Thế giới thứ chín

Chương 533




Nộ sâm lâm tại Tứ Phương tiên lục có thể được xem là một địa phương tương đối nổi danh, thế nhưng không phải là vì nó quá thừa thãi các loại tiên linh thảo, mà nguyên nhân chỉ có một, ấy là vùng rừng rậm này ngoại trừ một loại cây Nộ Căn Mộc ra thì không còn vật gì khác.

Nếu chỉ có Nộ Căn Mộc thôi thì cũng chẳng đặc biệt gì. Kỳ lạ chính là, Nộ Căn Mộc này không hề cần bùn đất, cũng không cần bất luận vật dẫn gì, hoặc là nói vật dẫn của Nộ Căn Mộc chính là hư không.

Nộ Căn Mộc có thể đơn độc trưởng thành trong hư không, hơn nữa bộ rễ đặc biệt phát triển, hình dáng giống như từng chuôi trường thương hình thù kỳ quái đan xen vào nhau.

Nếu vô số Nộ Căn Mộc sinh trưởng cùng một chỗ, vậy sẽ tạo thành một bộ rễ khổng lồ vô biên vô hạn. Những bộ rễ Nộ Căn Mộc khổng lồ này giao thoa rườm rà cùng một chỗ, kết nối thành một phương thiên địa trong hư không, chẳng cần bùn đất.

Nộ sâm lâm chính là rừng rậm do vô số Nộ Căn Mộc hình thành, tứ phía xung quanh đều là hư không, phía dưới hư không là vô cùng vô tận rễ cây sinh trưởng ở cùng một chỗ.

Trong toàn bộ phương viên mấy trăm vạn dặm của Nộ sâm lâm, ngoại trừ Nộ Căn Mộc ra thì không có loại thực vật thứ hai.

Địch Cửu đang đứng tại biên giới Nộ sâm lâm, nhìn đám rễ khổng lồ hình thù kì quái, da đầu có chút run lên.

Nhiều rễ cây đan xen vào nhau nhìn thật giống như những con giun vừa dài vừa lớn. Nếu người có chứng sợ nơi đông đúc mà nhìn cảnh này, e rằng còn chẳng dám đặt chân lên.

Ngay cả số ít tu sĩ lớn gan, trong lòng khẳng định cũng sẽ lo lắng biết đâu đến lúc mình tiến vào sâu trong Nộ sâm lâm, những rễ cây ấy đột nhiên bạo khởi, cuốn mình vào, nhanh chóng cắn nuốt.

Bởi vì trong phương viên mấy trăm vạn dặm thật sự không có bất kỳ loại sinh vật thứ hai tồn tại. Điều này không khỏi làm cho người ta hoài nghi, tất cả sinh mệnh khác đều đã bị Nộ Căn Mộc hút sạch.

Địch Cửu không dừng lại lâu, sau khi quan sát trong khoảng thời gian ngắn, hắn liền bước vào Nộ sâm lâm.

Trong phạm vi sinh trưởng, Nộ sâm lâm sẽ hình thành cấm chế cấm bay tự nhiên. Phiến không gian bên trên tuyệt đối không cho phép bất luận sinh vật hoặc vật thể nào bay qua.

Bất quá đây là nhằm vào người khác, còn đối với Địch Cửu mà nói, nếu hắn muốn cường ngạnh phi hành, kỳ thật không phải là chuyện khó khăn gì.

Bởi vì Liệt Tắc thần thông có thể xé cấm chế cấm bay tự nhiên kia.

Chỉ là Địch Cửu cảm thấy không cần thiết mà thôi, huống hồ hắn đã được Hình Cảnh Ngang cho biết tiết điểm nằm ngay giữa Nộ sâm lâm, vì lẽ đó, hắn vốn định tiến vào Nộ sâm lâm nhìn xem nơi này đến cùng có gì đặc biệt.

Không phải Địch Cửu gan lớn, mà là bởi vì Nộ sâm lâm vốn chẳng thể uy hiếp gì được hắn.

Chỉ cần nơi đây có một chút uy hiếp, Địch Cửu tất nhiên sẽ chuẩn bị sẵn, ví dụ như tế ra Đạo Hỏa, thiêu đốt sạch sẽ mọi thứ, hoặc là bố trí một cái truyền tống trận tiếp dẫn ở bên ngoài.

Một canh giờ sau, cuối cùng Địch Cửu cũng cảm nhận được rễ cây dưới chân không ổn.

Rễ cây giống như đã thức tỉnh, đang nhúc nhích ngay dưới chân hắn.

Đổi thành tu sĩ bình thường, lúc này có lẽ lập tức bỏ chạy, thế nhưng Địch Cửu lại làm như không thấy, vẫn dựa theo kế hoạch lúc đầu, liên tục tiến lên.

“Xuy xuy!”

Một thanh âm khó nghe truyền đến, tiếp đó Địch Cửu liền cảm giác được vô cùng vô tận rễ cây dưới chân bắt đầu mềm dần, sau đó phô thiên cái địa bao trùm tới.

Không gian chung quanh tràn đầy một loại khí tức tanh hôi, lúc này, bất luận độn thuật gì cũng đã bị không gian phong tỏa, toàn bộ không gian xung quanh tràn ngập khí tức tử vong cùng hủy diệt.

Địch Cửu có được Ngũ Hành độn thuật cùng Thần Niệm độn thuật, dù vùng không gian này bị phong tỏa thì hắn vẫn có thể thông qua Liệt Tắc thần thông để thoát ra ngoài.

Bất quá Địch Cửu không định làm thế, Nộ Căn Mộc không cho phép kẻ ngoại lai tiến vào, Địch Cửu biết bản tính này. Lúc đầu hắn chỉ muốn thông qua mà thôi. Thế nhưng phản ứng của Nộ Căn Mộc khiến hắn cực độ khó chịu.

Đạo Hỏa tuôn ra, trong chớp mắt hóa thành một đoàn Không Gian Hỏa Diễm, lấy Địch Cửu làm trung tâm, điên cuồng khuếch tán khắp bốn phía.

Vẻn vẹn trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều Nộ Căn Mộc đã bị Đạo Hỏa hóa thành hư vô. Lấy uy thế của Đạo Hỏa, chỉ cần Địch Cửu không dừng lại, nếu muốn thiêu đốt hoàn toàn phiến Nộ sâm lâm này có lẽ sẽ không mất bao nhiêu thời gian.

Nộ sâm lâm có thể tồn tại ở một phương hư không vô số năm, tự nhiên là có linh trí nhất định. Lúc Đạo Hỏa vừa tế ra, tất cả Nộ Căn Mộc lập tức cảm nhận được sự uy hiếp đáng sợ, bản năng ý thức mách bảo chúng, ấy chính là Địch Cửu muốn để Nộ sâm lâm hóa thành tro tàn chỉ cần trong chốc lát mà thôi.

Rễ cây thối lui với tốc độ càng thêm điên cuồng so với lúc ập tới, khí tức cầu xin tha thứ truyền đến, hi vọng Địch Cửu thu hồi Đạo Hỏa, đừng dùng Đạo Hỏa tiếp tục thiêu đốt Nộ Căn Mộc nữa.

Địch Cửu thu hồi Đạo Hỏa, từ tốn nói:

- Chỉ có lần này, nếu còn mạo phạm lần nữa, ta sẽ không tha cho các ngươi.

Sở dĩ hắn không đuổi tận giết tuyệt, là bởi vì nơi đây đích thật là địa bàn của Nộ Căn Mộc, Địch Cửu chỉ muốn mượn đường mà thôi. Thế nhưng nếu nó gây sự với Địch Cửu thì khó nói. Lần đầu tiên đương nhiên có thể bỏ qua, nếu có lần thứ hai, Địch Cửu khẳng định không chút do dự dùng một mồi lửa thiêu đốt sạch sẽ.

Mấy trăm vạn dặm, nhìn thì có vẻ rất rộng, tuy nhiên đối với Địch Cửu thì thật sự chẳng đáng lẽ gì.

Quả nhiên Địch Cửu vừa dứt lời, Nộ Căn Mộc chung quanh liền truyền đến khí tức cảm kích.

Lúc hắn tiếp tục đi lên phía trước, số rễ cây quấn quýt lấy nhau trước mắt đột nhiên biến thành một con đường bằng phẳng.

Chuyện này khiến Địch Cửu rất hài lòng, xem ra Nộ Căn Mộc đã thông minh đến tình trạng nhất định nên biết cảm tạ hắn.

Có phương vị thủy tinh cầu của Hình Cảnh Ngang, cộng thêm con đường hiện giờ đã bằng phẳng, tốc độ của Địch Cửu nhanh hơn trước rất nhiều.

Vẻn vẹn hơn nửa canh giờ, Địch Cửu liền đi tới vị trí trong phương vị thủy tinh cầu. Tuy nhiên Địch Cửu chưa vội tìm kiếm tiết điểm hư không yếu kém, ánh mắt của hắn rơi vào một căn phòng nho nhỏ làm bằng rễ cây ở đấy.

Địch Cửu quan sát thấy trong này có hai tên tu sĩ đang vùng vẫy giãy chết. Bọn họ tế ra pháp bảo, tạo thành không gian hộ thân, nhưng không gian hộ thân đã bị vô cùng vô tận rễ cây bao lấy.

Địch Cửu ngẫu nhiên trông thấy ở giữa đám rễ cây kia xuất hiện ra một đạo hỏa diễm quang mang, không cần hỏi cũng biết đạo hỏa diễm quang mang này là do hai tên tu sĩ bị nhốt tế ra.

Hỏa diễm của bọn họ kém hơn Đạo Hỏa cả vạn dặm, đừng bảo thiêu đốt sạch sẽ Nộ Căn Mộc, chỉ riêng việc đốt số rễ cây bao vây xung quanh đã là chuyện vô cùng gian nan.

- Thả bọn họ đi.

Địch Cửu xem ở phân thượng đồng đạo, tùy tiện nói một câu.

Nộ Căn Mộc chung quanh hiển nhiên vừa kính vừa sợ Địch Cửu, chỉ một câu của hắn, tất cả rễ cây đang bao lấy vùng hư không này liền nhanh chóng rút lui, thoáng chốc đã biến mất không còn một mảnh.

Rễ cây thối lui, trước mắt Địch Cửu liền xuất hiện hai nữ nhân sắc mặt tái nhợt. Địch Cửu ngây người ra, bởi vì hắn biết cả hai người, một là khai sơn tổ sư Thiên Tịnh môn Nghiên Huệ, đây tuyệt đối là cường giả cấp Chí Tôn.

Người còn lại có thiên ti vạn lũ quan hệ với Địch Cửu, chính là đệ tử Thiên Tịnh môn Mặc Vũ Xuân. Hiện tại tu vi Mặc Vũ Xuân đã đạt đến Tiên Vương hậu kỳ, có thể thấy được Địch Cửu đã tạo cho nàng một nền tảng căn cơ cực kỳ vững chắc. Bằng không, dù có Vô Cấu Linh Thể thì nàng cũng chẳng cách nào tu luyện nhanh như vậy.

- Là ngươi?

Nghiên Huệ kinh ngạc nhìn Địch Cửu, tựa hồ nghi hoặc vì sao Địch Cửu lại còn sống?

Địch Cửu vừa nhìn thoáng qua ánh mắt của Nghiên Huệ liền đoán được lão đạo cô này không hay biết việc mình phát uy tại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành. Xem ra, sau khi mang theo Mặc Vũ Xuân rời khỏi Đại Đỉnh, bà ta chưa từng quay lại.

Trong mắt Mặc Vũ Xuân dần hiện ra vẻ cực độ kinh hỉ cùng kích động, thậm chí đã có hai giọt lệ nhẹ nhàng ứa ra.