Thế giới thứ chín

Chương 537




Trong lòng Địch Cửu trầm xuống, lập tức lui lại mười mấy bước, đồng thời chuẩn bị tùy thời dùng Thần Niệm Độn rời đi.

Bất quá Địch Cửu rất nhanh liền phát hiện, theo hắn lui ra phía sau, khí tức kiềm chế đáng sợ kia lập tức yếu bớt. Hơn nữa đối phương không đuổi theo xuống tay với hắn.

Địch Cửu vừa quét thần niệm vào người đối phương liền phát hiện có một đạo xiềng xích loáng thoáng khóa tên thanh niên da bọc xương này trên mặt đất.

Trên xiềng xích ấy lưu chuyển đạo vận, hiển nhiên đây không phải thực chất.

Thứ đó hẳn là đạo tỏa do thiên địa đạo vận quy tắc ngưng tụ, Địch Cửu trong nháy mắt liền hiểu rõ. Khó trách đối phương đến bây giờ không hề rời đi, hóa ra là do đi không nổi.

Đồng thời Địch Cửu cũng minh bạch vì sao trên Hư Không sơn không có thi cốt, xem ra hắn đoán không sai, tất cả thi cốt đều đã bị đạo vận ăn mòn mất rồi.

Thanh niên này không biết bị đạo vận xích ở đây bao lâu, thế mà vẫn còn sống, quả nhiên lợi hại.

Sau khi biết đối phương bị xiềng xích đạo vận khóa lại, Địch Cửu rốt cuộc mới nhẹ nhàng thở phào, hắn lần nữa tiến lên mấy bước, nhìn thanh niên từ trên xuống dưới.

Thanh niên chỉ có da bọc xương là người sống hiếm hoi mà Địch Cửu nhìn thấy từ khi tiến vào Hư Không sơn, thậm chí giới chỉ còn tồn tại trong tay.

Về phần Khế Quân, Địch Cửu căn bản không tính vào, gia hỏa này gần đây mới đến nơi đây, không tính là người sống ở Hư Không sơn.

- Ngươi không sợ ta giết ngươi?

Thanh niên nhìn Địch Cửu chẳng những không đào tẩu, mà còn tiến tới gần bèn kinh ngạc hỏi.

Địch Cửu từ tốn đáp:

- Kẻ muốn giết ta rất nhiều, nhưng ta vẫn còn sống rất tốt, còn bọn họ gần như đã chết sạch.

Thanh niên da bọc xương chau mày, y bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng, Địch Cửu có thể thấy rõ ràng xiềng xích đạo vận khóa lại y.

Thế nhưng chuyện này không thực tế. Dựa theo Khế Quân nói, Địch Cửu nhiều nhất là một vị Tiên Đế viên mãn mà thôi, hơn nữa y cũng cảm nhận được Địch Cửu chưa vượt qua cấp độ Tiên Đế. Một vị Tiên Đế có thể nhìn ra xiềng xích đạo vận? Tuyệt đối không thể nào.

- Ngươi quen thuộc các loại thiên địa pháp tắc, thậm chí đụng chạm đến Thời Gian Pháp Tắc...

Thanh niên gầy gò còn chưa nói hết liền triệt để minh bạch.

Địch Cửu chắc chắn có thể thấy rõ ràng Đạo Vận Liên, vừa rồi Khế Quân nói Địch Cửu quen thuộc các loại vũ trụ thiên địa pháp tắc, y còn chưa kịp phản ứng, hiện tại mới hiểu rõ.

Thiên Sa Đao bỗng nhiên phát ra từng đợt ong ong run rẩy, một loại đao ý cuồng bạo quanh quẩn chung quanh Thiên Sa Đao, tựa hồ sau một khắc sẽ chém vỡ cả vùng không gian này.

- Chờ một chút...

Thanh niên gọi Địch Cửu lại.

- Ta ở Hư Không sơn vô số năm, ngươi đến Hư Không sơn cần gì, có lẽ chúng ta có thể nói chuyện. Đúng rồi, ta tên là Hư Bạch Thương.

Địch Cửu bình tĩnh đáp:

- Ta truy sát gã kia nên mới tới đây, ngươi muốn nói chuyện cùng ta ư? Được thôi, nhưng trước hết chờ ta hoàn thành chuyện riêng rồi hãy nói.

Hư Bạch Thương gật đầu.

- Không sai.

Nói xong câu đó, Hư Bạch Thương liền nhắm mắt lại, tựa hồ lần nữa nhập định.

Khế Quân trông thấy loại huống này, trong lòng trầm xuống, không chờ Địch Cửu động thủ, thân hình Khế Quân lóe lên, muốn bỏ chạy.

Chỉ là mặt ngoài có vẻ tốt, trên thực tế thương thế Khế Quân không giảm bớt được bao nhiêu, thời điểm cơ thể Khế Quân còn đang lơ lửng trên không trung, một đạo đao mang Thiên Mạc ập qua. Huyết vụ văng tung tóe, Khế Quân từ không trung ngã xuống, mặt mũi xám ngắt.

Địch Cửu đi đến bên cạnh, ném trận kỳ ra, bố trí một cái cấm chế ngăn cách. Lấy thủ đoạn của hắn, muốn bố trí cấm chế không cần phải dùng trận kỳ.

Chỉ là hiện tại hắn còn có lời muốn nói với Hư Bạch Thương, cho nên không muốn lộ toàn bộ lá bài tẩy của mình cho đối phương biết.

- Muốn đánh muốn giết xin cứ tự nhiên, Khế Quân ta tuyệt đối không nhíu mày.

Bị Địch Cửu chế trụ, Khế Quân dứt khoát thức thời nhắm mắt lại, bày ra dáng vẻ tùy ý.

Địch Cửu mỉm cười.

- Ta chỉ muốn hỏi ngươi mấy vấn đề thôi, nếu ngươi không trả lời, vậy ta sẽ thiêu đốt hồn phách của ngươi 999 năm, để cho ngươi thần hồn câu diệt, không còn cơ hội siêu sinh. Nếu ngươi nguyện ý trả lời, ta có thể cho ngươi được luân hồi.

- Ngươi hỏi đi, chỉ cần ta có thể nói.

Quả nhiên như Địch Cửu dự liệu, Khế Quân không tiếp tục chống cự nữa.

Thần hồn câu diệt là chuyện tàn nhẫn nhất đối với một tu sĩ.

Địch Cửu gật đầu.

- Vấn đề thứ nhất, ngươi có phải do Khương Đại phái tới hay không, Khương Đại phái ngươi đến tứ đại tiên lục làm gì?

Khế Quân cười thê thảm:

- Ha ha, Khương Đại... Ta chỉ là con chó giữ cửa của ông ta, không đúng, ta còn không bằng chó. Làm một con chó, chủ nhân còn thường xuyên cho nó chút đồ ăn. Mà ta vì một viên Cực Tiệm Đạo Quả, ha ha...

Nghe đến đây, Địch Cửu đã hiểu được.

Xem ra là hắn đánh giá cao Khế Quân rồi, nếu Khế Quân đã chứng đạo thì hiển nhiên sẽ không cần Cực Tiệm Đạo Quả nữa.

Xem ra, gia hỏa này cũng chưa từng đi đến thượng giới.

Địch Cửu tiếp tục hỏi:

- Vậy ngươi biết chuyện Tiên giới khí vận không? Ngươi từng qua thượng giới chưa? Tình hình thượng giới ra sao?

Khế Quân thở dài:

- Ta chỉ là một trong số những người do Khương Đại tìm đến giám sát, ta vốn có chút hoài nghi, đến lúc ngươi nói ra ta mới biết được, mấy người bị ta giám sát hẳn là do Khương Đại phân phó cướp đoạt Tiên giới khí vận. Về phần thượng giới, ta chưa từng đi qua, cho nên cái gì cũng không biết.

- Ngươi chạy trốn tới nơi đây, có phải vì muốn tìm kiếm tiết điểm yếu kém để tiến về thượng giới?

Khế Quân lắc đầu:

- Nơi này tuyệt đối không có cách nào tiến về thượng giới, hư không giữa lưỡng giới được xưng là khu vực tử vong. Thiên địa nguyên khí thiếu thốn, quy tắc phá toái, không thể tu luyện, cũng không thể rời đi, chỉ có thể chờ đợi chết mà thôi. Ta không còn chỗ trốn nên mới chạy tới đây.

- Lôi Đình tiên lục thú triều có quan hệ với ngươi hay không?

- Chuyện đó đích thật là do ta hỗ trợ.

Khế Quân không giấu giếm, rất thức thời thừa nhận.

- Ngươi liên hệ với Khương Đại như thế nào?

- Cho tới bây giờ đều là ông ta chủ động liên hệ, chúng ta vốn không có biện pháp liên hệ với ông ta.

Khế Quân biết gì liền trả lời nấy, không hề có nửa điểm che giấu.

Địch Cửu rất bất đắc dĩ, đưa tay đánh qua:

- Đủ rồi, ta cho phép ngươi luân hồi vậy.

Khế Quân không chống cự, mặc cho Địch Cửu chém giết.

- Ngươi không nên giết hắn, hắn còn có giá trị lợi dụng rất lớn, chỉ là ngươi chưa phát hiện mà thôi, đương nhiên, nếu ngươi muốn hỏi thăm tình huống thượng giới, thật ra ta có thể trả lời ngươi một vài vấn đề.

Trông thấy Địch Cửu giết chết Khế Quân xong, Hư Bạch Thương mới từ tốn nói.

- Thực lực của ngươi hiện tại mạnh hơn ta rất nhiều, nhưng nếu ta muốn giết ngươi thì vẫn có thể làm được, không tin ngươi có thể thử xem.

Hư Bạch Thương không sợ Địch Cửu uy hiếp, vẫn bình tĩnh nói:

- Ngươi có thể giết chết ta, chỉ là ý nghĩ trong lòng ngươi mà thôi. Kỳ thật ta có thể cung cấp rất nhiều tin tức quý giá. Huống hồ, ta cho rằng ngươi giết không được ta. Nếu không tin, ngươi cứ việc thử.

Địch Cửu quan sát xiềng xích kia, trong lòng rất nghi hoặc, Hư Bạch Thương dựa vào loại lực lượng gì mà nói mình giết không được y?

Không đợi Địch Cửu hỏi lại, Hư Bạch Thương chủ động nói:

- Nếu ta không đoán sai, trên đường tới đây, ngươi khẳng định đã tìm được bia đá luyện hóa Hư Không sơn.

Địch Cửu thầm nghĩ, quả nhiên tấm bia đá kia là vật luyện hóa Hư Không sơn.

Hư Bạch Thương xem xét ánh mắt Địch Cửu liền biết mình đã đoán đúng, y tiếp tục nói:

- Ngươi muốn luyện hóa Hư Không sơn, nhất định phải cần ta trợ giúp. Ngược lại chỉ cần ta còn ở đây, dù vẫn bị xiềng xích đạo vận khóa lại thì ngươi tuyệt đối không thể luyện hóa thành công. Theo ý nghĩ của ngươi, xiềng xích đạo vận này khóa ta lại, khiến ta vốn chẳng hề có năng lực phản kháng đúng không? Ngươi sai rồi. Sỡ dĩ đến bây giờ ta còn bị vây ở đây là bởi vì ta không nỡ bỏ bộ thân thể này mà thôi...

Địch Cửu là tu sĩ luyện thể, hắn cảm giác lời nói của Hư Bạch Thương có thể tin tưởng được. Chính hắn cũng là tu sĩ luyện thể, cho nên đôi lúc hắn cảm thấy nhục thân còn quan trọng hơn cả thần hồn.