Thế giới thứ chín

Chương 548




Tại Vi Mộc tiên lục, Trác Vô Gia xem như là Tiên Đế chí cường, thế nhưng so với Địch Cửu chẳng khác nào một đứa nhỏ bắt đầu học đi.

Đều là Tiên Đế mà chênh lệch lại chẳng phải một hai điểm.

- Tử Mặc huynh…

Trác Vô Gia mới nói tới đây, Địch Cửu liền chỉ về phía trước:

- Đám côn trùng kia tới rồi, chúng ta tiếp tục chiến đấu.

Theo âm thanh Địch Cửu vừa kết thúc, hơn trăm côn trùng không ngừng lao tới, số lượng lớn hơn nhiều so với trước đây.

Con côn trùng lớn nhất cao chừng một hai trượng, sừng nhọn mọc ngược trên đầu, miệng như cái lỗ đen lớn hé mở, phát ra mùi hôi thối mà tăng tốc tiến về phía Địch Cửu.

Đừng nói nó là công trùng nữa, không bằng nói nó là Yêu thú còn hơn.

- Đây là Cứ Xỉ Trùng, nghe nói lực công kích cực mạnh…

Âm thanh của Trác Vô Gia nhất thời chậm lại, y cảm thấy bản thân không cần nói gì nữa, bởi vì Địch Cửu lần nữa chém ra một đao, mảng côn trùng lớn sắp tấn công bọn họ nay chẳng còn nửa phần uy hiếp, đều bị Địch Cửu chém tận giết tuyệt rồi.

Tại Tiên giới, dù sao Trác Vô Gia cũng là nhân vật số một số hai, hiện tại đến nơi đây, chẳng khác nào cái rắm.

Còn lại đám côn trùng lắt nhắt lẻ tẻ, không cần Địch Cửu động thủ, Trác Vô Gia đơn giản chém giết tất cả.

Địch Cửu thu hồi chín phần xác của bọn chúng, chờ Trác Vô Gia chém xong đám còn lại, hắn mới ra hiệu cho đối phương thu hết chúng.

Nếu thực lực Địch Cửu gần giống như y mà nói, Trác Vô Gia chắc chắn cự tuyệt, thế nhưng hiện tại hoàn toàn khác, Trác Vô Gia hiểu rõ y không cần cự tuyệt.

Với loại thực thực của Địch Cửu, đừng nói thủ hộ ba trượng, xem như toàn bộ Trùng Động đi nữa cũng chẳng có vấn đề gì.

Ngần ấy côn trùng bị chém chết chỉ vì hai đao của Địch Cửu, hai đao là cùng một loại thần thông, tựa hồ tạo thành một loại đạo mạc.

Trác Vô Gia không tin Địch Cửu chỉ biết có một chiêu đó, ví dụ như y, y cũng biết tới tận mấy loại.

Nói cách khác, để thủ hộ ba trượng Trùng Động, ngay cả thực lực chân thực Địch Cửu cũng không cần sử dụng.

Trong thời gian ngắn, Địch Cửu và Trác Vô Gia đồng loạt xử lý hết côn trùng trong khoảng cách bọn họ thủ hộ, thế nhưng những khu vực khác thì không dễ dàng như thế.

Giờ khắc này, toàn bộ không gian tràn ngập hơi thở tanh hôi, không ngừng có tu sĩ thụ thương và côn trùng bị giết chết.

Một ít côn trùng vọt tới nơi Địch Cửu thủ hộ, hắn chẳng cần ra tay đã có Trác Vô Gia giải quyết.

Khi Trác Vô Gia chém xong một đầu Tam Cước Hồng Bối Trùng xong, cuối cùng cũng phát hiện có gì đó không ổn.

Y kinh ngạc nhìn quanh một chút rồi vận chuyển một vòng chu thiên, sau đó mới nghi hoặc hỏi Địch Cửu:

- Tử Mặc huynh, sao ta không thấy sương độc xuất hiện trong ba trượng này?

Không có khả năng a, thời điểm vừa tới, y rõ ràng cảm giác được sương độc, còn dùng một viên Giải Độc Đan nữa.

Hiện tại giết xong ngần ấy côn trùng lại không có dấu hiệu trúng độc nào, hoàn toàn không bình thường.

Khả năng duy nhất là Địch Cửu đã động tay động chân.

Địch Cửu cười cười:

- Ta đã bố trí một Hóa Độc Trận nhỏ ở đây, ngươi không cần lo, sương độc không làm hại chúng ta được nữa.

- Tử Mặc huynh, ta thật giống ếch ngồi đáy giếng, còn tưởng trình độ Trận Đạo chính mình…

Nghĩa tới bản thân còn chủ động muốn bố trí Thí Đạo Trận bảo bộ bọn họ, lúc này thật quá mức hổ thẹn mà.

Địch Cửu biết Trác Vô Gia muốn nói cái gì, y vốn nghĩ trình độ Trận Đạo của mình khá tốt nên chủ động muốn bố trí hộ trận.

Địch Cửu lắc đầu đáp:

- Chúng ta phải ở chỗ này một thời gian, bất kể là ai bố trí thì dùng được là tốt rồi.

Trác Vô Gia nghe xong thì thấy thoải mái hơn hẳn, thấy thái độ của Địch Cửu, y cũng không nói nhảm thêm, nhanh chóng giữ vững vị trí của mình.

Đợt côn trùng lần này tới không ít, hơn một ngàn người mà tốn mất gần một canh giờ chiến đấu mới khiến đám sâu bọ còn sót lại rút lui.

Ánh mắt Địch Cửu quét qua một chút, một đợt này lại mất đi năm tu sĩ.

Toàn thân Mục Tiệp nhiễm đầy máu, theo bản năng, nàng nhìn sang vị trí Địch Cửu và Trác Vô Gia bảo vệ liền phát hiện hai người chiến đấu vẫn ung dung như cũ, chẳng giống vừa trải qua đại chiến chút nào, điều đó khiến nàng kinh ngạc không thôi.

Chẳng lẽ đám côn trùng phân tán không đều, chỗ ít chỗ nhiều ư?

Bất quá hiện tại không phải thời điểm truy hỏi, nàng ta cao giọng cất lời:

- Vận khí chúng ta không tốt lắm, côn trùng đợt này dày đặc hơn trước rất nhiều, chúng ta đã mất năm vị đạo hữu. Chỉ mới ngày đầu tiên đã có người bỏ mạng, không phải chuyện nhỏ…

Địch Cửu chẳng để ý tới Mục Tiệp, vừa rồi hắn thu được 150 đầu côn trùng.

Những thứ ấy không có bao nhiêu giá trị với hắn, toàn bộ đều đem đổi điểm cống hiến là được.

Đừng nói là hắn, ngay cả Trác Vô Gia cũng thu hoạch được hơn 30 đầu côn trùng.

- Chào hai vị bằng hữu, ta tên là Hám Nhất Vĩ, đây là Bác Đạo.

Một thanh niên da đen không râu bỗng đi tới trước mặt Địch Cửu, chủ động ôm quyền, ngữ khí vô cùng khiêm tốn nói.

Địch Cửu liền ôm quyền trả lễ:

- Ta tên Tử Mặc, đây là bằng hữu Trác Vô Gia của ta, là lần đầu tiên chúng ta tới nơi đây.

Sắc mặt Hám Nhất Vĩ đầy vẻ tôn trọng, nói:

- Thực lực Tử Mặc huynh tuyệt đối là lần đầu tiên Hám Nhất Vĩ ta nhìn thấy. Có thể nhận biết huynh là vinh hạnh của ta, ta đến từ Tễ Việt tiên lục, ở nơi này đã 300 năm.

Số tu sĩ nhìn thấy hai đao vừa rồi của Địch Cửu cũng không ít.

Loại thực lực này của hắn, đừng nói là Hám Nhất Vĩ, dù là bọn họ cũng là lần đầu tiên trông thấy.

Tạo quan hệ với loại cường giả đó chỉ có chỗ tốt, trăm lợi một hại.

Đúng lúc ấy, một hộ trận bỗng nhiên bị mở ra.

Trong lòng Địch Cửu có chút nghi hoặc, trước đó không phải Mục Tiệp đã nói chỉ có thời điểm chuyển giao, hộ trận mới mở ra hay sao?

Đây mới là ngày đầu tiên, vì sao hộ trận lại mở?

Sau khi hộ trận mở ra, một thanh niên trẻ tuổi, làn da trắng nõn đi tới.

Thanh niên tiến vào xong, hộ trận phía sau mới đóng lại.

Mục Tiệp thấy người nọ bèn vội khom người thi lễ:

- Mục Tiệp gặp qua Ni Hội chủ.

Người được gọi là Ni Hội chủ mỉm cười, gã tùy ý gật gật đầu:

- Làm không tệ, lần này ta đến đây thí luyện mấy ngày, ngươi không cần để ý tới ta.

- Vâng.

Mục Tiệp lần nữa thi lễ, nói xong mới lùi xuống.

Hám Nhất Vĩ vốn một lòng muốn tạo quan hệ tốt với Địch Cửu, sau khi thanh niên kia đi vào liền chủ động truyền âm cho hắn:

- Tử Mặc huynh, người này là Ni Loan, Phó Hội chủ của Thiên Nguyên thương hội từ Hàn Nguyệt Thánh Đạo thành của Đạo giới. Lai lịch Ni Loan rất lớn, gã tới đây là để thí luyện, nghe đồn một thời gian cố định Ni Loan sẽ tới đây một lần.

Địch Cửu tò mò hỏi Hám Nhất Vĩ:

- Hám huynh, ta thấy tu vi Ni Loan cũng không khác gì chúng ta. Vì sao có thể đảm đương chức vị đó?

Địch Cửu khẳng định Thiên Nguyên thương hội không đơn giản, nếu đơn giản sao tùy tiện ra vào nơi thủ hộ Trùng Động này được?

Nghe đối phương hỏi, Hám Nhất Vĩ bật cười:

- Tử Mặc huynh có chỗ không biết, người nọ cái gì cũng không được nhưng phụ thân Ni Tây Thuận của hắn lại là Hội chủ Thiên Nguyên thương hội.

- Khó trách a.

Cuối cùng Địch Cửu cũng hiểu ra, gia hỏa kia chính là phú nhị đại.

Hám Nhất Vĩ tiếp tục truyền âm:

- Tử Mặc huynh không nên tranh côn trùng với gã, người này động chút là giết người. Ta nghe nói lúc trước từng có nữ tử giết được một đầu Song Giác Long Thú Trùng, gã ta muốn cướp nên trực tiếp khiến nữ tử kia rơi vào Trùng Động, thật đúng là vô sỉ tới cực điểm…

- Nữ tử kia tên gì?

Địch Cửu hỏi lại theo bản năng, không biết vì sao trong lòng lại có chút khẩn trương.

- Ta chỉ biết tên nàng ta có một chữ Kỳ, cụ thể thế nào lại không nhớ…

Hàm Nhất Vĩ tùy ý đáp.

Trong đầu Địch Cửu ong một tiếng.

Chẳng lẽ là Tú Kỳ?