Địch Cửu cố gắng hơn nửa năm, cuối cùng cũng xé mở ra được một khe hở, Địch Cửu dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào trong khe, vẻn vẹn một hơi thở sau, khe hở đó đã biến mất không thấy gì nữa.
Vừa tiến vào đây, Địch Cửu liền cảm nhận được một cỗ lực lượng cường đại mênh mông quét qua, hắn thậm chí không có cả cơ hội phản kháng.
“Bành!”
Địch Cửu có cảm giác giống như bản thân vừa rơi xuống bình đài cao khoảng một trượng, xung quanh lượn lờ toàn sương trắng.
Địch Cửu lập tức quét thần niệm ra ngoài, rất nhanh đã nhìn thấy một tu sĩ đang tiến đến trước mặt hắn. Đó là một thanh niên dáng người gầy yếu, màu da đen kịt, toàn thân trên dưới mang theo sự tự tin mạnh mẽ.
- Vị đạo hữu này, cảm tạ.
Địch Cửu rất cảm kích. Có lẽ thanh niên gầy yếu nọ không biết Địch Cửu cảm kích mình vì cái gì, nhưng Địch Cửu lại rất rõ ràng. Nếu không phải thiếu niên này đột nhiên phi thăng, vậy hắn hiển nhiên không có cơ hội rơi xuống đây.
Nơi đây thiên địa nguyên khí nồng đậm đến cực hạn, hơn nữa đẳng cấp cao hơn tiên linh khí rất nhiều, không khác lắm với nguyên khí trong đạo mạch, càng thích hợp hơn cho Địch Cửu hấp thu.
Thanh niên gầy yếu chỉ nhìn Địch Cửu một chút, không trả lời Địch Cửu mà trực tiếp nhắm mắt lại, bắt đầu điên cuồng hấp thu thiên địa nguyên khí trong ao, cô đọng tu vi của mình.
Có thể thấy được gia hỏa nọ rất kiêu ngạo, dù Địch Cửu đồng thời phi thăng thì y cũng không thèm để ở trong lòng.
Địch Cửu chẳng mấy để tâm, mới vừa rồi là hắn thiếu đối phương, không phải đối phương thiếu hắn. Thanh niên không có trả lời, hắn không cần phải cố gắng tiếp tục nói chuyện, hắn xoay đầu, nhìn thấy ba chữ cổ to lớn lơ lửng trên không, Phi Thăng Trì.
Không ngờ mình lại rơi vào Phi Thăng Trì, Địch Cửu cực kỳ kinh ngạc, hắn tu luyện đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên trông thấy Phi Thăng Trì.
Địch Cửu rất nhanh vứt những ý nghĩ này sang một bên, lúc này chính là thời khắc tu luyện tốt nhất.
Quy tắc chu thiên liên tục vận chuyển, thanh niên gầy yếu kia cảm giác được, lập tức kinh ngạc nhìn sang chỗ Địch Cửu. Động tĩnh tu luyện của Địch Cửu thật sự quá mức điên cuồng, một vòng xoáy khổng lồ xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, thậm chí có thể rõ ràng cảm nhận được mỗi thời mỗi khắc đều đang chuyển hóa thiên địa nguyên khí, mỗi thời mỗi khắc đều đang tăng cường thực lực.
Chỉ nhìn một hồi, thanh niên gầy yếu cũng liều mạng hấp thu thiên địa nguyên khí trong Phi Thăng Trì, gia tăng tu vi thực lực của mình.
Sau một chu thiên, y liền cảm nhận được, từ khi Địch Cửu bắt đầu tu luyện, cảm ngộ của y về đại đạo quy tắc đột nhiên khắc sâu hơn rất nhiều.
Thậm chí một vài đồ vật khó hiểu trước đó cũng bất chợt hoàn toàn minh ngộ. Loại cơ hội như vậy y đương nhiên sẽ không buông tha, toàn thân toàn ý đầu nhập vào trong tu luyện.
Địch Cửu không biết bản thân tu luyện đã bao lâu, khi hắn cảm nhận được tốc độ tu luyện của mình chuẩn bị tăng lên, bỗng nhiên hắn bị một loại lực lượng cường đại đẩy lên, sau đó đưa ra khỏi Phi Thăng Trì.
Vừa ra khỏi Phi Thăng Trì, Địch Cửu liền phát hiện khí tức của thanh niên đen gầy đã biến hóa, rất rõ ràng là y đã vượt ra khỏi cấp độ Tiên Đế. Bất quá hẳn là còn chưa đạt tới cảnh giới Thánh Nhân.
Địch Cửu cố gắng dùng quy tắc chu thiên mô phỏng ra đạo vận khí tức gần giống với thanh niên đen gầy, sau đó mỉm cười, gật đầu với y rồi mới xem xét nơi đặt chân hiện tại, xem ra nơi đây là một cái đại điện.
Thanh niên gầy yếu kia cũng gật đầu với Địch Cửu một cái, mới vừa rồi cùng tu luyện với Địch Cửu, y đã đạt được ích lợi không nhỏ.
Đúng lúc ấy, từ trong đại điện liền truyền đến một thanh âm lười biếng:
- Nếu như đã từ Phi Thăng Trì đi ra, liền tranh thủ thời gian tới đăng ký đi, chẳng lẽ còn muốn ta mời các ngươi hay sao?
Người nói chuyện chính là một nam tử trung niên làn da trắng nõn, ánh mắt của gã rơi vào Địch Cửu cùng thanh niên gầy yếu, mang theo một tia trào phúng.
- Tính danh? Từ Tiên Vực nào phi thăng?
Không đợi bọn họ đi tới cửa, nam tử làn da trắng nõn đã lấy ra hai viên ngọc bài, một bên tra hỏi, một bên chuẩn bị đăng ký.
Địch Cửu cố ý lùi lại phía sau một bước, thanh niên da đen kia thấy mình đang đứng phía trước bèn trả lời ngay:
- Trác Vô Gia, đến từ Vi Mộc Tiên Vực.
Địch Cửu nghe Trác Vô Gia nói vậy, liền biết thanh niên gầy yếu này không phải gia hỏa ưa thích nịnh nọt hay nói nhiều.
Tu sĩ bình thường trước tiên là gọi nam tử trung niên kia một tiếng tiền bối, sau đó mới tự giới thiệu. Thanh niên này chỉ giới thiệu một câu đơn giản, sau đó không nói gì nữa.
Nam tử trung niên chẳng buồn ngẩng đầu, trực tiếp khắc hoạ vài thứ gì đó trên ngọc giản, rồi ném ngọc giản cho Trác Vô Gia:
- Đi Trùng Động báo danh, xem kĩ cặn kẽ thông tin trong ngọc giản.
Trùng động báo danh? Địch Cửu kém chút còn tưởng rằng hắn đã về tới Địa Cầu. Từ ngữ trùng động vốn xuất phát từ Địa Cầu, lấy Địch Cửu lý giải, đây chính là đồ vật dính đến quy tắc Thời Không.
- Tên là gì? Phi thăng từ Tiên Vực nào?
Sau khi Trác Vô Gia rời khỏi, ánh mắt của nam tử trung niên lại rơi vào Địch Cửu.
Vừa dứt lời, gã bèn nghi hoặc lẩm bẩm một câu:
- Một lần đồng thời phi thăng hai người, quả thật hiếm lạ.
- Tử Mặc, phi thăng từ Vi Mộc Tiên Vực.
Địch Cửu không chút do dự thay đổi tên của mình cùng Tiên Vực.
Trước khi đến Đạo giới, hắn đã kết thù với Khương Đại, thậm chí giết chết vài con chó của lão. Đạo giới rất có thể là địa phương sinh tồn của Khương Đại, Địch Cửu hiển nhiên không có ngu ngốc đến mức vẫn giữ danh tự của mình.
Nam tử trung niên lần này không hề hoài nghi, Địch Cửu và Trác Vô Gia cùng một chỗ từ Phi Thăng Trì đi ra, nếu như không phải tới từ cùng Tiên Vực thì mới là chuyện lạ.
Vẻn vẹn mấy giây sau, một viên ngọc bài đã khắc xong rồi được ném cho Địch Cửu, nam tử trung niên cũng vứt xuống một câu:
- Đi Trùng Động báo danh.
Địch Cửu có rất nhiều vấn đề, bất quá hắn sẽ không hỏi nam tử trung niên, gia hỏa này có vẻ không phải con hàng thích nói chuyện.
- Ta tên là Trác Vô Gia.
Địch Cửu mới vừa đi ra, Trác Vô Gia chờ ở một bên liền xuất hiện, ôm quyền với Địch Cửu, chủ động chào hỏi.
Địch Cửu biết Trác Vô Gia đang muốn kết giao với mình.
- Ta là Tử Mặc.
Địch Cửu cũng ôm quyền đáp lại, vô luận Trác Vô Gia là ai, Địch Cửu đều rất cảm tạ y, nếu không nhờ Trác Vô Gia, hắn bây giờ còn đang kẹt giữa lưỡng giới.
Trác Vô Gia hiển nhiên không quen nói chuyện, chỉ thốt lên được một câu rồi trầm mặc. Lại thêm Địch Cửu cũng im lìm, y đành phải nói thêm:
- Tử Mặc huynh, theo ta được biết, Tiên Đế từ Vi Mộc Tiên Vực phi thăng tới Đạo giới có thể đếm được trên đầu ngón tay, ta tựa hồ không có...
Địch Cửu cười nhạt, chủ động đánh gãy lời Trác Vô Gia:
- Trác đạo hữu, kỳ thật ta một mực bế quan tu luyện, bởi vì tài nguyên tu luyện phong phú, cho nên chưa bao giờ đi ra ngoài thí luyện, dĩ nhiên là Trác đạo hữu không biết, số đạo hữu biết đến ta cộng lại còn chưa vượt qua mười người.
Dừng một chút, Địch Cửu bèn hỏi thăm:
- Trác đạo hữu, ta có một người bằng hữu, nàng tên là Nông Tú Kỳ, không biết Trác đạo hữu từng nghe nói qua...
Nông Tú Kỳ rõ ràng không còn ở tứ đại tiên lục, Địch Cửu đoán chừng Nông Tú Kỳ đã đến những tiên lục còn lại, hắn hỏi thăm chỉ là ôm tâm thái vạn nhất mà thôi.
Không ngờ, Trác Vô Gia nghe Địch Cửu hỏi thăm Nông Tú Kỳ, ngược lại khiếp sợ nhìn Địch Cửu, hồi lâu mới thì thào:
- Khó trách ngươi có thể phi thăng Đạo giới, hóa ra ngươi nhận biết Nông tiền bối...
- Nông tiền bối?
Lần này đến phiên Địch Cửu không giải thích được, tuổi tác Nông Tú Kỳ so với hắn còn nhỏ hơn, lúc nào thành tiền bối? Chẳng lẽ Nông Tú Kỳ trong miệng người trước mặt không phải là thê tử của hắn?
Trác Vô Gia dùng ngữ khí tôn trọng kể lại:
- Từ khi Nông tiền bối phi thăng tới Vi Mộc Tiên Vực, chỉ dùng không đến 300 năm liền phi thăng tới Đạo giới. Vi Mộc Tiên Vực từ trước tới nay chưa bao giờ xuất hiện tu sĩ có tư chất cao như vậy...
- A...
Địch Cửu kinh hô, lập tức kích động lên. Nông Tú Kỳ thế mà đã phi thăng tới Đạo giới, vậy chẳng phải là Tú Kỳ tới đây còn sớm hơn hắn một bước sao?
-