Thế giới thứ chín

Chương 534




Ánh mắt Nghiên Huệ hướng về phía rễ cây Nộ Căn Mộc an tĩnh nằm dưới chân Địch Cửu, trong mắt bà lóe lên một tia kinh hãi rồi biến mất.

Sau đó lập tức hổ thẹn nói với hắn:

- Địch đạo hữu, đa tạ ngươi xuất thủ cứu hai người chúng ta. Nếu không nhờ ngươi, ta và Vũ Xuân tất chẳng được may mắn như vậy.n cứu mạng này, Nghiên Huệ ta nhất định sẽ khắc sâu trong tâm khảm.

Địch Cửu ôm quyền, đáp:

- Tiền bối nói quá lời, ta và Vũ Xuân từng hoạn nạn có nhau, lúc trước Vũ Xuân đã cứu ta, lần này cũng là cơ duyên trùng hợp mà thôi.

- Địch đại ca...

Mặc Vũ Xuân có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với Địch Cửu nhưng vẫn chưa có cơ hội.

Cũng may ông trời có mắt, lần này hai người các nàng cuối cùng cũng đã gặp lại nhau.

Nếu có thể lựa chọn, Vũ Xuân tuyệt đối không nguyện ý đi với Tổ sư Nghiên Huệ mà muốn đi cùng nhóm người Địch Cửu hơn.

Tuy nhiên, những lời này chỉ có thể chôn giấu trong lòng, trừ phi Địch Cửu chủ động nói với Tổ sư trước.

Tuy chưa chắc Tổ sư đồng ý, thế nhưng chỉ cần Địch Cửu có thể nói ra, nàng sẽ tìm tất cả mọi cách để đi cùng huynh ấy.

Nhưng mà Vũ Xuân chỉ vừa nói ra ba chữ này, Nghiên Huệ đã cắt lời, bà nói tiếp:

- Địch đạo hữu, ta và Vũ Xuân có việc gấp nhưng vô tình rơi vào nơi đây, may nhờ ngươi ra tay giúp đỡ. Không biết ngươi có việc gì muốn hai người chúng ta hỗ trợ không?

Địch Cửu lắc đầu theo bản năng:

- Không có gì, ta không có chuyện gì cần tiền bối hỗ trợ.

Bấy giờ, nét mặt Nghiên Huệ mới hiện ra một tia hổ thẹn:

- Khi ở Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, ta đi có chút vội…

Địch Cửu khoát tay chặn lại:

- Chuyện này đã qua rồi, ta và Vũ Xuân vốn là bằng hữu, không có ý trách cứ gì đâu.

Vẻ hổ thẹn trên mặt Nghiên Huệ càng hiện rõ hơn:

- Vậy… ta và Vũ Xuân xin phép cáo từ. Tương lai nếu có rảnh, ta nhất định sẽ đến Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành cảm tạ ngươi.

Nói xong, Nghiên Huệ kéo Mặc Vũ Xuân còn đang mờ mịt nhìn Địch Cửu, ôm quyền rồi cấp tốc rời đi.

Trong mắt người khác, bà đi nhanh như thế là vì ngượng ngùng. Ngay cả Địch Cửu cũng cảm giác Nghiên Huệ đi vội vàng như vậy là vì không có mặt mũi đối diện với mình.

- Tổ sư, ta và Địch đại ca còn vài chuyện cần nói với nhau…

Mặc Vũ Xuân chỉ nói được nửa câu đã bị Tổ sư lôi đi xa.

Địch Cửu kinh ngạc nhìn Mặc sư muội, hơi chút nhíu mày, hắn cảm thấy Nghiên Huệ bá đạo quá rồi.

Thế nhưng Địch Cửu nhớ tới quan hệ giữa hai người bọn họ, bấy giờ chỉ biết im lặng lắc đầu.

Hai người họ, một là Tổ sư Thiên Tịnh môn, một là đệ tử có thiên phú cuối cùng của môn pháp, có khác nào người một nhà đâu.

Hắn và Mặc Vũ Xuân chỉ vẻn vẹn là bằng hữu mà thôi, có tư cách gì ngăn cản hành vi này của Nghiên Huệ chứ?

….

Có lẽ vì quan hệ bằng hữu của Địch Cửu và Mặc Vũ Xuân mà thời điểm Nghiên Huệ rời đi vô cùng nhanh chóng.

Lúc Địch Cửu tiến vào nơi này còn phải xem thử quy tắc không gian ba động, Nghiên Huệ chỉ lo chạy đi nên chưa đến nửa canh giờ đã xông ra khỏi Nội sâm lâm.

- Sư tổ…

Sau khi rời khỏi khu rừng, Mặc Vũ Xuân có chút ủy khuất nhìn về phía Nghiên Huệ, nước mắt vốn kiềm xuống nay lại rơi ra.

Nếu nói khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời của nàng là khi nào, thì đó chắc chắn là khoảng thời gian ở cùng Địch Cửu, Tiểu Thụ Nhân và Hắc Hỏa.

Khi đó, nàng vô ưu vô lo, không có bất kỳ chuyện phiền lòng gì, cảm nhận được sự yêu mến và bảo vệ của tất cả mọi người xung quanh.

Thế mà từ khi rời khỏi Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành và đi theo sư tổ đến nay, hết thảy mọi thứ đều thay đổi.

Nàng chỉ có thể điên cuồng tu luyện mà không hề được tiếp nhận sự dạy dỗ của tổ sư, hơn nữa còn phải di chuyển khắp nơi truy tìm thiên tài địa bảo…

Thậm chí ngay cả thời gian nhàn rỗi để suy nghĩ vì sao bản thân phải sống cuộc sống như vậy cũng chẳng có.

Thời gian duy nhất nàng dành cho mình là thừa dịp bế quan, nhớ về những ký ức ngọt ngào khi ở cùng Hắc Hỏa và Tiểu Thụ Nhân, nghĩ tới Tiểu Hoang, nghĩ tới Địch sư huynh vì nàng mà vào sinh ra tử…

Hiện tại khó khăn lắm mới gặp được huynh ấy, ngay cả nửa câu tổ sư cũng không cho nàng nói.

Nghiên Huệ lấy một chiếc phi thuyền ra, dẫn Mặc Vũ Xuân vào trong, sau khi khống chế phi thuyền đi xa, bà mới thở dài một hơi rồi nói:

- Vũ Xuân, có phải ngươi trách ta dẫn ngươi đi quá vội?

Mặc Vũ Xuân cúi đầu không đáp, trên thực tế, nàng vô cùng muốn rời khỏi sư tổ, trở về bên cạnh Địch Cửu sư huynh.

Dường như đọc được suy nghĩ của nàng, Nghiên Huệ lại thở dài một tiếng.

- Nếu ta không nhanh chóng rời khỏi, rất có thể Địch Cửu sẽ giết hai người chúng ta, mà đáng buồn là hắn lại thừa khả năng làm được chuyện đó, ta thừa nhận khi trước bản thân đã xem thường hắn rồi.

Nghe xong, Mặc Vũ Xuân đột ngột ngẩng đầu lên, mặc cho nước mắt vẫn còn vươn, nàng kiên định lắc đầu:

- Sư tổ, Địch đại ca không phải người như thế, hắn tuyệt đối không làm hại chúng ta.

Nghiên Huệ bình tĩnh nhìn Mặc Vũ Xuân.

- Vũ Xuân, hẳn ngươi biết chúng ta đi tới Nộ sâm lâm để làm gì? Chúng ta tìm một nơi đặc biệt tại đó, chỉ cần tìm ra sẽ biết được lối vào Hư Không sơn. Nghe nói bên trong Hư Không sơn có vô số bảo vật khai thiên tích địa cùng vô cùng tận thiên tài địa bảo cấp độ siêu việt tại Tiên giới….

- Vậy cũng đâu có sao.

Mặc Vũ Xuân hoàn toàn không rõ ý tứ của sư tổ.

Thấy vậy, Nghiên Huệ hừ lạnh một tiếng:

- Địch Cửu kia chẳng khác nào chúng ta, hiển nhiên biết được sự tồn tại của Hư Không sơn nên mới muốn đi tìm nó. Ngươi ngẫm lại xem, nếu hắn đoán được chúng ta đi tìm Hư Không sơn, thậm chí biết được bí mật tiến vào Hư Không, hắn còn để chúng ta sống sót sao? Ngươi đừng nghĩ về Thất Sắc Bàn Đào nữa, thứ đó và Hư Không sơn chẳng khác nào giọt nước đi so với biển cả mênh mông.

Mặc Vũ Xuân ngạc nhiên nhìn Sư tổ, nàng tuyệt đối không tin Địch Cửu là loại người này.

Đừng nói Hư Không sơn, dù là vật quý hơn, huynh ấy cũng không làm chuyện như thế.

Sư tổ nói vậy vì người không hiểu Địch sư huynh mà thôi.

Nghiêm Huệ từ tốn nói tiếp:

- Ta hiểu ý của ngươi, tuổi tác Địch Cửu còn nhỏ, vì cái gì không để mắt tới cường gỉa đỉnh cấp của Đại Đỉnh? Khả năng duy nhất là do tâm địa hắn quá xấu xa, đã xử lý vô số người gây hại cho hắn để thu thập tài nguyên tu luyện và bảo vật đỉnh cấp…

- Không phải đâu sư tổ…

Mặc Vũ Xuân không muốn nghe bất kỳ ai sỉ nhục Địch Cửu.

Lúc này, Nghiên Huệ không khỏi thở dài, bà dùng ánh mắt yêu thương nhìn Mặc Vũ Xuân:

- Vũ Xuân, ngươi không hiểu đâu. Bất luận là cường giả nào đi nữa đều có thi thể chồng chất dưới chân họ, vô số huyết lệ đổ xuống mà thành. Bằng không, dựa vào cái gì mà tài nguyên hắn thu thập được nhiều hơn người khác? Ngươi không nên cả tin, cứ nhìn rễ cây Nộ Căn Mộc của Nộ sâm lâm liền biết hắn ta mạnh cỡ nào.

- Loại Nộ Căn Mộc thấy thứ gì đều muốn thôn phệ thứ đó còn phải khúm núm khi gặp Địch Cửu, từ đó thấy được hắn hung tàn đến cỡ nào. Năm đó ta cứ nghĩ Địch Cửu hẳn phải chết không thể nghi ngờ, kết quả hắn chẳng những còn sống mà tu vi lại vượt xa quá khứ, ngươi đoán nguyên nhân nhờ đâu?

Mặc Vũ Xuân không nói thêm, nàng biết bản thân nói gì đi nữa cũng vô pháp thay đổi cách nhìn của sư tổ với Địch đại ca.

Nếu không cách nào thay đổi thì không cần phải phí lời thêm.

Chỉ cần trong lòng Mặc Vũ Xuân biết rõ, chính nàng sẽ luôn tin tưởng huynh ấy.

Có một loại người mà sự tồn tại của họ đã là vô cùng đặc biệt với ngươi rồi.

Trong lòng Mặc Vũ Xuân, Địch Cửu chính là người đó.

Lời sư tổ nói là cái nhìn dành cho đại đa số tu sĩ, có lẽ sẽ đúng, nhưng Địch đại ca thì lại khác.

Huynh ấy dù muốn có tài nguyên cũng tự đạt được bằng chính sức lực của mình chứ không phải bằng cách thức cướp đoạt như sư tổ nghĩ.

...

Địch Cửu tiếp tục tra xét quy tắc không gian bốn phía, thần niệm bắt đầu thẩm thấu một cách chậm chạp vào vùng hư không này.

Từng đại pháp tắc trận kỳ được Địch Cửu vẽ ra, từng đại trận quy tắc không gian được dựng thành.

Vẻn vẹn ba ngày trời, Địch Cửu đã tìm ra tiết điểm yếu kém kia.

Vị trí hắn tìm trùng một chỗ với nơi Hình Cảnh Ngang cung cấp.

Loại địa phương này nếu có Tiên thú cấp chín như Hắc Hỏa tới thì xé mở là việc vô cùng dễ dàng.

Tuy Địch Cửu không có loại thiên phú kia nhưng muốn mở vùng không gian đó ra cũng chẳng phí bao nhiêu khí lực.

Sau khi lưu một ấn ký lại, hắn liền tụ tập tiên nguyên, hai tay vận dụng quy tắc đạo vận, mỗi bên một phần, mỗi cái cao chừng ba thước, xé ra một vết nứt hư không rộng tầm một thước.

Vô cùng vô tận đạo vận huyền ảo mang theo đủ loại nhận mang từ hư không bao trùm tới, thân hình Địch Cửu lóe lên, nhanh chóng vọt vào.

-