Thế giới thứ chín

Chương 542




- Ngươi có biết đi theo Nông Tú Kỳ còn ai không?

Địch Cử khát vọng nhìn Trác Vô Gia.

Hắn rất muốn biết tin tức về Vọng Xuyên và Thu Thủy, có phải hai đứa nhỏ cũng đi theo Nông Tú Ký tới Vi Mộc tiên lục không.

Nhìn biểu lộ của Địch Cửu, Trác Vô Gia liền biết Nông tiền bối có quan hệ không tệ với hắn ta.

Bất quá y thật sự không rõ những chuyện này, chỉ đành áy náy, lắc đầu nói:

- Ta không biết, ta vẫn một lòng tu luyện mà thôi, tư chất vị tiền bối kia quá mức nghịch thiên nên mới nghe ngóng được một ít tin.

Nghe tới đây Địch Cửu bèn thở dài, hắn hiểu ý tứ của Trác Vô Gia.

Không cần hỏi cũng biết đối phương là thiên tài tuyệt thế.

Loại thiên tài này, trừ Nông Tú Kỳ khiến y chú ý một chút, sợ rằng phàm nhân khác không dẫn tới nữa phần đả động từ y.

- Chúng ta đi tới Trùng Động xem thử một chút đi, không biết đó là chỗ như thế nào.

Địch Cửu không hỏi tiếp.

Hắn đã sớm tra xét kỹ càng ngọc giả kia, phía trên là giới thiệu sơ lược về cống hiến phải tích lũy tại Trùng Động, cống hiến đủ mới rời khỏi được.

Còn Trùng Động là nơi thế nào, phải tích lũy bao lâu mới đủ thì ngọc giản không đề cập tới.

Phía trước Phi Thăng điện có một bậc thang làm từ hắc thạch thẳng tắp, tuy hơi hẹp nhưng có khả năng ngăn cách cấm chế thần niệm, ngoại trừ nhìn được phía trước, họ cũng không biết con đường thông tới đâu.

Mặc dù Địch Cửu có thể thử dùng thần niệm phác họa trận kỳ pháp tắc, cưỡng ép xé mở nhưng hắn không dám tùy tiện làm loạn ở chỗ này.

Hai người đi được tầm năm sáu dặm đường liền thấy phía trước xuất hiện ngã rẽ, một bên thẳng tắp rộng rãi, kéo dài, xa tít tắp; một bên khác còn chật hơn con đường họ đi nãy giờ, có chút gồ ghề nhấp nhô.

Ngay ngã ba có hai bia đá, bia đá tại đường rộng rãi thẳng tắp có ba chữ Dược Đạo Môn.

Còn bên kia là Trùng Động.

- Con đường chúng ta phải đi hẳn là đường nhỏ này.

Ngữ khí của Trác Vô Gia sau lưng Địch Cửu có chút trầm thấp, dù nói vậy nhưng ánh mắt y lại hướng về đường lớn Dược Đạo Môn, trong lòng là vô vàn câu hỏi.

Nghe xong, Địch Cửu vẫn chưa di chuyển, con đường tên Dược Đạo Môn dù rộng rãi, trông dễ đi thế kia nhưng khắp nơi phía trước đều là cấm chế thần niệm.

Bất quá hắn không dùng thần niệm mà thông qua Đạo Đồng để thấy được.

Đạo Đồng mở ra, Địch Cửu lập tức trông thấy hai tu sĩ cường đại đứng phía sau cấm chế, chỉ cần hai người họ đi vào con đường này, kết cục thảm không nỡ nhìn.

Cuối con đường, Địch Cửu nhìn thấy cánh cửa hình vòm to lớn, trên cửa là hai chữ được tạo ra từ đạo vận, Dược Đạo.

Vì đẳng cấp Đạo Đồng còn thấp, Địch Cửu không thấy rõ phía sau cửa vòm là thứ gì.

- Đi thôi.

Địch Cửu không chút do dự chọn đường nhỏ Trùng Động kia.

Tuy Trác Vô Gia có chút nghi hoặc nhưng y vẫn đi theo.

Y cứ nghĩ Địch Cửu sẽ tiến vào Dược Đạo Môn trước, nếu không ổn sẽ quay lại, không ngờ Địch Cửu trực tiếp đi thẳng vào Trùng Động.

Thấy Địch Cửu và Trác Vô Gia đi về phía đường nhỏ, hai tu sĩ đứng phía sau Dược Đạo Môn có chút khó hiểu.

Thời điểm tới ngã ba này, rất nhiều tu sĩ mới phi thăng đều chọn Dược Đạo Môn mà đi, sau khi ăn phải thiệt thòi mới ngoan ngoãn quay về Trùng Động.

Con đường hẹp này rất dài, tốc độ cả hai không nhanh không chậm, đi đủ một canh giờ, bấy giờ mới nhìn thấy phường thị có cấp độ không rõ ràng lại vô cùng lộn xộn trước mắt.

Cấp độ không rõ là vì bố cục của phường thị rối mắt vô cùng, được chia thành bốn khu lớn, phân biệt theo các hướng Đông Tây Nam Bắc.

Mỗi nơi bê bối không chịu nổi, vây lại ở giữa lại là thập tự đại đạo thẳng tắp, thâp tự đại đạo này là ranh giới của bốn khu.

Địch Cửu và Trác Vô Gia vừa đi vào phường thị liền thấy hơn mười người xông tới.

Nếu không phải thấy trên thân những người này chẳng có sát khí, Địch Cửu đã rút Thiên Sa Đao ra.

- Hai vị bằng hữu vừa tới a, không bằng gia nhập Vấn Đạo đường của chúng ta, Vấn Đạo đường là khu nổi danh nhất Đông Trùng Động, dù các ngươi là người mới, chỉ cần đến Vấn Đạo đường, cống hiến lấy được cho Trùng Động sẽ không thấp...

Người vừa nói chuyện là một thanh niên dáng người cực cao.

- Ha ha, Vương Tà, ngươi chỉ có thể lừa gạt một ít người mới thôi. Hai vị bằng hữu chớ tin lời Vương Tà nói, ta đề nghị hai ngươi hãy gia nhập Tây Hòa hội của chúng ta, mặc dù điểm cống hiến không chia nhưng cống hiến cá nhân của ai người nấy hưởng, sẽ không có tình trạng ma cũ ăn hiếp ma mới. Việc này Phương Vãn Thành ta dùng danh dự đảm bảo.

Một nam tử mặt mọc đầy râu đánh gãy lời thanh niên cao kều, chủ động mời chào Địch Cửu và Trác Vô Gia.

- Ta là Mạnh Nhất u đến từ Nam khu, nơi ở tại Nam khu là rộng rãi nhất...

Mỗi người đều có lời mời hấp dẫn vô cùng, thái độ thập phần khách khí.

Địch Cửu và Trác Vô Gia ngờ nghệt nhìn xung quanh, chưa hiểu gì về tình hình hiện tại.

Nhìn người vây quanh càng lúc càng thêm nhiều, Địch Cửu chỉ đành ôm quyền, chủ động lên tiếng:

- Các vị đạo hữu…

Thấy Địch Cửu lên tiếng, cả đám người liền yên tĩnh lại.

Thấy thế, Địch Cửu vội nói:

- Đa tạ các vị hậu ái, hai chúng ta không phải người mới mà từ phía trên xuống đây, chủ yếu là để điều tra một chút về tình huống của Trùng Động, các vị cần làm gì cứ làm nấy, thời điểm chúng ta hỏi thăm thì trả lời thẳng là được.

Không ai nghĩ Địch Cửu lại là người từ phía trên xuống điều tra, cả bọn nhanh chóng thất vọng.

Bất quá chẳng ai dám vô lễ với Địch Cửu và Trác Vô Gia, rối rít ôm quyền rời đi.

- Tử Mặc, sao huynh lại lừa bọn họ? Dưới tình huống này, sớm muộn gì chúng ta cũng phải đầu quân vào một nơi mà thôi!

Trác Vô Gia không phải kẻ ngốc, y biết nơi đây còn cách Trùng Động rất xa, vẫn nên tạo thành một nhóm thì hơn.

Nghe xong, Địch Cửu cười hắc hắc, chỉ vào bình phong cực lớn ở phía xa rồi nói:

- Ngươi nhìn đi, đó là điểm cống hiến, trên bình phong có hơn vạn danh tự, mỗi người có bao nhiêu điểm cống hiến đều được công bố rõ ràng. Hai chúng ta là người mới, dựa vào cái gì mấy lão gia hỏa kia nhiệt tình mời gọi như vậy?

- Vì sao?

Trác Vô Gia hỏi một câu theo bản năng, vừa hỏi xong liền nhận ra điều bất ổn.

Địch Cửu gật gật đầu:

- Đúng vậy a, vì cái gì? Mặc kệ vì cái gì đi nữa, vào lúc chúng ta vẫn chưa rõ tình huống trước mắt, tuyệt đối không thể gia nhập bất kỳ thế lực nào.

- Ta nghe ngươi.

Trác Vô Gia cảm nhận được Địch Cửu khác biệt so với y, tư chất của y đúng là nghịch thiên, tại Vi Mộc tiên lục cũng là Tiên Đế nổi danh, có thể do quanh năm bế quan tu luyện, rất nhiều thứ ánh mắt hạn hẹp hơn Địch Cửu.

- Không cần phải gấp gáp, chúng ta tới đi Bắc khu xem thử đi.

Địch Cửu nói xong liền sải bước đi trước.

Vừa rồi ba khu Đông Tây Nam đều có người tới mời họ, chỉ có Bắc khu là không thấy đâu.

So với ba khu còn lại, Bắc khu trông lộn xộn hơn nhiều, Địch Cửu ngăn một lão giả vừa đi vừa cúi đầu lại.

Lão giả đột ngột bị chặn liền ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Địch Cửu.

- Hai vị đạo hữu, vì sao lại cản đường ta?

Địch Cửu lấy một chiếc nhẫn đưa cho lão giả:

- Đây là chút lòng thành, ta muốn thỉnh giáo bằng hữu mấy vấn đề.

Địch Cửu đã sớm mở cấm chế trên chiếc nhẫn của lão giả, hắn phát hiện lão giả rất khác người, trong nhẫn chưa tới 10.000 thượng phẩm tiên tinh.

Một vị Tiên Đế mà nghèo thế này không thể dùng từ nghèo để hình dung nữa, mà là nghèo tới đáng sợ.

Hiểu được điều này, Địch Cửu dứt khoát lấy 50.000 thượng phẩm tiên tinh ra, con số này chẳng có bao nhiêu giá trị với hắn.

Thần niệm lão giả vừa thấy được số tiên tinh trong nhẫn liền mừng rỡ không thôi, tay cuốn lên, chiếc nhẫn liền biến mất không thấy đâu.

Tinh thần lão phấn chấn, vội nói với Địch Cửu:

- Đạo hữu muốn hỏi thăm việc gì, ta biết gì sẽ nói nấy a.

Địch Cửu ôm quyền:

- Hai chúng ta vừa tới nơi đây, vì sao chúng ta là người mới mà nhiều người lại mời cả hai bọn ta gia nhập? Còn rất khách khí nữa chứ.

Ánh mắt lão giả nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có người thì cười lạnh:

- Khách khí a khách khí, ha ha, chờ các ngươi gia nhập sẽ phát hiện ngay thôi. Thời điểm phải đi tới Trùng Động phòng thủ, các ngươi chẳng khác nào pháo hôi cả. Người mới tới chỗ này vốn là ma chết sớm, thế mạng giúp người khác.

Cảm nhận được Địch Cửu và Trác Vô Gia thật sự là người mới, lão giả nói chuyện cũng không kiêng kị nữa.

Thì ra là thế, Địch Cửu lại hỏi:

- Xin hỏi một chút, Trùng Động ở đâu? Khi nào thì cần phải phòng thủ lần nữa?

-