- Cảnh Kích, ngươi biết Địch Địch đang ở đâu không?
Địch Cửu hỏi ngay về việc Địch Cửu mất tích.
Nào ngờ Cảnh Kích lại lắc đầu:
- Ta không biết, mặc dù lúc ấy ta đi cùng Địch tỷ nhưng thay phiên nhau truyền tống, trong quá trình truyền tống, ta không cảm nhận có gì bất thường cả. Ta nghi ngờ trong nửa đường Địch tỷ cảm nhận có gì đó không ổn nên cưỡng ép rời khỏi không gian truyền tống, tiến nhập một hư không khác. Đến lượt truyền tống của mình, ta trực tiếp tiến nhập đến đây.
Ngữ khí Cảnh Kích vô cùng ảo não, y cảm thấy bản thân chiếu cố cho Địch Địch không tốt. Tuy pháp lực của Địch Địch mạnh hơn y nhiều, thế nhưng Cảnh Kích vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Cửu ca về việc này.
Địch Cửu mơ hồ hiểu được vài thứ, xem ra đại trận Hóa Sinh ở Chân Vực Ác Thú cốc có vấn đề.
Hắn từng chém chết mấy tên cường giả Vực cảnh bằng Hóa Sinh đại trận kia, không nghĩ tới đã lưu lại hậu hoạn.
Nếu Hình Cảnh Ngang không có quan hệ với đại trận thì người của gã ta sẽ có.
Bất quá, ngay cả Hình Cảnh Ngang cũng đã bị hắn giết chết, nơi này chẳng mấy chốc sẽ dung hợp với Tứ Phương tiên lục, xem như Hóa Sinh đại trận có vấn đề cũng không ảnh hưởng gì tới Thăng Tiên Trận.
- Vậy ngươi tiến vào nơi này rồi, làm sao đi ra?
Địch Cửu vô cùng nghi hoặc, theo lý thuyết, Hình Cảnh Ngang sẽ không ngốc đến mức thả Cảnh Kích ra ngoài khiến y làm lộ mọi chuyện.
Cảnh Kích thở dài, cúi đầu.
Mà Địch Cửu càng không hiểu, ở trước mặt hắn, Cảnh Kích sẽ không giấu diếm việc gì, lấy sự hiểu biết của hắn với y, xem như hắn muốn cái mạng nhỏ của Cảnh Kích, y cũng chẳng có nửa phần chần chờ.
Đứng một bên, Huyễn Minh Tử thấy vậy bèn đáp thay y:
- Cảnh Kích quen biết một nữ tu ở nơi đây, nàng ta tên là Trữ Nghê Vân. Trữ Nghê Vân đối với Cảnh Kích vừa thấy đã yêu, thông qua ta mà nghe ngóng rất nhiều tin tức của y. Sau khi hiểu rõ Cảnh Kích hơn, Trữ Nghê Vân nghĩ rằng tư chất y cao hơn Hình Cảnh Ngang, nếu vẫn lạc tại đây thật đáng tiếc. Thời gian nàng bị bắt đã lâu, trong lòng mơ hồ hiểu rõ gã ta tính làm gì, thế nên nàng quyết định sẽ giúp Cảnh Kích.
- Cảnh Kích nhờ Trữ Nghê Vân hỗ trợ nên mới đào tẩu thành công?
Địch Cửu hỏi.
Cảnh Kích khó nhọc lên tiếng:
- Đúng vậy, thời gian Nghê Vân tới đây lâu hơn so với ta, nàng biết khi nào Hình Cảnh Ngang bế quan, hơn nữa còn biết Lôi Phù đảo sẽ là nơi tốt nhất cho ta đào tẩu...
- Nơi đây cũng có Lôi Phù đảo ư?
Nghe tới đây, Địch Cửu liền hiểu chuyện gì đã xảy ra, Lôi Phù đảo nơi đây chính là chỗ hắn biết, chỉ là Lôi Phù đảo được thiết kế các loại cấm trận hư không khiến người khác tưởng rằng đó là hai nơi khác nhau.
Chờ sau khi cấm chế của phương Tiên vực này tiêu biến, nó chắc chắn sẽ hợp thành một thể với Tứ Phương tiên lục.
- Cửu ca, còn nơi nào khác có Lôi Phù đảo sao?
Hiển nhiên Cảnh Kích không biết, y thuận miệng hỏi.
Địch Cửu gật đầu:
- Chúng ta nói hẳn đều là một nơi, ngươi nói tiếp đi.
- Nghê Vân biết linh căn của ta là Lôi hệ, không sợ công kích từ lôi hồ, hơn nữa còn là tu sĩ luyện thể, thế nên thời điểm Hình Cảnh Ngang bế quan, nàng vụng trộm nhờ Huyễn Minh Tử tiền bối nói cho ta biết, để ta cấp tốc chạy trốn về phía Lôi Phù đảo, còn nói Lôi Phù đảo là nơi duy nhất ta trốn được.
Địch Cửu gật đầu, lời này nói không sai, địa phương duy nhất Hình Cảnh Ngang chưa luyện hóa thành công chính là Lôi Phù đảo.
Chỉ cần Lôi Phù đảo chưa bị luyện hóa, nó sẽ là đường ra duy nhất tại phương Tiên Vực này.
- Cũng may ta có Thần Niệm độn thuật, sau khi xông ra khỏi hộ trận, lập tức đi tới Lôi Phù đảo. Sau khi rời đi, ta mới biết suy nghĩ của bản thân và Nghê Vân ngây thơ cỡ nào, Hình Cảnh Ngang đã hạ cấm chế trong cơ thể ta, nếu cấm chế bị kích phát, ta sẽ phải lập tức truyền tống tới nơi đây. Bằng không sẽ lập tức rơi vào thảm cảnh thần hồn câu diệt...
Địch Cửu nghe vậy thì giật mình, cấm chế bị kích phát sẽ truyền tống về một địa điểm, loại thủ đoạn này, Hình Cảnh Ngang làm được sao?
- Ta không vội vã trở về mà bắt đầu tìm kiếm những nơi Cửu ca đi qua. Rốt cuộc ta cũng tìm tới Đại Đỉnh Tiên Thành, đồng thời gặp Trì Nguyên Thanh.
Bấy giờ, áy náy trong mắt Cảnh Kích càng thêm nồng đậm:
- Lúc đó ta mới biết, Nghê Vân sẽ chết là cái chắc. Thế nên báo tin cho Hắc Hỏa xong, ta lập tức dẫn Trì Nguyên Thanh tới đây.
Địch Cửu nhìn Trì Nguyên Thanh một chút, hắn khẳng định khi Cảnh Kích kể cặn kẽ tình huống cho Trì Nguyên Thanh mà ông vẫn đồng ý theo Cảnh Kích tới nơi này, chứng tỏ Trì Nguyên Thanh cũng là một người có hiếu tâm.
- Có phải ngươi lo ta không phải là đối thủ của Hình Cảnh Ngang nên không nói rõ đi đâu không?
Địch Cửu hỏi.
Cảnh Kích hổ thẹn gật đầu:
- Đúng vậy, thực lực Hình Cảnh Ngang kia đã sớm siêu việt hơn so với ta tưởng tượng. Lại nói, ta cũng hoàn toàn không rõ đây là đâu, chỉ có thể lưu thủy tinh cầu lại, nghĩ đến tương lai tu vi đại ca thành tựu thì có thể tìm tới báo thù cho ta.
Địch Cửu hiểu rõ, sở dĩ Cảnh Kích trở về chủ yếu là vì Trữ Nghê Vân.
- Trữ Nghê Vân kia vẫn còn sống chứ?
Ánh mắt Cảnh Kích lóe lên một tia ảm đạm, lắc đầu đáp:
- Thời điểm nàng tiễn ta đi liền biết không mệnh mà về, ta đã chậm một bước...
Đối với Cảnh Kích mà nói, không phải trở về chậm, mà là biết chậm.
Nếu y biết Trữ Nghê Vân muốn đánh đổi mạng sống của nàng vì y, Cảnh Kích tuyệt đối không bỏ đi một mình.
Huyễn Minh Tử đừng bên cạnh bóp vai y, khẽ an ủi:
- Tình cảm Trữ đạo hữu dành cho Cảnh Kích thật không có lời nào để nói, biết rõ giúp y là con đường chết vẫn không chút do dự mà làm. Một khắc sau khi Cảnh Kích rời đi, Hình Cảnh Ngang liền biết, gã lập tức xuất quan, thiêu đốt Trữ Nghê Vân bằng hỏa diễm bảy bảy bốn mươi chín ngày...
Nghe ông nói, hai mắt Cảnh Kích lại ứ lệ, y vừa trở về liền rơi vào tay Hình Cảnh Ngang, thậm chí không biết Trữ Nghê Vân vì y mà bị ngọn lửa thiêu đốt những mấy chục ngày tới chết.
Nếu biết thế, vô luận thế nào đi nữa, Cảnh Kích cũng sẽ không đi một mình, y thật hận bản thân quá mức trì độn.
Địch Cửu hừ một tiếng, nổi giận mắng:
- Để tên vương bát đản này chết dưới một đao kia thật quá tiện nghi cho gã.
Địch Cửu vỗ vai Cảnh Kích, loại chuyện này chỉ có thể đợi Cảnh Kích tự mình tiếp nhận, hắn không giúp được gì.
Tính tình Cảnh Kích quá ngay thẳng, ngay thẳng đến mức sau khi chạy thoát mới biết được hậu quả mà Trữ Nghê Vân phải chịu. Nếu là hắn, Địch Cửu tất nhiên biết rõ kết quả Trúc Nghê Vân phải chịu khi vừa nghe đối phương nói.
- Trì đạo hữu, ngươi có biết Hội chủ Khuất Ngấn của Đại Đỉnh Đan Hội có từng đi qua nơi này không?
Địch Cửu ôm quyền chào hỏi với một người lạ mặt, từ khí tức trên người, hắn khẳng định đối phương là Trì Chính Sơn, phụ thân của Trì Nguyên Thanh.
Trì Chính Sơn vội hoàn lễ, đầu tiên là cảm tạ ân cứu giúp của Địch Cửu, sau đó mới hồi đáp lời ân nhân hỏi:
- Năm đó còn vài Tiên Đế khác tới nơi đây cùng ta, thế nhưng không có Hội chủ Khuất Ngấn.
Câu trả lời này khiến Địch Cửu rất thất vọng, nhưng hắn không còn nhiều thời gian để đi tìm Khuất Ngấn nữa.
...
Tứ Phương Tiên Vực chỉ là một bộ phận của Tứ Phương tiên lục, mặc dù Hình Cảnh Ngang chiếm lĩnh địa phương này đã nhiều năm, chỉ thiếu một bước là thành công tước đạo vận Tứ Phương Tiên Vực, chung quy vẫn thiếu một bước.
Cộng với việc Hình Cảnh Ngang bị Địch Cửu chết chết, Địch Cửu đã mài đi cấm chế giam cầm của Tứ Phương tiên lục, đây cũng không phải chuyện gì khó khăn, chỉ là cần thêm thời gian mà thôi.
Vẻn vẹn ba tháng trời, Địch Cửu thành cộng mài đi hoàn toàn cấm chế.
Ngay sau đó, Tứ Phương tiên lục đã hợp thành một thể với Tứ Phương Tiên Vực.
Lúc trước, không biết là ai cắt mảnh đất này ra rồi bao phủ nó bằng cấm chế, thậm chí còn mở một truyện tống trận từ Lôi Phù đảo để tiến vào phương Tiên Vực bị chia cắt này.
Ngay cả Địch Cửu cũng không khỏi bội phục tên gia hỏa đó, chẳng những thông minh mà trình độ Trận Đạo còn rất cao cường.
Địch Cửu không nghĩ người làm được việc này là Hình Cảnh Ngang. Tu vi gã không tệ, thậm chí đã là Tiên Đế, thế nhưng muốn làm được như vậy vẫn còn kém xa.
Sau khi Tứ Phương Tiên Vực hợp nhất với Tứ Phương tiên lục, tất cả những tu sĩ bị Hình Cảnh Ngang cầm tù liền cáo từ Địch Cửu rồi vội vàng rời đi.
Địch Cửu muốn trở về Tinh Không Tiên Thành, hắn cùng đoàn người nhanh chóng đi ra từ Lôi Phù đảo.
Vốn Địch Cửu tính bảo Cảnh Kích và Huyễn Minh Tử trở về Đại Đỉnh trước, không ngờ Cảnh Kích lại muốn đơn độc rời đi để tìm kiếm Địch Địch.
Cảnh Kích luôn cảm thấy việc Địch tỷ mất tích, bản thân y phải gánh chịu trách nhiệm.
Thiên phú Cảnh Kích vốn cường hãn, dù bị Hình Cảnh Ngang tước đoạt sinh cơ rồi được Địch Cửu cứu thoát, tu vi y vẫn trên dưới Tiên Vương tầng bốn.
Địch Cửu không tính ngăn cản đối phương, thật sự hắn cũng lưỡng lự vô cùng, chủ yếu là vì tìm kiếm Khế Quân kia.
Cảnh Kích tu luyện tại Đại Đỉnh chưa chắc tốt hơn thí luyện.
Với kinh nghiệm của Địch Cửu, bế quan một chỗ dù tu vi tăng lên khá nhanh, thế nhưng cơ duyên và sức chiến đấu sẽ bị cầm tù, thế nên cứ để Cảnh Kích ra ngoài tìm kiếm Địch Địch vậy.