- Nói đi, ngươi có thể giúp ta việc gì?
Địch Cửu lạnh nhạt hỏi. Hắn đã sớm khắc hoạ vô số pháp tắc trận kỳ chung quanh, nếu Hư Bạch Thương muốn bỏ qua nhục thân mà đào tẩu, hắn vẫn có cách để xử lý gia hỏa này.
Hư Bạch Thương rất hài lòng với tính cách gọn gàng dứt khoát của Địch Cửu, y đáp:
- Ta cho ngươi hai đề nghị, đề nghị thứ nhất là luyện hóa bia đá của Hư Không sơn cho ta. Sau đó đưa ta tới nơi bia đá đã được luyện hóa.
Địch Cửu nghe vậy liền mỉm cười:
- Trí thông minh của ta vẫn còn dùng được, thế nên hãy nói gì đó hay ho hơn đi, bằng không cũng đừng trách ta ra tay tàn nhẫn.
Hư Bạch Thương không thèm để ý đến lời chen ngang của Địch Cửu, y vẫn tiếp tục nói:
- Kỳ thật Hư Không sơn vốn là bảo vật của ta, chỉ là lúc ấy ta đang sức yếu, dẫn tới bị mất bia đá, rơi vào lưỡng giới này đây. Ngươi biết vì sao ta họ Hư không? Bởi vì Hư Không sơn chính là bảo vật gia truyền của Hư gia…
Trong lòng Địch Cửu giật mình, Hư Không sơn là bảo vật của Hư Bạch Thương?
Bất quá rất nhanh Địch Cửu liền hiểu, câu nói này của Hư Bạch Thương có chút vô nghĩa rồi.
Nếu Hư Không sơn thật là đồ của y, Hư Bạch Thương há có thể bị đạo vận Hư Không sơn khóa lại?
Địch Cửu hoài nghi, rất có thể Hư Bạch Thương là người đầu tiên phát hiện ra Hư Không sơn, thời điểm y chuẩn bị luyện hóa Hư Không sơn thì tin tức lộ ra ngoài, bấy giờ vô số cường giả tranh nhau tới cướp đoạt bảo vật.
Về phần Hư Bạch Thương, hẳn có chút liên quan tới Hư Không sơn, bằng không mà nói, dựa vào cái gì y vẫn chưa chết?
Thấy Địch Cửu chỉ cau mày mà không nói lời nào, Hư Bạch Thương thở dài một tiếng:
- Chờ một chút, thời điểm ngươi luyện hóa Hư Không sơn sẽ phát hiện ngọn núi này không cách nào luyện hóa. Trừ phi ta tự nguyện bức một giọt tinh huyết của người Hư gia ra, lúc bấy giờ mới có thể luyện hóa Hư Không sơn.
Nói đến đây, Hư Bạch Thương nhìn Địch Cửu:
- Mặc dù Hư Không sơn không tệ, bất quá chỉ là một cái pháp bảo mà thôi. Với ta mà nói, đây là vật tượng trưng cho truyền thừa của tổ tiên. Nếu ngươi nguyện ý nhường Hư Không sơn cho ta, ta sẽ cho ngươi mười đầu đạo mạch và một viên thế giới Chân Linh, cộng với đường tắt tiến về Đạo giới. Đương nhiên, ta còn thiếu ngươi ba nhân tình, mặc cho ngươi đưa ra ba yêu cầu.
- Ngươi nói xong chưa?
Địch Cửu bình tĩnh hỏi.
Hư Bạch Thương xem xét biểu lộ của Địch Cửu liền biết đối phương không hề hài lòng với đề nghị của mình, vì thế y nhanh chóng lên tiếng:
- Xem ra ngươi không quá hài lòng với đề nghị của ta, nếu ngươi muốn có được Hư Không sơn cũng không phải không được. Ta sẽ cho ngươi một giọt tinh huyết, giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện, thậm chí còn cung cấp tin tức về Đạo giới cho ngươi, nói ngươi biết con đường tiến vào nơi đó.
- Nói một chút về yêu cầu của ngươi đi.
Địch Cửu từ chối cho ý kiến.
- Chờ ngươi luyện hóa Hư Không sơn xong, hãy xóa bỏ xiềng xích mà ta phải chịu, để ta được tự do.
Hư Bạch Thương thành khẩn nói.
- Sao ta có thể tin được, khi ngươi thoát ra rồi sẽ không động thủ với ta?
Địch Cửu bật cười ha ha.
Hư Bạch Thương lập tức giải thích:
- Chỉ cần ngươi đồng ý yêu cầu của ta, ta có thể dùng đại đạo mà phát thệ. Đương nhiên, ngươi cũng phải làm thế.
- Thành giao, thế nhưng với điều kiện là như này, ngươi nhất định phải cho ta mười đầu đạo mạch, thứ hai ngươi phải nói cho ta biết cách tiến vào Đạo giới, thứ ba, tiết lộ một chút tin tức về nơi đó cho ta, thứ tư, cho ta một giọt tinh huyết của ngươi, cuối cùng lấy đại đạo phát thệ, sau khi xiềng xích được tháo bỏ, trong vòng ba giây, ngươi phải lập tức quay về Đạo giới. Đúng, ta là Địch Cửu, ngươi phải nhớ cho rõ. A, còn có một yêu cầu cuối cùng, ta không bao giờ dùng đại đạo của mình phát thệ. Nếu ngươi đồng ý, chúng ta liền giao dịch, ngươi không đồng ý, vậy ta đi trước.
Địch Cửu sẽ không để Hư Bạch Thương thề y không đánh chủ ý lên Hư Không sơn, hắn biết lời thề này là vô ích.
Còn việc Địch Cửu phải dùng đại đạo lập lời thề, này chỉ có thể nói Hư Bạch Thương nghĩ nhiều rồi.
Trong mắt Hư Bạch Thương hiện ra một chút giãy giụa, y do dự thật lâu mới lên tiếng:
- Tốt, Hư Bạch Thương ta lấy đại đạo của mình phát thệ, nếu Địch Cửu trừ bỏ xiềng xích giúp ta, trong vòng ba giây Hư Bạch Thương liền về Đạo giới. Nếu không, đại đạo hủy hết, thân tử đạo tiêu.
Phát thề xong, Hư Bạch Thương dùng tốc độ nhanh nhất bức ra giọt tinh huyết rồi bao bọc nó bằng cấm chế, ném cho Địch Cửu.
Lúc này, trong lòng Hư Bạch Thương vô cùng khâm phục Địch Cửu, hắn có thể khiến y sau khi pháp thệ liền không thể động tay gì nữa.
Mặc dù lời thề này có chút vô ích, bất quá Địch Cửu rộng lượng như vậy vẫn khiến y cảm thấy đối phương là một đại gia hỏa có khí thế.
Còn Địch Cửu không lập lời thề y cũng chẳng làm được gì đối phương.
Hiện tại, Hư Bạch Thương ở vào trạng thái bị động, Địch Cửu tùy thời đều rời đi được, mà y chỉ có một mình Địch Cửu là lựa chọn tốt nhất.
Muốn đợi thêm người nữa tới Hư Không sơn không phải chuyện gì dễ, qua nhiều năm như vậy, y chỉ gặp được hai người.
Người trước là Khế Quân, gia hỏa kia không giúp gì được còn tiêu tốn một đoạn thời gian chữa thương của y.
Ngược lại, làm kẻ thù của loại người như Địch Cửu thì chẳng có lợi ích gì, y phải cẩn thận một chút.
Địch Cửu nhận lấy tinh huyết, bình tĩnh hỏi:
- Còn đạo mạch và đường tắt tới Đạo giới?
- Ha ha…
Hư Bạch Thương cười dài:
- Ta đưa ngươi trước đấy, tin ngươi một lần thì có sao.
Nói xong, Hư Bạch Thương đưa cho Địch Cửu một chiếc nhẫn:
- Trên người ta lúc này chỉ còn một đầu đạo mạch, chờ ngươi tới thượng giới ta nhất định đưa đủ cho ngươi. Còn cách đi tới Đạo giới ta có khắc trên ngọc giản, ngươi có thể làm được hay không đều tùy vào năng lực chính ngươi.
Hư Bạch Thương cho rằng Địch Cửu sẽ làm khó y vì một đầu đạo mạch, Địch Cửu lại chẳng nói nửa câu, chỉ đón nhận chiếc nhẫn, gật đầu đáp:
- Tốt, cứ thế mà làm, trước tiên ta luyện hóa Hư Không sơn cái đã.
Trông thấy Địch Cửu dùng độn thuật rời đi, Hư Bạch Thương vốn chuẩn bị kỹ một loạt lý do thoái thác liền cảm thấy có chút dụng sức không đúng chỗ.
...
Nhận được một đầu đạo mạch kia Địch Cửu đã rất hài lòng, hắn sớm biết Hư Bạch Thương nào lấy ra nổi một lần mười đầu.
Còn lời thề của Hư Bạch Thương, Địch Cửu chẳng để ý nhiều.
Chỉ cần hắn luyện hóa ngọn núi này xong, dù Hư Bạch Thương phá thệ cũng chẳng đuổi kịp Địch Cửu.
Lần nữa trở về chỗ có lỗ khảm kia, Địch Cửu nhanh chóng đặt tấm bia đá vào đó.
Bia bạch ngọc tiến nhập lỗ khảm liền tản mát từng đạo khí tức đạo vận huyền ảo, thần niệm Địch Cửu cấp tốc khóa chặt những khí tức đạo vận kia, đồng thời, quy tắc chu thiên cũng bắt đầu luyện hóa nó.
Không khác với những gì Hư Bạch Thương nói, Địch Cửu không thể luyện hóa khí tức đạo vận ấy, hắn cảm giác được loáng thoáng khí tức thiếu một cái gì đó, phải thêm thứ đó vào mới luyện hóa được.
Giờ phút này Địch Cửu có thể khẳng định hoàn toàn, chỉ cần hắn lấy giọt tinh huyết kia ra, hắn chắc chắn sẽ luyện hóa thành công,
Bất quá từ đầu đến cuối Địch Cửu không tính sẽ dùng giọt tinh huyết nọ, dù Hư Không sơn đúng là đồ vật của Hư gia, phải dùng huyết tinh của Hư Bạch Thương mới luyện hóa được, hắn cũng không làm như thế.
Sở dĩ muốn lấy giọt huyết tinh kia là có mục đích khác.
Hai tay Địch Cửu nắm lấy tấm bia bạch ngọc, quy tắc chu thiên thẩm thấu, dần tiến vào nó nhưng vẫn chẳng cách nào luyện hóa được.
Trước hết nghĩ biện pháp hình thành một vòng chu thiên với quy tắc của Hư Không sơn rồi nói.
Một loại quy tắc đạo vận vô cùng mênh mông được Địch Cửu nhào bắt được, trong đó có một loại khí tức nhân tu.
Có thể khẳng định ngọn núi này từng bị người luyện hóa, khí tức nhân tu cũng do đối phương sở hữu.
Xem ra Hư Bạch Thương nói không sai, người từng luyện hóa Hư Không sơn rất có thể là tổ tiên của y.
Nếu đây đúng là có khí tức của tổ tiên Hư Bạch Thương, Địch Cửu dung nhập tinh huyết của y vào, khẳng định quá trình luyện hóa sẽ thành công rất nhanh.
Đổi thành tu sĩ khác, hiện giờ sẽ có hai lựa chọn, một là tự thân luyện hóa Hư Không sơn, hai là lợi dụng tinh huyết Hư gia, luyện hóa ngọn núi này xong rồi tính tiếp.
Còn tinh huyết của Hư Bạch Thương, đợi Hư Không sơn thành vật trong túi rồi từ từ tách ra cũng không muộn.
Biện pháp thứ ba có lẽ chỉ mình Địch Cửu nghĩ ra, bởi vì Thế giới Đệ Cửu đã dung nhập tia đạo tắc thứ chín.
Thiểm Quang chẳng những giúp hắn tạo thành thành công pháp quy tắc chu thiên thuộc về riêng mình, còn giúp sự thông hiểu với quy tắc thiên địa của Địch Cửu rõ ràng và sáng suốt hơn so với bất kỳ tu sĩ nào khác.
Thứ Địch Cửu muốn làm là thông qua quy tắc chu thiên, tháo khí tức nhân tu kia ra, khi ấy luyện hóa Hư Không sơn sẽ chẳng còn gì cản trở hắn được nữa.