Thế giới thứ chín

Chương 539




Địch Cửu đã tạo thành cả thế giới của riêng bản thân, bởi vậy quy tắc chu thiên rất nhanh liền tạo thành hệ thống thiên địa quy tắc hoàn chỉnh.

Dưới thiên địa quy tắc hoàn chỉnh này, Địch Cửu rất dễ dàng tách ra một tia khí tức nhân tu lúc đầu. Sau khi xóa bỏ tia khí tức ấy, việc luyện hóa Hư Không sơn sẽ không còn gặp trở ngại như trước nữa.

Chỉ dùng mấy hơi thở, Địch Cửu liền bắt được khí tức quy tắc của cấm chế Hư Không sơn.

Từng đạo quy tắc của cấm chế Hư Không sơn nhanh chóng bị Địch Cửu luyện hóa, Hư Bạch Thương ở đằng xa rất nhanh liền cảm nhận được, y không biết mình may mắn hay thất lạc.

May mắn chính là, Hư Không sơn sớm muộn vẫn thuộc về y, thất lạc chính là, hiện tại y đang cần Hư Không sơn, thế mà lại không cách nào mang nó đi, còn phải đợi đến tương lai Địch Cửu phi thăng đến Đạo giới thì y mới có thể cầm lại Hư Không sơn thuộc về mình.

Lần chờ này rất có thể sẽ kéo dài đến trăm vạn năm, Hư Bạch Thương thở dài, hoặc là chờ tu vi của mình khôi phục, y có thể thông qua vài loại thủ đoạn để lại tới nơi đây một chuyến, chứ chờ đợi trăm vạn năm thật sự là quá lâu.

Cấm chế Hư Không sơn vô cùng mênh mông, dù Địch Cửu lý giải thiên địa quy tắc thấu triệt hơn những tu sĩ khác rất nhiều, thế nhưng quá trình luyện hóa Hư Không sơn vẫn vô cùng chậm chạp, nguyên nhân chính là vì tu vi Địch Cửu quá thấp.

Cũng may, giờ phút này Thế Giới Thư tạo nên tác dụng cực lớn, mỗi khi Địch Cửu không hiểu điều gì thì đều có thể tìm kiếm được đáp án trên Thế Giới Thư.

Đảo mắt mười năm trôi qua, Địch Cửu tuy còn chưa triệt để luyện hóa Hư Không sơn, thế nhưng hắn lại có thể nhẹ nhàng cảm ứng được khí tức đạo vận trên Hư Không sơn, thậm chí có thể tùy thời di động nó.

Địch Cửu rất rõ ràng, muốn thu nhỏ Hư Không sơn để lấy đi trong tình trạng tu vi của hắn không tăng lên, chí ít còn cần thời gian vài vạn năm, thậm chí đến tận mấy chục vạn năm. Đây là bởi vì Hư Không sơn khác xa so với Thánh âm Châu, còn bàn về giá trị thực tế, Hư Không sơn kém hơn Thánh âm Châu nhiều.

Thánh âm Châu là bảo vật khai thiên thuần túy, bên trong đều là Hỗn Độn nguyên khí. Mà Hư Không sơn ngoại trừ là không gian và công kích pháp bảo, còn có vô số cường giả vẫn lạc trên Hư Không sơn.

Những cường giả này vẫn lạc, cho dù thần hồn đã câu diệt thì vẫn để lại đủ loại lệ khí cùng khí tức thần hồn. Huống chi, không phải tất cả cường giả đều thần hồn câu diệt.

Muốn triệt để luyện hóa Hư Không sơn, nhất định phải tước đoạt những khí tức không thuộc về nó.

Địch Cửu tự nhiên không có khả năng luyện hóa Hư Không sơn đến mức có thể thu nó vào thức hải, sau khi nắm giữ được đại bộ phận đạo vận quy tắc, hắn liền mở đạo vận xiềng xích Hư Bạch Thương ra.

Hư Bạch Thương lấy lại được tự do, trước tiên hét dài một tiếng, sau đó vui vẻ cười nói:

- Đa tạ Địch đạo hữu, chúng ta sau này còn gặp lại.

Hư Bạch Thương coi trọng lời thề, nói xong câu này, y lập tức phá vỡ giới vực, biến mất trong khe hở hư không.

Hư Bạch Thương biết rõ, dù y vi phạm lời thề lưu lại thì chẳng những tu vi không cách nào khôi phục, mà còn vô pháp trong thời gian ngắn luyện hóa Hư Không sơn mang đi. Nếu Hư Không sơn sớm muộn gì cũng quay trở lại, cần gì nóng lòng nhất thời?

Địch Cửu nhìn thấy quá trình Hư Bạch Thương xé rách hư không, trong lòng rất hâm mộ, hắn biết thực lực của mình hiện tại không có khả năng xé mở hư không giới vực. Trên thực tế, hắn rất muốn cùng Hư Bạch Thương tiến vào trong khe hở hư không đó, bất quá Địch Cửu vẫn giữ được lý trí, hắn biết rõ, nếu thật làm như vậy thì hắn lập tức cách tử vong không xa.

Chờ vết nứt hư không kia hoàn toàn biến mất, Địch Cửu không chút do dự khống chế pháp tắc trận kỳ, đưa Hư Không sơn vào Đệ Cửu thế giới.

Hư Bạch Thương nghĩ rất đẹp, thế nhưng y có hai điểm tính sai. Thứ nhất, y cho rằng Địch Cửu không có tinh huyết của mình thì không cách nào luyện hóa Hư Không sơn, bất chấp Địch Cửu đã luyện hóa được một bộ phận Hư Không sơn.

Thứ hai, Hư Bạch Thương nghĩ rằng Địch Cửu ít nhất phải ở chỗ này luyện hóa Hư Không Sơn mấy chục vạn năm thậm chí trăm vạn năm, bằng không, hắn không cách nào mang Hư Không sơn đi. Trên thực tế, Địch Cửu vẻn vẹn luyện hóa mười năm là đã có thể mang Hư Không sơn đi rồi.

Không phải Địch Cửu có thể đưa Hư Không sơn vào thức hải, mà là bởi vì hắn có được Đệ Cửu thế giới, cho nên có thể đưa nó vào đó.

Dù lai lịch Hư Không sơn không tầm thường, Địch Cửu vẫn sẽ không lãng phí thời gian toàn bộ ở việc luyện hóa nó. Hiện tại chuyện trọng yếu nhất là gia tăng lên tu vi, sau đó rời khỏi địa phương giữa lưỡng giới này.

Sau khi thu hồi Hư Không sơn, Địch Cửu độn thuật liên tục suốt hai tháng, đến khi tới ngưỡng bắt buộc phải dừng lại thì mới tạm ngưng.

Hư không giữa lưỡng giới vô biên vô hạn, chẳng biết bao xa, căn bản không biết giới hạn ở nơi nào. Hai tháng, những chỗ Địch Cửu chỗ đi qua, ngoại trừ hư không loạn lưu thì chỉ có hư không nhận mang, thỉnh thoảng hắn mới tìm thấy một ít pháp bảo tàn phiến.

Địch Cửu hoài nghi dù bôn ba ở đây đến lúc thọ nguyên hao tận cũng không nhất định có thể tìm thấy đường ra.

Trong lúc chưa biết cách rời khỏi đây, Địch Cửu dứt khoát tìm một địa phương an tĩnh, lấy ra mấy dòng cực phẩm Tiên Linh Mạch, lấy luôn cả đạo mạch của Hư Bạch Thương lưu lại.

Hắn muốn tu luyện tới trình độ chí ít có thể lấy tay xé mở giới vực, vô luận là thông hướng tới thượng giới hay hạ giới.

...

Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành ở giữa tứ đại tiên lục, vốn là một nơi cực kỳ nguy hiểm. Tuy tu sĩ tụ tập ở đây rất đông, thế nhưng chỉ cần hơi bất cẩn, chẳng biết lúc nào sẽ phải bỏ mạng.

Bất quá từ khi Địch Cửu thành lập tiệm cơm Hòa Bình, nơi này ngược lại trở thành một trong số những nơi an toàn nhất trong hư không.

Tại cửa ra vào Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành có một pho tượng khổng lồ sừng sững. Tất cả tu sĩ đến Đại Đỉnh Tiên Thành đều biết pho tượng này là ai, đây chính là Địch Cửu, chủ nhân tiệm cơm Hòa Bình.

Mặc dù Địch Cửu rời đi đã mấy trăm năm, tuy nhiên tên tuổi tiệm cơm Hòa Bình chẳng những không giảm bớt, thậm chí càng vang xa hơn.

Đừng bảo tiệm cơm Hòa Bình, hiện tại chẳng mấy người dám gây phiền toái trong Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành.

Tiệm cơm Hòa Bình không phải tiếp đãi tất cả mọi người, hạng người giết chóc lung tung vô tội đều không được đón chào ở nơi đây. Chuyện này cũng làm thanh danh tiệm cơm Hòa Bình càng ngày càng vang dội.

Hôm nay giống như ngày thường, trên quảng trường Hòa Bình, ngoại trừ đông đảo tu sĩ đang tu luyện, còn có rất nhiều tu sĩ đang tới lui.

Đột nhiên, một nam tử mặc áo xám lấy tốc độ cực nhanh vọt vào quảng trường Hòa Bình, thủ vệ canh giữ ở biên giới không kịp ngăn cản.

- Đó là ai? Dám xông vào hộ trận của tiệm cơm Hòa Bình, bộ y không muốn sống nữa sao?

Một tu sĩ trên quảng trường ngạc nhiên thốt lên.

Từ khi tiệm cơm Hòa Bình khai trương đến bây giờ, chưa từng thấy ai dám phách lối xông vào trong hộ trận như vậy.

Tuy Quảng trường Hòa Bình quanh năm mở hộ trận ra, thế nhưng bất luận kẻ nào tiến vào hộ trận, dù là ở trọ hay tu luyện tại Hòa Bình quảng trường, đều cần thông qua thủ vệ ở cửa vào hộ trận. Người dám mặc kệ thủ vệ, vọt thẳng vào thật sự rất hiếm gặp.

- Nhỏ giọng thôi, vừa rồi đi vào chính là Mễ thành chủ...

Bên cạnh đã có người nhận ra nam tử vừa mới xông vào.

Quả nhiên, người chung quanh nghe nói kẻ vừa tới là Mễ thành chủ thì lập tức không dám nói thêm gì nữa.

Tiệm cơm Hòa Bình trở thành kiến trúc tiêu chí của Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, ngoại trừ thực lực tiệm cơm ra, thành chủ toàn lực ủng hộ cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu.

Hiện tại trong tiệm cơm ngoại trừ Tiên Yêu Thú cấp chín Hắc Hỏa ra thì còn có cả Tiên Đế Trì Chính Sơn.

Tuy nhiên chủ sự tiệm cơm Hòa Bình lại là Trưởng Tôn Hoang, chủ yếu bởi vì Hắc Hỏa không thích cầm quyền, mà Trì Chính Sơn muốn tránh hiềm nghi, rốt cuộc chỉ có thể do Trưởng Tôn Hoang quản lý.

- Mễ thành chủ, chuyện gì xảy ra?

Trông thấy Mễ Tịch xông tới, Trưởng Tôn Hoang rất kinh ngạc.

Tiên Đế trong Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành có hơn mười vị, cộng thêm hộ trận ngoại thành là do Địch Cửu đích thân bố trí, dù để mười mấy tên Tiên Đế hậu kỳ liên thủ công kích cũng không chắc có thể đánh tan được hộ trận. Trưởng Tôn Hoang thật sự không nghĩ ra chuyện khẩn cấp gì có thể khiến cho Mễ Tịch thành chủ kinh hoảng xông tới như vậy.