý tứ đối phương, ý nói trong quá trình bọn họ vọt ra ngoài sẽ bị đợt côn trùng tiếp theo tấn công, một khi gặp phải đợt côn trùng mới, bọn họ chết là cái chắc.
Địch Cửu ôm quyền nói:
- Đa tạ, ta phải đi rồi, nếu nguyện ý đi với ta thì liền đi, ngược lại mọi người cứ tiếp tục ở lại.
Nói xong, Địch Cửu lùi về sau vài bước.
Chứng kiến hành động của Địch Cửu, tu sĩ nơi đây càng thêm kinh ngạc, hắn biết rõ phải chết vẫn muốn đi?
- Bằng hữu, ta đi với ngươi, ở nơi này sớm muộn gì cũng chết, nhìn thấy rõ cái chết mà không làm được gì là việc vô cùng đau khổ.
Một thanh niên tóc dài đứng lên.
Mà điều khiến Địch Cửu kinh ngạc hơn là hành động của nữ tử tên Kỳ gì đó.
- Ta cũng đi cùng.
- Còn ta nữa.
Có hai người dẫn đầu, rất nhanh liền thêm nhiều người đi theo.
Ở lại đây không thể tu luyện, mỗi ngày chẳng khác nào bị cầm tù dày vò.
Với tu sĩ mà nói, việc này còn thống khổ hơn cả cái chết.
Ngắn ngủi mấy giây đã có hơn mười người đi theo Địch Cửu.
Thấy không còn ai lên tiếng, Địch Cửu mới nói:
- Chúng ta đi thôi, ta đi trước, mọi người theo sau là được rồi.