- Đợt côn trùng công kích tiếp theo hẳn là từ một nén nhang đến hai canh giờ sau, Cầu Đạo minh thủ Giáp vị, dựa theo nhân số mà kéo dài phạm vi thủ hộ, những người khác theo đó mà làm. Bắc Tán hội thủ Ất vị, Kim Đao bang thủ Bính vị...
Theo Mục Tiệp phân phó người, Địch Cửu trông thấy từng nhóm tu sĩ dựa theo sự phân phó lần lượt mở rộng phạm vi thủ hộ. Cầu Đạo minh ước chừng khoảng một trăm người, 100 người này kéo ra khoảng cách 50 trượng. Nhân số Bắc Tán hội khoảng bảy mươi người, khoảng cách là 35 trượng...
Địch Cửu đã hiểu được, phân phối như vậy có nghĩa rằng hai người thủ hộ một trượng, khó trách mỗi lần đều là chừng một ngàn người tới.
Một ngàn người rất nhanh liền bố trí hoàn tất, Địch Cửu và Trác Vô Gia ở sau cùng, bất quá cuối cùng vẫn còn dư lại khoảng ba trượng. Dựa theo bố trí, hẳn là còn sáu người nữa mới đúng.
Địch Cửu và Trác Vô Gia đều không nói chuyện, hai người muốn nhìn xem Mục Tiệp phân chia trách nhiệm thủ hộ ba trượng cuối cùng này như thế nào.
Mục Tiệp nhìn qua Địch Cửu cùng Trác Vô Gia, khuyên bảo:
- Các ngươi lần đầu tiên đến Trùng Động, cho nên các ngươi hiện tại cần gia nhập một đội ngũ. Nếu chưa có lựa chọn thì có thể tới Cầu Đạo minh ta.
- Thế nhưng chúng ta bây giờ không định gia nhập bất luận đội ngũ nào.
Địch Cửu nhíu mày, hắn đã nói rất rõ ràng, chẳng lẽ còn cần lặp lại lần nữa?
Mục Tiệp gật đầu:
- Ta biết, bởi vì cuối cùng còn thừa lại khoảng cách ba trượng, nếu như ngươi có thể thuyết phục một đội nào đó giúp các ngươi thủ hộ hai trượng, vậy chỉ còn lại một trượng cuối cùng coi như không thành vấn đề.
Địch Cửu hiểu được:
- Mục minh chủ, ý của ngươi là chỉ cần ta gia nhập Cầu Đạo minh, khoảng cách thủ hộ của Cầu Đạo minh sẽ mở rộng thêm ba trượng?
- Đúng là ý này.
Mục Tiệp đáp, trên thực tế nàng có hảo tâm. Địch Cửu và Trác Vô Gia vừa vặn gặp phải nàng dẫn đội, đổi thành những người khác dẫn đội thì chắc chắn sẽ không nói nhảm. Người mới phải giác ngộ, không nguyện ý gia nhập thế lực, vậy còn thừa ba trượng chính là dành cho ngươi, ngươi dám không đồng ý sao?
Đương nhiên, nàng cũng muốn để bọn họ gia nhập thế lực. Bằng không, thân làm người dẫn đội, nàng vẫn phải phân phối hai trượng còn lại ra. Ở loại địa phương này, không gia nhập thế lực, cuối cùng tất nhiên sẽ vẫn lạc không thể nghi ngờ.
Địch Cửu dò hỏi:
- Mục minh chủ, chúng ta thủ hộ thêm hai trượng cũng không thành vấn đề, chỉ là như vậy thì có phải nên được thêm nhiều điểm cống hiến hay không?
Mục Tiệp gật đầu:
- Không sai, chỉ cần thủ hộ thêm một trượng mỗi ngày thì sẽ được cộng thêm hai điểm cống hiến.
- Tốt, vậy chúng ta quyết định thủ hộ ba trượng này.
Địch Cửu không chút do dự đồng ý.
- A...
Mục Tiệp kinh ngạc nhìn Địch Cửu, chẳng những Mục Tiệp kinh ngạc, những tu sĩ còn lại đều triệt để bó tay rồi.
Cũng may Mục Tiệp rất nhanh liền hiểu được, Địch Cửu và Trác Vô Gia lần đầu tiên tới Trùng Động, không biết thủ hộ Trùng Động gian nan cỡ nào, nàng thở dài khuyên nhủ:
- Tử Mặc đạo hữu, thủ hộ Trùng Động không phải chuyện đơn giản, hơn nữa chẳng phải vẻn vẹn chỉ một ngày, mà là liên tục mười một ngày, không có thời gian nghỉ ngơi... Nếu như các ngươi thực sự không muốn gia nhập thế lực, vậy...
Địch Cửu khoát tay, đáp:
- Đa tạ hảo ý của Mục minh chủ, chúng ta quyết định thủ hộ ba trượng, chỉ là phạm vi ba trượng mà thôi, chúng ta vẫn đảm đương nổi.
Mục Tiệp thấy Địch Cửu quyết tâm muốn thủ hộ ba trượng, đành phải đáp ứng:
- Vậy được rồi, bất quá các ngươi cần nhớ kỹ, nếu có côn trùng từ khu vực thủ hộ của các ngươi lao ra, chỉ cần xông ra một con là bị trừ một điểm, mười con xông ra thì trong vòng trăm năm không cho phép tiến vào bảng danh sách điểm cống hiến, nếu trăm con xông ra, vậy sẽ triệt để mất đi tư cách vào Dược Đạo Môn.
- Đa tạ, chúng ta đã biết.
Địch Cửu chẳng hề để ý, trong khoảng thời gian ngắn, vùng không gian này sớm đã được pháp tắc trận kỳ bao phủ.
Mục Tiệp thấy vậy cũng không tiếp tục nói nhảm, mà là trầm giọng tuyên bố với mọi người:
- Các vị, chúng ta thủ hộ tại nơi đây mười một ngày, trong thời gian này, vô luận có bao nhiêu trùng tới, chúng ta cũng phải chém giết sạch sẽ.
Trác Vô Gia nghi ngờ hỏi:
- Mục minh chủ, Thẩm đội không phải nói, nếu trùng triều quá mức đáng sợ, những người còn lại sẽ tiến lên trợ giúp chúng ta sao?
Mục Tiệp từ tốn đáp:
- Chờ viện binh đến, chúng ta đã sớm bị trùng triều nuốt chửng rồi. Hộ trận phía sau không chỉ để ngăn ngừa đám côn trùng này tiến vào Đạo giới, mà còn khiến chúng ta không cách nào trở về trong lúc đang thủ hộ. Chỉ đến lần chuyển giao tiếp theo, hộ trận mới lần nữa mở ra.
Địch Cửu vội hỏi:
- Vậy từng có tiền lệ trùng triều đột nhiên bộc phát, tu sĩ thủ hộ quá ít, kết quả toàn quân bị diệt hay chưa?
Mục Tiệp tự giễu:
- Loại chuyện như thế hàng năm đều có một hai lần.
Nghe Mục Tiệp nói, ngay cả những tu sĩ còn đang mỉa mai Địch Cửu và Trác Vô Gia cũng chẳng còn tâm tình châm chọc.
Bởi vì một khi xảy ra chuyện như vậy, nơi đây tuyệt đối không còn ai có thể sống sót.
Thấy mọi người trầm mặc, Mục Tiệp vội an ủi:
- Mọi người không cần quá mức bi quan, loại chuyện này một năm thường chỉ xảy ra ngẫu nhiên một lần mà thôi. Thời điểm công kích côn trùng, tận lực bảo vệ tốt phía sau lưng của mình, hợp tác công kích mới là thủ đoạn hữu hiệu nhất.
Nói xong Mục Tiệp lại liếc mắt nhìn hai người Địch Cửu, nói thật, bọn họ không nghe lời nàng, vẫn lạc là kết quả tất nhiên. Đối phó với đống lớn côn trùng công kích, liên thủ là biện pháp tốt nhất. Ví như Cầu Đạo minh, đừng nhìn hơn một trăm người thủ hộ khoảng cách hơn 50 trượng, trên thực tế, một khi côn trùng tới, không phải mỗi một vị trí đều có côn trùng công kích, cho nên mọi người có thể tập trung lực lượng.
Vị trí côn trùng thích trùng kích nhất là nơi hẻo lánh, cũng chính là ba trượng mà Địch Cửu và Trác Vô Gia thủ hộ. Mục Tiệp cũng không có biện pháp, quy định là người mới nhất định phải thủ nơi hẻo lánh.
Nhân lúc côn trùng chưa đến, một vài tu sĩ tinh thông Trận Đạo tranh thủ tạo dựng trận kỳ, chuẩn bị đến khi cần dùng gấp.
Mọi người không phải chờ quá lâu, một nén nhang vừa mới qua đi, một tiếng rít bất chợt truyền đến. Không cần Mục Tiệp nhắc nhở, cơ hồ hết thảy mọi người đồng thời tế ra pháp bảo.
Trong tầm mắt Địch Cửu xuất hiện mảng lớn lít nha lít nhít côn trùng.
Đây là trùng triều? Hắn theo bản năng nhìn sang bọn Mục Tiệp, trông thấy biểu lộ bình tĩnh của họ, Địch Cửu liền biết, loại côn trùng dày đặc này chưa tính là trùng triều.
- Oanh!
Khi lớp côn trùng đầu tiên đánh tới phòng tuyến, cuộc chiến lập tức bắt đầu.
Theo từng thân thể côn trùng bị chém nát, mùi tanh hôi cùng sương độc nhàn nhạt bao trùm tới. Dựa theo phạm vi mỗi người thủ hộ, Địch Cửu và Trác Vô Gia phải bảo vệ diện tích rộng nhất, gần như ngay lúc côn trùng công kích phòng tuyến, vị trí của họ đã có vài chục con côn trùng lao tới.
Địch Cửu dùng thần niệm nhìn rõ ràng, mức độ dày đặc này gấp mấy lần so với những vị trí thủ hộ khác. Xem ra côn trùng đích thật ưa thích đột phá từ góc cạnh.
Trác Vô Gia đã tế ra pháp bảo, là một kiện Càn Khôn Tháp, Càn Khôn Tháp vừa ra, vô cùng vô tận sát ý lập tức xuất hiện, hơn nữa ngày càng cường đại...
Mục Tiệp vốn còn dự định giúp đỡ hai người Địch Cửu một chút, nhưng lần này côn trùng rõ ràng tương đối nhiều, đừng bảo là trợ giúp, chỉ riêng việc giữ vững khu vực Cầu Đạo minh cũng đã khó khăn rồi.
Địch Cửu lấy Thiên Sa Đao, chém ra Thiên Mạc đao. Cùng lúc đó, pháp tắc trận kỳ khởi động, tạo dựng một cái Hóa Độc Trận và Giảo Sát Trận. Dùng pháp tắc trận kỳ tạo dựng đại trận, chỉ có riêng Địch Cửu làm được.
Hơn nữa Giảo Sát Trận này bố trí khác với giảo sát trận bình thường, nó cố ý lưu lại một khoản không gian an toàn cho hắn.
Giờ khắc này, trên trăm con côn trùng đều bị Giảo Sát Trận xua đuổi đến chỗ không gian an toàn kia, tiếp đó một mảnh đao quang trắng xoá hiện lên, chính là Thiên Mạc Đao...
Phốc phốc phốc! Huyết vụ đủ mọi màu sắc nổ tung, trên trăm con côn trùng bị Địch Cửu dùng một đao chém giết.
Trác Vô Gia vừa mới chém giết một con côn trùng, đột nhiên phát hiện côn trùng xung quanh đã biến mất không thấy gì nữa, lớp kế tiếp còn chưa kịp bổ sung. Trác Vô Gia sững sờ nhìn Địch Cửu, y vốn biết Địch Cửu không tầm thường, nhưng không thể ngờ là hắn lại cường hãn đến mức độ này.