Địch Cửu chẳng sợ động thủ, tại địa phương cường giả vi tôn này, một mực nhượng bộ cùng sợ hãi sẽ chỉ khiến bản thân chết càng nhanh.
Sau khi trở lại chỗ ở, Địch Cửu trước tiên lấy ra hai viên ngọc giản.
Bên trong ngọc giản giới thiệu rất kỹ càng, Trùng Động là biên giới giữa Đạo Vực và Trùng Vực. Đạo giới tuyệt đối không cho phép côn trùng Trùng Vực tiến vào, cho nên quanh năm đều có tu sĩ thủ hộ Trùng Động.
Trùng Động nối liền hai giới, thiên địa quy tắc áp chế tương đối lợi hại, một khi ngưng tụ đạo chủng thì không cách nào tiếp tục lưu thủ Trùng Động. Bất quá, có thể cô đọng đạo chủng tại Trùng Động gần như là không thể nào.
Địch Cửu không biết đạo chủng là cái gì, tuy nhiên hắn tin tưởng trên viên ngọc giản còn lại khẳng định sẽ giới thiệu.
Côn trùng Trùng Vực thiên kì bách quái, nhưng đại đa số đều mang theo trùng độc, đặc biệt là thời điểm chúng bị giết chết, trùng độc càng khuếch tán lợi hại hơn.
Thủ hộ Trùng Động có một chút chỗ tốt, đại đa số vật liệu từ côn trùng đều có thể dùng để luyện chế đủ loại pháp bảo.
Số ít thịt côn trùng rất mỹ vị, côn trùng không thể ăn có thể dùng bón phân cho thần linh thảo.
Giải Độc Đan là dùng mật đắng côn trùng luyện chế mà thành.
Đương nhiên, đây đều không phải là trọng yếu nhất, tác dụng trọng yếu nhất chính là giết côn trùng sẽ có điểm cống hiến Trùng Động. Muốn mau rời khỏi Trùng Động, chỉ có hai con đường tắt, thứ nhất cô đọng đạo chủng, thứ hai chính là xông lên tốp 10 điểm cống hiến.
Cô đọng đạo chủng thôi đừng nghĩ, biện pháp duy nhất chính là xông lên tốp 10 bảng cống hiến Trùng Động.
Ngọc giản còn giới thiệu phương pháp giết các loại côn trùng, Địch Cửu đến bây giờ còn chưa trông thấy côn trùng, những phương pháp này chỉ xem cho biết mà thôi.
Địch Cửu buông xuống ngọc giản giới thiệu về Trùng Động, sau đó lại cầm ngọc giản giới thiệu vắn tắt về Đạo giới lên xem.
Ngọc giản này viết rất gọn gàng dứt khoát, người tu đạo chân chính bắt đầu từ Tố Đạo. Tố Đạo chính là ngưng luyện đạo chủng của chính mình, tạo nên hình thức ban đầu của đại đạo bản thân. Ngưng luyện đạo chủng không nhất định 100% có thể Tố Đạo, nhưng ngược lại thì 100% không thể Tố Đạo.
Địch Cửu rốt cuộc minh bạch đạo chủng là thế nào. Sau khi Tiên Đế phi thăng tới Đạo giới, cần phải ngưng tụ đạo chủng của chính mình, sau đó mới có thể thử tạo nên đại đạo bản thân.
Tiếp đó là thai nghén đại đạo, danh xưng Dục Đạo, sau Dục Đạo là Hóa Đạo.
Từ Tố Đạo đến Hóa Đạo mới chỉ là bước tu luyện đại đạo đầu tiên mà thôi.
Nói cách khác, Địch Cửu tu luyện tới hôm nay thế nhưng còn chưa đạt nổi đến trình độ nhập môn. Trên ngọc giản cũng nói về Đạo giới chân chính, tuy nhiên lại viết khá sơ sài, khi rời Trùng Động tiến vào Dược Đạo Môn, chuyện cần làm đầu tiên chính là lựa chọn một cánh cửa tiến vào.
Chỉ khi lựa chọn tốt đạo môn thì mới có thể khiến cho đại đạo của mình kéo dài tốt hơn, mới có thể hướng tới tầng thứ cao hơn.
Địch Cửu thu hồi ngọc giản, hắn cảm giác trên này nói hơi khoa trương. Dù sao Địch Cửu cũng tu luyện quy tắc đại đạo, xem như lý giải thấu triệt thiên địa quy tắc, nói hắn tu đạo còn chưa nhập môn, Địch Cửu quả thật không thể thừa nhận.
Ngọc giản ấy đoán chừng do tu sĩ phi thăng tới Trùng Động viết ra, không tính là chuẩn.
Địch Cửu chưa vội vàng tu luyện, không gian xung quanh Thí Đạo Hồ sớm đã hiện đầy pháp tắc trận kỳ, hiện giờ Địch Cửu chỉ việc liên tục ngưng luyện pháp tắc đại trận, che đậy toàn bộ vùng không gian này, sau đó mới mở ra Đạo Đồng.
Thí Đạo Hồ rốt cuộc có vấn đề gì, hắn nhất định phải biết rõ ràng. Bằng không chẳng thà dọn đi sớm còn hơn.
Vẻn vẹn nửa nén hương trôi qua, Địch Cửu nhìn thấy trong Thí Đạo Hồ mơ hồ có một điểm đỏ tồn tại, chỉ là đẳng cấp Đạo Đồng quá thấp, chưa thể nào thấy rõ ràng điểm đỏ ấy rốt cuộc là thứ gì. Bất quá thần niệm của hắn quét không thấu đến thứ này đã đủ chứng minh nó không đơn giản.
Trác Vô Gia còn đang nghiên cứu ngọc giản, Địch Cửu đã dứt khoát lặn xuống Thí Đạo Hồ.
Vừa tiến vào hồ, Địch Cửu liền cảm giác được tiên nguyên xung quanh mình đột nhiên lộn xộn, thậm chí thức hải cũng bắt đầu hỗn loạn, một loại thiên địa pháp tắc vốn không thuộc về hắn đang muốn thẩm thấu tiến vào trong thức hải cùng ý niệm của hắn.
Thức hải Địch Cửu từ lâu đã không phải loại tầm thường, dù để cho những pháp tắc đạo vận này thẩm thấu vào thức hải thì hắn cũng không hề sợ hãi. Chưa tính tới Đệ Cửu thế giới, chỉ riêng thức hải của hắn cũng đã có thể trói buộc chặt loại pháp tắc đạo vận cổ quái đó.
Địch Cửu tu luyện thiên địa quy tắc đại đạo, cho nên hắn dùng pháp tắc trận kỳ nhanh chóng quét sạch loại pháp tắc đạo vận cổ quái này ra.
Tuy nhiên Địch Cửu không nghĩ tới, thứ đó vẻn vẹn chỉ là bắt đầu. Hắn vừa mới hủy đi đạo pháp tắc đạo vận thứ nhất, đạo thứ hai, đạo thứ ba liền nối đuôi ập tới. Sau đó thậm chí pháp tắc đạo vận liên tục cuốn tới.
Địch Cửu thở dài, khó trách nơi đây được gọi là Thí Đạo Hồ, nếu đổi thành bất cứ người nào khác thì hiển nhiên chẳng thể ngăn được nhiều pháp tắc đạo vận thẩm thấu như vậy. Một khi ngăn không được, thức hải bại niết là kết quả nhẹ nhất. Còn đạo cơ bị hủy đó chuyện chắc chắn 100%.
Pháp tắc đại trận không khách khí nữa, nó phô thiên cái địa cuồn cuộn ập tới, vô luận bao nhiêu pháp tắc đạo vận thẩm thấu vào, đại trận đều không chút do dự thôn phệ hết, sau đó lập tức mài đi.
Lúc mới bắt đầu, Địch Cửu còn giữ tư thế chống cự, đến lúc sau, uy lực pháp tắc đại trận càng lúc càng lớn, phạm vi khống chế cũng nâng lên theo, hắn dứt khoát bao phủ toàn bộ vùng không gian này, vô luận trong hồ hay ngoài hồ, chỉ cần xuất hiện loại pháp tắc đạo vận đặc thù có thể thẩm thấu thức hải cùng ý niệm kia, hắn đều sẽ cuốn vào đại trận, sau đó mài đi.
Nửa nén hương sau, Địch Cửu đã di chuyển tới điểm đỏ dưới đáy hồ.
Đến nơi này, tuy đẳng cấp Đạo Đồng vẫn còn thấp nhưng hắn đã có thể trông thấy rõ điểm đỏ. Đây là một viên tinh thể màu đỏ có hình dạng thất giác, trong đó tản mát ra từng đạo từng đạo pháp tắc đạo vận khí tức cuồng bạo.
Địch Cửu rất quen thuộc loại pháp tắc đạo vận này, chính là thứ vừa bị hắn mài đi. Loại đạo vận ấy tựa hồ chỉ có một mục đích, chính là xâm nhập thức hải cùng ý chí của tu sĩ.
Xem ra Thí Đạo Hồ hẳn là do vật này tác quái.
Địch Cửu khu động thần niệm, từng đạo pháp tắc trận kỳ bao phủ thất giác hồng tinh, đồng thời thần niệm thẩm thấu đi vào.
Thần niệm vừa tiếp xúc với thất giác hồng tinh liền bị một cỗ khí tức đạo vận cuồng bạo bao trùm. Địch Cửu đương nhiên không khách khí, pháp tắc trận kỳ liên tục tạo dựng, không chỉ vậy, thần niệm của hắn hóa thành nhận mang, bắt đầu xé rách thất giác hồng tinh.
Cảm nhận được pháp tắc đạo vận ập tới như phong ba bão táp, Địch Cửu âm thầm sợ hãi thán phục. Dù sở hữu tinh không thức hải cùng Tinh Không mạch mà hắn vẫn cảm thấy quá sức, nếu là tu sĩ khác tới, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. May mắn là Địch Cửu còn có pháp tắc đại trận.
Vẻn vẹn chưa đến nửa canh giờ, Địch Cửu liền triệt để khóa lại pháp tắc đạo vận thủy tinh màu đỏ này. Theo đạo vận khí tức của bản thân thấm vào, sau một khắc Địch Cửu liền triệt để minh bạch đây là vật gì.
Thứ hắn nhắm tới nãy giờ chính là một viên đạo chủng, có người đặt đạo chủng tại Thí Đạo Hồ, đây là ý gì? Đạo chủng vốn do tu sĩ đại đạo ngưng luyện ra. Theo lý thuyết, đạo chủng là vật vô cùng quan trọng của tu sĩ, sao lại tùy tiện để nó ở đây?
Bất quá vô luận là ai đặt đạo chủng ở đây, gia hỏa đó hiển nhiên không phải thứ tốt. Địch Cửu không chút do dự tạo dựng mấy cây Pháp Tắc Đinh, dung nhập toàn bộ vào trong đạo chủng. Tiếp theo là bố trí bên ngoài đạo chủng rất nhiều cấm chế, sau khi triệt để trói buộc chặt, Địch Cửu mới ném đạo chủng vào Đệ Cửu thế giới.
Ở trong thế giới của hắn, đạo chủng có ngưu bức cách mấy cũng phải co lại.
...
Cơ hồ đồng thời điểm Địch Cửu thu hồi viên thất giác đạo chủng này, nơi bế quan của Đạo giới Đại Tinh Ổ thiếu chủ Sa Phác Ngọc truyền đến tiếng gào rít thê lương.
Đến khi có người xông vào động phủ bế quan mới phát hiện thiếu chủ Sa Phác Ngọc đang chảy máu thất khiếu, sớm đã bất tỉnh nhân sự, lâm vào trong hôn mê sâu.