Lúc Địch Cửu đi lên liền thấy Trác Vô Gia chờ bên bờ hồ đã lâu, y cũng không kinh ngạc khi thấy Địch Cửu, chỉ hỏi một câu:
- Tử Mặc huynh, nơi này có thể tu luyện sao?
Địch Cửu gật gật đầu:
- Tu luyện được, không có bất cứ vấn đề gì.
- Thật tốt.
Trác Vô Gia ôm quyền nói với Địch Cửu, lời gì cũng không hỏi mà trực tiếp quay người tiến về phía động phủ, chứng tỏ y cực kỳ tín nhiệm hắn.
Trác Vô Gia có thể tu luyện nhưng Địch Cửu thì không, sau vài ngày tu luyện, cảm giác được không có kết quả, hắn dứt khoát chuyển sang việc luyện khí.
Chỉ ngắn ngủi hơn một tháng, Địch Cửu đã có thể luyện chế Tiên khí cực phẩm.
Thấy Trác Vô Gia đang bế quan mà Thẩm Trường Thủy cũng không gửi bất kỳ tin tức gì về thủ hộ Trùng Động, lúc này, Địch Cửu bèn quyết định đi tới cửa hàng ngọc giản khi trước.
Ông chủ cửa hàng trông thấy Địch Cửu lập tức tươi cười rạng rỡ tiến lên đón:
- Đạo hữu muốn mua cái gì?
Địch Cửu đáp:
- Hai viên ngọc giản ta mua lần trước có tác dụng không nhỏ, hiện tại ta muốn hỏi một chút, có ngọc giản nào ghi lại danh sách những tu sĩ đã tiến vào Dược Đạo Môn không?
- Cửa hàng của ta chỉ có danh sách trong ngàn năm nay, xa hơn nữa thì không có.
Ông chủ vừa nói vừa lấy một viên ngọc giản đưa cho Địch Cửu:
- Cái này có giá 500 tiên tinh.
- Tốt, ta lấy viên này.
Đối với Địch Cửu mà nói, đừng bảo một ngàn năm, chỉ cần hai trăm năm gần nhất là được, chủ yếu hắn muốn tìm Tú Kỳ mà thôi.
Danh sách tu sĩ hơn ngàn năm được Địch Cửu đọc xong rất nhanh, trong đó không có Nông Tú Kỳ, việc này khiến hắn có chút lo lắng.
Nếu Nông Tú Kỳ phi thăng tới đây mà không đi vào Dược Đạo Môn thì chỉ có một khả năng, nàng ấy đã vẫn lạc tại Trùng Động.
Bởi vì nếu Nông Tú Kỳ còn sống, hắn chỉ cần vừa tới đây là đã có thể cảm ứng được.
Địch Cửu không dùng chân dung của thê tử hỏi thăm chủ quán, hắn và người này không quá quen thuộc, ngu ngơ đưa ra rất có thể sẽ hại Tú Kỳ.
Ngay vào lúc Địch Cửu đang tính đi tới Trùng Động xem sao thì ngọc bài thân phận được treo bên hông phát sáng.
Chữ viết trên ngọc giản rõ ràng vô cùng:
“Lập tức tới khu Bắc tập hợp, chuẩn bị tiến về Trùng Động.”
- Chúc ngươi may mắn.
Chủ cửa hàng cũng thấy chữ viết trên ngọc bài kia, ông ta cười tủm tỉm nói một câu.
Trên thực tế, ông chủ cảm thấy cơ hội sống sót của người phách lối như Địch Cửu phi thường xa vời.
- Đa tạ.
Địch Cửu trả lời xong liền quay người rời đi.
...
Chờ Địch Cửu đi vào khu tập hợp phía Bắc, nơi này đã sớm tụ tập hơn nghìn người.
Ngay cả Trác Vô Gia vốn đang bế quan cũng tới, y đang đứng tại nơi hẻo lánh nhất.
Địch Cửu đi đến bên người Trác Vô Gia, hắn phát hiện phe phái nơi này nhiều vô cùng.
Chừng một ngàn người, mỗi thế lực bao gồm mấy chục hoặc mấy trăm người, phân biệt vô cùng rõ ràng.
Chỉ có hai người Địch Cửu và Trác Vô Gia là đứng riêng một góc, thập phần khác biệt.
Thẩm Trường Thủy lại không xuất hiện.
Lúc này, lấy nữ nhân trung niên là trung tâm, bao vây nàng là một đám người tiền trạm, ánh mắt của nàng đảo qua tất cả những người tại đây, sau đó rơi lên thân hai người Địch Cửu.
Bất quá chỉ trong chớp mắt mà thôi, ánh mắt nàng lần nữa dời đi, sau đó không nhanh không chậm nói:
- Rất nhiều người đều biết Mục Tiệp ta là ai, lần thủ hộ Trùng Động này là ta dẫn đội. Thời gian là mười một ngày, việc thủ hộ Trùng Động chắc mọi người không có gì xa lạ, trọng yếu nhất mọi người dốc hết toàn lực, hiệp trợ lẫn nhau, hạn chế thương vong nhất, xuất phát.
- Xin hỏi, nếu muốn thủ hộ Trùng Động một tháng thì làm sao?
Địch Cửu vẫn chưa cất bước, hắn muốn có một tháng thủ hộ Trùng Động, sau đó bắt đầu làm những chuyện quan trọng khác.
Nghe lời Địch Cửu hỏi, trong mắt đông đảo tu sĩ lộ ra một tia mỉa mai.
Hiển nhiên, bọn họ đều nghĩ đối phương là gia hỏa mới tên nên không biết trời cao biển rộng là gì.
Tại Trùng Động, đừng nói một tháng, xem như kiên trì được mười ngày đã là bất phàm lắm rồi.
Việc thủ hô Trùng Động chẳng những tiêu hao rất nhiều tiên nguyên, còn khiến thức hải và kinh mạch ô trọc* nặng nề.
* bị nhiễm bẩn.
Mười ngày thủ hộ, tu sĩ phải điều dưỡng tới tận mấy tháng.
Đây là một trong những lý do khiến tu vi của tu sĩ nơi đây tiến bộ khá nhanh.
Mỗi lần thủ hộ Trùng Động, ít nhất trên dưới một phần mười tu sĩ sẽ tử vong, dù an toàn lui thân, cũng có một phần mười tu sĩ nữa vẫn lạc do không kịp loại trừ độc và ô trọc.
Ánh mắt Mục Tiệp lần nữa rơi lên người Địch Cửu, ngữ khí bình thản nói:
- Ngươi muốn thủ hộ liên tục một tháng không phải không thể, chờ ngươi sống sót ra ngoài, có thể đi tới chỗ đội đầu xin phép ở lại. Tốt, chúng ta đi thôi, tiến về phía Trùng Động.
Lời lẽ của Mục Tiệp dứt khoát vô cùng, nói xong trực tiếp dẫn đầu đi trước.
Nàng không giải thích kỹ, bởi vì Mục Tiệp khẳng định tu sĩ muốn sống sót trong lần này chẳng dễ dàng chút nào, chứ đừng nói chi thủ hộ liên tục một tháng, để xem sau đó Địch Cửu còn sức mà nói thế không.
Từ khu Bắc đi về phía Trùng Độ không xa cũng không gần, sau một nén nhang, Mục Tiệp dẫn theo chừng một ngàn người đi tới lối vào một hộ trận.
Trước đó, Địch Cửu đã điều tra hộ trận này bằng thần niệm, bởi vì đẳng cấp hộ trận tương đối cao nên thần niệm của hắn không thẩm thấu vào được.
Giờ phút này, Mục Tiệp lấy ngọc bài của mình ra rồi vẽ vài cái bên ngoài hộ trận, hộ trận trực tiếp mở ra.
Cảnh vật đầu tiên Địch Cửu nhìn thấy không phải Trùng Động mà là một cửa hàng, phía trước cửa hàng có viết vài chữ: Chỗ Tích Lũy Điểm Cống Hiến.
Địch Cửu liền hiểu đây là chuyện gì, tất cả tu sĩ thủ hộ sau khi chém giết côn trùng, muốn lấy được điểm cống hiến phải đem xác của những thứ đó giao đến nơi đây.
Dựa vào chủng loại lớn nhỏ mới tính toán ra số điểm mà đối phương nhận được.
Tất nhiên, nếu ngươi không muốn giao chiến lợi phẩm ra cũng chẳng sao, chỉ là điểm cống hiến đừng mong lấy.
Phải biết tu sĩ tới nơi đây, làm gì có người nào nguyện ý quanh năm suốt tháng đi giết côn trùng?
Mỗi một người đều muốn nhanh chóng tích đủ điểm cống hiến rồi đi tới Dược Đạo Môn.
Mặc dù mỗi một tu sĩ đều biết nhưng việc lưu lại xác côn trùng cũng không phải không tốt.
Muốn sinh tồn tại nơi đây, côn trùng là tài nguyên tu luyện duy nhất, không có côn trùng, không đổi được tài nguyên tu luyện, chỉ dựa vào nguyên khí thiên địa là không đủ.
Rời khỏi cửa hàng tích lũy điểm cống hiến này, đi thêm vài dặm nữa là một hộ trận khác.
Lần này không cần Mục Tiệp ra tay, chỉ vừa tới nơi hộ trận đã tự động mở ra.
Một cỗ khí tức tanh hôi đập vào mặt, Địch Cửu thấy hơn cả ngàn tu sĩ cùng từng đám côn trùng xanh xanh đỏ đỏ đang chiến đấu với nhau.
Tu vi thấp nhất của đám côn trùng kia là Tiên Yêu Thú cấp chín, ngay cả siêu việt cấp chín cũng có.
Sương độc nhàn nhạt quanh quẩn một chỗ, Địch Cửu hít vào một ít đã cảm giác được sự choáng váng nhanh chóng ập tới.
Bất quá sau khi quy tắc chu thiên chạy được một vòng, Địch Cửu rất nhanh tìm được khí tức pháp tắc của sương độ, nó không còn là vấn đề với hắn nữa.
Tìm được khí tức pháp tắc, quy tắc chu thiên vận chuyển khiến tất cả sương độc kia hóa thành nguyên khí mà bồi bổ cho tu vi của hắn.
Vô số tu sĩ lấy Giải Độc Đan ra dùng, Trác Vô Gia cũng không ngoại lệ, y trông thấy Địch Cửu không dùng đan giải độc liền đảo mắt nhìn thoáng sang đối phương theo bản năng, Địch Cửu không đợi đối phương lên tiếng liền khoát tay áo, ý nói bản thân không cần dùng thứ đan dược đó.
Mục Tiệp không lập tức dẫn người xông lên mà đứng một bên chờ.
Sau nửa canh giờ, ngoại trừ bị giết, đám côn trùng còn lại đều lùi về bên trong Trùng Động.
Những tu sĩ vừa chiến đấu xong đều lộ ra biểu tình kiệt sức, kèm theo đó là sự mừng rỡ khi sắp được rời đi.
Địch Cửu đếm một chút, nơi này nhiều nhất có hơn chín trăm người, dựa vào mỗi đợt một ngàn người, có thể đoán được có gần một trăm người vừa chết, cộng với một phần bị trúng độc hoặc đạo cơ bị tổn hại mà vẫn lạc trong lúc chiến đấu…
Địch Cửu tính toán sơ lược, mỗi tháng phường thị phải chết tầm sáu bảy trăm tu sĩ.
Nhiều người chết như thế, phường thị nhất định sẽ phái tu sĩ tới bổ sung.
Mà chỗ kia quanh năm vẫn có đủ người, chứng tỏ có thêm nhiều tu sĩ tới phường thị.
- Đến phiên các ngươi.
Một thanh niên cầm đầu đám người vừa chiến đấu xong, đi tới nói với Mục Tiệp một câu, sau đó dẫn theo hơn chín trăm tu sĩ chồng chất vết thương, cấp tốc rời đi.
Bấy giờ, Địch Cửu mới thấy rõ tại biên giới lưỡng giới có một cửa hang. Hang lớn trước mắt rộng ít nhất 500 trượng, thần niệm của hắn nhanh chóng quét tới, lập tức phải hiện nó bị thôn phệ toàn bộ.