- Ta không thấy Nguyệt Khư Phần đâu nữa...
Mễ Tịch vội vàng kêu lên.
Không thấy Nguyệt Khư Phần?
Nghe vậy, Trưởng Tôn Hoang nghi hoặc nhìn Mễ Tịch, chẳng những Trưởng Tôn Hoang, ngay cả Trì Chính Sơn và đám người Hắc Hỏa cũng bất khả tư nghị nhìn lão.
Nguyệt Khư Phần là một cái bí cảnh, sao lại biến mất được?
Thiên Phong Hoa là người đi ra cuối cùng, ông dùng ngữ khí chậm rãi, nói:
- Mễ thành chủ, có chuyện gì ngươi cứ từ từ mà nói, không cần gấp.
- Gặp qua Thiên tiền bối.
Mỗi việc Thiên Phong Hoa chỉ là Tiên Đế tầng hai mà Mễ Tịch lại tôn trọng ông như vậy, đủ để chứng minh thân phận của Thiên Phong Hoa.
Địch Cửu gọi Thiên Phong Hoa hai tiếng sư phụ, làm sao Mễ Tịch dám xưng hô đạo hữu với đối phương.
Biết rõ đám người trước mặt đều tôn kính Địch Cửu, Thiên Phong Hoa khoát tay, đoạn hỏi:
- Mễ Thành chủ, Nguyệt Khư Phần có chuyện gì?
Thiên Phong Hoa biết rõ Nguyệt Khư Phần là nơi nào, đây chẳng những là bí cảnh, mà còn là một trong những bí cảnh sinh tồn mà tu sĩ của Tứ đại tiên lục dựa vào để kiếm tài nguyên tu luyện.
Bên trong Nguyệt Khư Phần không chí có Ám Khư hạp cốc, còn có Nguyệt Tiên Hải và không gian Loạn Tắc, mỗi một địa phương này đều là nơi cung cấp rất nhiều tài nguyên cho tu sĩ.
Sau khi bình tĩnh lại, Mễ Tịch mới lên tiếng:
- Mọi người nhìn hình ảnh này đi…
Vừa nói, Mễ Thành chủ vừa lấy một tinh cầu ra, một hình ảnh sắc nét hiện giữa hư không.
Trên Nguyệt Khư Phần xuất hiện một vết nứt trông đáng sợ vô cùng, trong cái khe xoay tròn kia là loạn lưu hư không hình cái phễu cực lớn.
Nguyệt Khư Phần vốn to lớn nay không ngừng thu nhỏ lại, sau đó vô số tu sĩ bị cuốn vào trong cái phễu kia, âm thanh cầu cứu thê lương vang vọng, nhưng dù là thế cũng chẳng cải biến được vận mệnh của họ.
Trưởng Tôn Hoang sợ đến ngây người, thì thào nói:
- Khó trách đại ca không cho chúng ta tiến vào trong đó, thì ra là vậy…
- Rất có thể Nguyệt Khư Phần là một kiện pháp bảo, đoán chừng là do khí linh của nó thức tỉnh, sau đó tự động muốn rời đi.
Tu vi Thiên Phong Hoa không cao nhưng kiến thức lại rất rộng.
Nghe thấy thế, Trì Chính Sơn liền gật đầu:
- Ta cũng nghĩ vậy, rời đi thì rời đi, cùng lắm Tứ đại tiên lục thiếu mất một nơi thí luyện tốt mà thôi. Còn những tu sĩ vẫn lạc kia, chỉ biết nói cơ duyên họ không tốt. Tu đạo không chỉ cần thực lực, còn cần cả vận khí nữa.
Mễ Tịch lắc đầu.
- Nếu thế cũng tốt, tuy nhiên không lâu sau khi Nguyệt Khư Phần biến mất, trên không liền truyền tới tiếng gầm rú giận dữ. Ta nghe được rõ ràng, gã ta bảo, trong vòng một năm, người lấy đi Thánh âm Châu không mang bảo vật trở về và quỳ gối tại di tích Nguyệt Khư Phần, trong vòng ba năm, gã sẽ tiến vào nơi đây, xóa đi một phương Tiên Vực này…
Nghe nói như thế, tất cả mọi người đều dại ra.
Đừng bảo bọn họ không biết Thánh âm Châu là gì, lại càng không biết Thánh âm Châu bị ai lấy đi.
Xem như biết đi nữa, người ta lấy mất bảo vật rồi thì còn trả lại hay sao?
Không ai đem chuyện này ra đùa giỡn, rất rõ ràng Nguyệt Khư Phần đã bị một cường giả trong truyền thuyết lấy đi. Vị cường giả ấy còn muốn tới đây tiêu diệt Tứ đại tiên lục, tương lai của bọn họ sẽ ra sao đây?
Xem như bọn họ muốn trốn tới Tu chân giới thì cũng cần Liệt Giới Phù đẳng cấp rất cao mới đi được.
...
Địch Cửu mở to mắt, vô số quy tắc khí tức đạo vận vờn quanh người hắn cũng vì thế mà ngừng lại.
Giờ phút này, khí thế quanh thân Địch Cửu không mạnh như vừa mới tiến vào đây, bất quá hắn hiểu rõ, thực lực thật sự của hắn đã mạnh hơn khi ấy rất nhiều.
Vô luận Hư Bạch Thương có tâm tư gì thì hắn vẫn phải cảm kích y, nếu không nhờ y tặng hắn đầu đạo mạch kia, dù Địch Cửu bế quan mấy trăm năm cũng vô pháp đột phá Tiên Đế đỉnh phong nhanh như vậy.
Quy tắc vũ trụ nơi đây không được đầy đủ, muốn tu luyện không phải chỉ cần nguyên khí thiên địa là đủ.
Bởi vì Địch Cửu tu luyện quy tắc chu thiên, cấp độ lý giả quy tắc vũ trụ đã sớm siêu việt hơn những tu sĩ có đẳng cấp bình thường khác, lúc này mới đủ khả năng mượn nhờ thế giới chính mình cùng với nguyên khí thiên địa nồng đậm mà xông phá Tiên Đế đỉnh phong.
Thế nhưng đến Tiên Đế đỉnh phong, nếu hắn lại tiếp tục tu luyện tại đây thì dù mạch nguyên khí thiên địa nhiều đến đâu, Địch Cửu khẳng định hắn không có cách nào tiến thêm một bước nữa.
Nhất định phải rời khỏi chỗ này. Địch Cửu thu hồi một trượng đạo mạch còn chưa dùng hết, cố gắng cảm thụ thêm một ít khí tức quy tắc thiên địa tại biên giới lưỡng giới, sau khi tìm được một nơi, hai tay hắn ôm lấy lực lượng tiên nguyên toàn thân, bọc lấy từng đạo khí tức quy tắc xé xuống dưới.
"Bành!"
Lực lượng nguyên khí thiên địa kinh khủng hơn phản phệ trở về, Địch Cửu bị đánh văng ra mấy trăm trượng, cùng lúc đó, một khối thiên thạch với tốc độ chóng mặt đột ngột nện tới.
Nếu nhục thân Địch Cửu không phải Tiên Thần Thể đỉnh phong, lần này chắc xương cốt toàn thân hắn đều đã bị đánh nát thành trăm ngàn mảnh nhỏ.
Địch Cửu thở dài một tiếng, quả nhiên việc xé rách lực lượng giới vực cấp thấp gây nên phản phệ vô cùng đáng sợ, chí ít với năng lực hiện tại của mình, Địch Cửu vẫn chưa đủ khả năng.
Nghỉ ngơi đến nửa ngày sau, Địch Cửu mới chọn một nơi khác của giới vực mà đi tới, cùng tụ tập tiên nguyên, tự thân xé rách quy tắc đạo vận.
Vị trí hắn chọn lần này là nơi Hư Bạch Thương từng xé, dựa theo những gì y nói, chỉ cần xé mở thành công, hắn sẽ chân chính tiến vào phạm vi Đạo giới.
Có điều, dù Địch Cửu có dùng hết toàn bộ lực lượng của mình, hắn vẫn bị lực lượng phản kích cường đại kia đánh trở về, căn bản là hắn chưa chạm tới biên giới hư không của giới vực.
Nơi tới nói lui, cũng do tu vi hắn quá thấp.
Lúc này, trong lòng Địch Cửu đã có chút lo lắng, khi còn là Tiên Đế tầng bảy, không có cách nào xé mở giới vực, hắn còn có thể tự an ủi bản thân mình; nhưng hiện tại hắn đã là Tiên Đế đỉnh phong, kết quả cũng chẳng khác gì khi trước, điều đó nói lên khả năng cao hắn có thể chết già tại lưỡng giới này.
Giữa lưỡng giới, tu vi hắn không cách nào tăng lên, một khi tu vi không tăng, lúc này đã không xé được, tương lai lại càng không.
Địch Cửu bèn bắt đầu độn đi khắp giữa lưỡng giới, mỗi lần chỉ độn đi một khoảng, hắn nhất định phải nhìn thử bản thân có xé mở giới vực được không, đã tìm được điểm yếu của nó chưa.
Càng khiến hắn thất vọng là sau mấy tháng trời, đã thử qua vô số điểm, ngay cả nơi hắn tiến vào cũng đã thử, kết quả chẳng khác gì nhau.
Hắn nghĩ không ra, vì cái gì mà khi trước Nghiên Huệ lại dẫn Mặc Vũ Xuân tiến vào Nộ sâm lâm, rất cả thể mục đích chính của bà ta là lưỡng giới.
Hiện tại Địch Cửu bị vây ở đây, vậy Nghiên Huệ tính ra ngoài bằng cách nào?
Sau mấy tháng trời lần mò trong này, Địch Cửu đã tìm được một đống vật liệu quý hiếm, thế nhưng chỉ duy nhất có đường ra là hắn vẫn không tìm thấy.
Cũng may Địch Cửu là loại người nôn nóng ban đầu, sau một lúc sẽ bình tĩnh lại.
Hắn quyết định không tận lực tìm đường ra nữa mà chuyên tâm tìm kiếm khoáng thạch mình cần, ngẫu nhiên cũng thử xé rách hư không của lưỡng giới.
Đảo mắt một cái, một tháng nữa lại trôi qua, hôm nay Địch Cửu lại đứng trên khu vực màu xám, hắn trông thấy ba đóa hoa màu trắng, ba đóa hoa màu đen.
Nếu không có Thư Giới, Địch Cửu khẳng định bản thân không biết đây là thứ gì.
Hiện tại hắn hiểu rất rõ giá trị của sáu bông hoa kia.
Dù Địch Cửu chưa từng đi tới Đạo giới, hắn cũng biết mấy bông hoa đó là vô giới bảo vật.
Tên của nó là Lưỡng Giới Hoa, bình thường sẽ sinh trưởng trong không gian của lưỡng giới, xuất hiện thành đôi, một đen một trắng. Nơi đây gồm sáu đóa, nghĩa là có ba cặp Lưỡng Giới Hoa.
Lưỡng Giới Hoa trân quý vô cùng, chỉ cần một cặp đã là chi trân hiếm thấy chứ đừng nói ba cặp trước mắt Địch Cửu.
Cho dù hiện tại không cần, Địch Cửu cũng không nhịn được mà kích động một phen.
Hắn cẩn thận lấy hộp ngọc ra, thu ba cặp hoa vào rồi đánh lên đó một cái cấm chế.
Lưỡng Giới Hoa chỉ sinh trưởng được tại lưỡng giới, một khi hái xuống, dù đưa vào Thế giới Đệ Cửu thì nó cũng sẽ chết.
Địch Cửu vừa hái tới đóa thứ tư liền cảm giác được không gian cách mình không xa đang biến động.
Từ khi Địch Cửu tiến vào lưỡng giới tới nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự ba động của hư không.
Với sự thấu triệt từ quy tắc thiên địa của hắn, Địch Cửu lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Đây là có người phi thăng, đối phương chuẩn bị bay xuyên qua lưỡng giới, địa điểm cách hắn không xa.
Lúc này Địch Cửu không chút chần chừ, ngay cả hai đóa hoa còn lại hắn cũng không cần, trực tiếp độn một phát vọt đi.
Thời điểm Địch Cửu tiến lên, không gian bị rách đang dần hồi phục, hắn cảm nhận rõ được đó là ở đâu, không lo được thiệt hơn nữa, Địch Cửu điên cuồng xé mở hư không giới vực vẫn chưa triệt để phục hồi kia.