Khi thần niệm Địch Cửu thẩm thấu lên bộ xương bạch ngọc, hắn phát hiện lý do thi cốt vẫn còn toàn vẹn đến tận bây giờ đều là vì chủ nhân của nó là luyện thể giả đỉnh cấp, cấp độ luyện thể của người nọ còn cao hơn nhiều so với hắn, thậm chí có khả năng cao đã là Thần Thể siêu việt.
Sở dĩ bạch ngọc cốt vẫn ôm tấm bia ấy là vì chấp niệm thật sâu của đối phương khi còn sống. Đến mức sau khi chết vẫn không nguyện ý buông tay.
Thậm chí đã chết đi ngần ấy thời gian, vị cường giả này vẫn ôm chặt nó.
Địch Cửu thấy vậy thì chỉ biết thở dài:
- Ta biết tấm bia này là thứ ngươi khó khăn lắm mới có được, thế nhưng thần hồn ngươi sớm đã biết mất, chỉ còn lưu lại chút chấp niệm mà thôi. Ta lại không muốn tổn thương thi cốt của ngươi. Ta muốn thu tấm bia đó, ngươi có chịu buông tay không?
Nếu chấp niệm đối phương vẫn không rõ ý tứ của hắn, Địch Cửu đành phải cưỡng ép hủy bạch cốt đi.
Có lẽ cảm nhận được sau ngần ấy năm, cuối cùng cũng có người tới nơi đây, dù bản thân có ôm bia đá cũng chẳng làm được gì.
Bạch cốt nhẹ buông tay, khiến tấm bia rơi xuống đất.
Địch Cửu vươn tay đón lấy, thần niệm nhanh chóng thẩm thấu vào bên trong, bấy giờ mới phát hiện được tấm bia chưa bị luyện hóa bởi cấm chế, cũng chẳng có bất kỳ khí tức của pháp bảo mang đạo vận, xem ra chỉ là tấm bia đá bình thường thôi.
Thế nên Địch Cửu tiện tay thu nó vào nhẫn trữ vật, tuy nhiên chuyện lạ lại tiếp tục xảy ra, bia đá không hề di chuyển.
A?
Địch Cửu cẩn thận quan sát bia đá lần nữa, qua trọn vẹn nửa nén nhang hắn vẫn chẳng phát hiện nó có gì khác biệt, thế là lại lần nữa ném nó vào Thế giới Đệ Cửu.
Lần này bia đá không còn dị trạng, trực tiếp được hắn thu vào.
Trong lòng Địch Cửu đại hỉ, hắn khẳng định bia đá không phải phàm vật, có tính chất giống với thế giới Đệ Cửu.
Bởi vì tấm bia đá không chịu chuyển vào nhẫn nhưng chấp nhận tiến vào Thế giới Đệ Cửu.
Thấy bạch cốt hiểu chuyện, Địch Cửu đưa tay đào cái hố, hắn tính sẽ mai táng cho đối phương một nơi an thân.
Không ngờ Địch Cửu vừa đào xong, bạch cốt đột nhiên vỡ vụn rồi hóa thành tro bụi, một viên xá lợi có khắc chữ hiện ra.
Phía trên Xá Lợi có dòng chữ vô cùng rõ nét:
“Ngươi cướp bia đá Hư Không sơn của ta, cuối cùng sẽ có một ngày nữ nhi ta tới báo thù cho ta. Rửa sạch cổ mà chờ đi.”
Thấy thế, Địch Cửu tức giận thật sự, con rùa đen này đúng là không biết tốt xấu.
Đây rõ là vật vô chủ, vậy mà gia hỏa này hết lần này tới lần khác tự nhận của mình, vô sỉ cực kỳ.
Địch Cửu khẳng địch bia đá bằng bạch ngọc ấy là do gia hỏa trước mặt cướp đoạt được, nếu gã đã chết, vậy người sau nhặt được chẳng phải là thiên kinh địa nghĩa ư?
Xem như không phải hắn, người khác cướp được rồi đến tay hắn, cũng xem như đồ trong túi Địch Cửu này rồi.
Vậy mà hắn còn tính xây một nấm mồ cho đối phương, đúng là mù mắt mà.
Địch Cửu vươn tay đánh ra trăm đạo lôi hồ nổ tung mấy chục trượng của phương viên.
Mặc kệ kẻ nọ sống hay chết, dám uy hiếp hắn thì đừng trách Địch Cửu này động thủ.
Dưới một trận lôi hồ ấy, dù gia hỏa kia muốn luân hồi cũng chẳng dễ dàng.
Sau khi phát tiết xong, Địch Cửu tiếp tục lên đường.
Đi thêm nửa ngày, hắn phát hiện một đầu lục mạch cắm ngược.
Trong lòng Địch Cửu cuồng hỉ, sở dĩ hắn đột phá đến Tiên Đế tầng bảy, ngoại trừ công pháp quy tắc chu thiên thì còn nhờ Thế giới Đệ Cửu và một đoạn lục mạch cực lớn bên ngoài Hoàng Hồ cung.
Lục mạch kia đã được dùng hết, không ngờ lại gặp được lần nữa, đúng là ngủ gật còn nhặt được gối nằm.
Địch Cửu một bước rơi vào bên cạnh lục mạch, chưa kịp vươn tay thu lấy thì mạch nguyên khí đã biến thành đống tro bụi, biến mất vô tung vô ảnh trong thời gian ngắn.
Nguyên lai nó đã hư hóa a, đến cùng cuộc chiến kia đã xảy ra bao nhiêu năm trước?
Địch Cửu thất vọng vô cùng, ngay cả nguyên khí mạch còn hư hóa, những thứ khác tồn tại được mới là quái sự.
Lại thêm một ngày trôi qua, Địch Cửu đứng trước một lỗ khảm, bên cạnh đó là hai thi cốt.
Một trong hai bộ thi cốt cầm trường đao chém vào mi tâm thi cốt còn lại, khiến xương sọ đối phương vỡ thành hai nửa.
Ngược lại, bộ thi cốt bị chém có cánh tay đặc biệt dài, cánh tay vươn ra bóp nát thức hải của kẻ thù, giờ phút này, xương cánh tay vẫn còn đặt trên Tử Phủ.
Sau khi tiến vào Hư Không sơn, đây là lần thứ hai Địch Cửu thấy được thi cốt.
Đi đến chỗ thanh đao kia, hắn đặt tay lên sống đao.
Từng đạo đao ý lăng lệ cuốn tới, trực tiếp thẩm thấu vào thức hải của Địch Cửu.
Chỉ là thức hải hắn quá mức cường đại, đao ý này có mạnh hơn nữa cũng vô pháp khiến hắn thụ thương.
Địch Cửu buông tay ra, từ từ cảm thụ xem đao ý này từ đâu, hắn thấy đao ý rất quen thuộc, nhất định đây là đệ tử của Thiên Đao tông.
“Soạt!”
Bởi vì Địch Cửu đụng vào nên hai bộ thi cốt thi nhau sụp đổ, hóa thành bụi bặm.
Nhẫn lẫn pháp bảo tự động biến mất, tuy nhiên, thanh trường đao vẫn bình yên vô sự.
Địch Cửu nhặt trường đao lên, trong nhẫn của hắn vẫn còn một thanh Thiên Đao.
Bất quá, hắn cảm giác thanh đao ấy là bắt chước Thiên Đao mà thành, cấp độ sớm đã là Tiên khí cực phẩm.
Địch Cửu hiểu rõ công pháp luyện thể của Thiên Đao Tông có bao nhiêu lợi hại, tổng cương Đại Khôn Quyết của hắn cũng đến từ đấy.
Công pháp cường đại như thế, dù vẫn lạc vô số năm thì thi cốt cũng không hóa thành tro bụi.
Tất cả thi thể nơi đây đều biến thành tro bụi nhưng pháp bảo vẫn lưu lại được một chút, việc này khiến Địch Cửu hoài nghi Hư Không sơn có đạo vận ăn mòn.
Chỉ có đạo vận ăn mòn quanh năm mới khiến thi thể cường giả luyện thể đỉnh cấp hóa thành tro bụi.
Thu Thiên Đao lại, ánh mắt Địch Cửu lần nữa rơi vào lỗ khảm.
Trên lỗ khảm không có bất kỳ thứ gì, thế nhưng hết lần này đến lần khác, Địch Cửu cảm thấy hai người này vì lỗ khảm trước mắt mới đồng vu quy tận.
Trong lỗ khảm không có bất kỳ khí tức đạo vận nào cả, ngược lại có chút khớp với tấm bia ngọc thạch kia.
Địch Cửu muốn khảm tấm bia vào lỗ khảm thì cảm nhận được một tia quen thuộc tại biên giới thần niệm.
Đây là khí tức đạo vận mà Thiên Sa đao lưu lại…
Trong lòng Địch Cửu cuồng hỉ, không chút do dự vọt tới.
Hắn khẳng định khí tức đó là từ Khế Quân, gã bị hắn bổ cho hai đao, tuyệt đối không khu trừ được loại đạo vận này.
Trừ phi lý giải khí tức từ quy tắc thiên địa của Khế Quân thâm hậu hơn cả hắn, thế nhưng tuyệt đối không thể.
Hắn tìm Khế Quân, một là muốn nghe tin tức của Khương Đại và nguyên nhân Khương Đại muốn rút khí vận của tứ đại Tiên giới.
Thứ hai là muốn biết thượng giới của Tiên giới đến cùng là giới vực gì, làm sao có thể đi tới đó.
.
Vẻn vẹn hai canh giờ Địch Cửu mới ngừng lại, kinh dị ngước nhìn hai người trước mắt.
Không sai, trước mắt hắn chẳng những có người, còn là hai người còn sống, cả hai ngồi trên ụ đá, đồng loạt dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Địch Cửu.
Một trong hai người đó Địch Cửu nhận ra, chính là Khế Quân hắn đang tìm.
Thời khắc này, trông gã ta chẳng có gì giống trọng thương cả, cứ như hai người bạn đang trò chuyện, cùng nhau uống trà.
Chỉ là người thanh niên ngồi đối diện Khế Quân nhìn chẳng khác nào một bộ xương bọc da.
Gương mặt gầy yếu chẳng có tí thịt nào cả, vô luận hốc mắt hay gò má đều lõm xuống.
Đối phương cũng khiếp sợ nhìn Địch Cửu, cuối cùng dời ánh mắt về phía Thiên Sa đao sau lưng hắn.
- Khế Quân, vết thương trên người ngươi là tên này gây ra?
Thanh niên da bọc xương nhìn sang Khế Quân, ngữ khí băng hàn.
Khế Quân đứng lên, khom người thi lễ nói:
- Đúng vậy, Bạch Thương thiếu chủ. Đao đạo của người này như dung hợp với quy tắc thiên địa, một đao kia khiến toàn bộ pháp tắc không gian nằm dưới tay hắn, bao gồm cả khí tức từ pháp tắc thời gian, nếu không phải ta nhanh chân, chắc phải vẫn lạc dưới chiêu ấy…
- Pháp tắc thời gian?
Thanh niên gầy gò kinh ngạc nhìn Địch Cửu, hai mắt hãm sâu ánh lên tia quang mang cực nóng.
Dù đối phương chưa đứng lên, Địch Cửu vẫn cảm nhận được loại áp lực kinh khủng cuốn tới, hiện giờ đừng nói là chạy trốn, ngay cả hô hấp hắn còn phải khó khăn lắm mới duy trì được.