Thế giới thứ chín

Chương 531




“Oanh!”

Thương văn bình chướng vỡ vụn thành từng mảnh, quy tắc thế giới mà Hình Cảnh Ngang dựa dẫm chẳng hề ảnh hưởng gì tới Địch Cửu, cho nên dù cảnh giới của gã đã là nửa bước Đạo cảnh, thế nhưng muốn ngăn cản Thiên Sa đao mang thì quả thật có chút gian nan.

Phụt một tiếng, huyết quang nổ tung, Thiên Sa đao mang xé rách thương văn bình chướng, tiếp đến liền vạch ra một vết thương ngay trên mi tâm Hình Cảnh Ngang.

Hình Cảnh Ngang bay ra ngoài, không đợi Địch Cửu lần thứ ba xuất đao, gã đã tế ra một cái Bát Giác Đồng Đà, đồng thời rống to:

- Địch đạo hữu, ta biết cách đến thượng giới, chỉ có ta biết vị trí giới vực không gian cực kỳ yếu kém kia...

Địch Cửu vốn đang định một đao xử lý Hình Cảnh Ngang, nghe vậy chợt dừng lại.

Trông thấy Địch Cửu đình chỉ xuất đao, nỗi sợ hãi trong lòng Hình Cảnh Ngang rốt cục dịu đi một chút. Gã từng gặp vô số tu sĩ tu đao, năm đó Thiên Đao tông chính là đao tổ tông, mỗi một đệ tử xuất môn nhất định sẽ nhấc lên một phen gió tanh mưa máu ở Tiên giới.

Thế nhưng chưa có bất kì ai đáng sợ như Địch Cửu. Vẻn vẹn hai đao, Hình Cảnh Ngang đã thầm chia đao khách làm hai loại, một loại là tu sĩ tu đao, một loại là Địch Cửu.

Sau khi nuốt mấy viên đan được, bố trí Bát Giác Đồng Đà đem bảo vệ kĩ càng rồi, gã mới lên tiếng:

- Địch đạo hữu thả ta đi, phương Tiên Vực này tặng cho ngươi. Tuy phương Tiên Vực này tách ra từ Tứ Phương tiên lục, nhưng nếu ngươi có thể luyện hóa được, vậy sẽ có thể hình thành một thế giới đại đạo thuộc về riêng mình...

Địch Cửu phóng thích sát khí, Thiên Sa Đao lần nữa phun ra nuốt vào ra đao mang, hắn lạnh lùng bảo:

- Nếu ngươi không nói, vậy thì không cần nói nữa.

- Đừng động thủ, ta nói, ta chỉ hy vọng ngươi có thể thả ta đi.

Hình Cảnh Ngang cảm nhận được Thiên Sa đao mang phun ra nuốt vào kia, toàn bộ tâm thần dường như muốn sụp đổ.

Địch Cửu từ tốn đáp:

- Ngươi không có tư cách cò kè mặc cả, trước tiên hãy nói ngươi kiến tạo tế đàn kia dùng để làm gì.

- Tế đàn đó dùng sinh cơ cùng thọ nguyên của tu sĩ chồng chất lên, một khi chờ tế đàn kiến tạo hoàn thành, ta sẽ dung hợp Tứ Phương Tiên Vực hình thành đại đạo thế giới thuộc về mình, bước vào tầng thứ cao hơn.

Hình Cảnh Ngang chỉ có thể thành thật trả lời.

Hơn ngàn tu sĩ chung quanh đều rùng mình một cái. Rất rõ ràng, ngày tế đàn trước mặt được xây dựng thành công, vậy đó chính là ngày bọn họ tử vong.

- Địch đạo hữu...

Hình Cảnh Ngang rất lo lắng, gã chưa từng trông thấy dù chỉ một tia muốn thả gã đi trong mắt Địch Cửu. Nếu như nói ra rồi mà Địch Cửu vẫn muốn giết gã, vậy nói ra còn có ý nghĩa gì?

Đáng hận là đại đạo tế đàn chỉ kém một đoạn thời gian cuối cùng, chỉ cần hắn đến chậm chút nữa thì mình đã thành công rồi.

Chờ đại đạo thế giới hình thành, mình sẽ chân chính bước vào Đạo cảnh, đến lúc đó Địch Cửu lợi hại hơn nữa thì cũng không thể nào là đối thủ của mình.

Địch Cửu hiểu ý Hình Cảnh Ngang, hắn dùng ngữ khí lạnh lùng nói:

- Ngươi không có tư cách sống, nếu ta cảm thấy thông tin của ngươi có giá trị, ta sẽ cho phép ngươi luân hồi. Ngược lại, ngay cả cơ hội luân hồi ngươi cũng chẳng có.

Trong lúc nói chuyện, Thiên Sa đao mang đã triệt để bao phủ vùng không gian xung quanh lại.

Hình Cảnh Ngang cảm nhận được khí tức sát ý đáng sợ chung quanh, thở dài một tiếng, gã hiểu, muốn chạy trốn trong tình huống này hiển nhiên là tuyệt đối không thể.

- Đây là tiết điểm giới vực yếu kém mà ta tìm tới, cho ngươi.

Hình Cảnh Ngang vừa nói vừa ném một quả phương vị cầu cho Địch Cửu.

Ngay lúc ấy, trường thương trong tay Hình Cảnh Ngang phát ra thương mang sáng chói, đồng thời hơi thở thời gian đang điên cuồng ba động xung quanh gã. Dù biết khó mà đào tẩu dưới tay Địch Cửu, Hình Cảnh Ngang vẫn muốn thử một lần.

Thương mang sáng chói đó tản mát ra một loại thương văn đạo vận huyền ảo, hư không trước mắt thế mà bị phá vỡ ra, xuất hiện một vết nứt hư không có thể cho một người xông vào.

Vẻn vẹn trong khoảng thời gian bằng cái chớp mắt này, mái tóc Hình Cảnh Ngang đã biến thành bạc trắng. Hình Cảnh Ngang không hề do dự, hóa thành một tia sáng, xông về vết nứt hư không kia. Đồng thời, Bát Giác Đồng Đà của gã cũng mạnh mẽ đánh về phía Địch Cửu.

Địch Cửu không thèm đuổi theo Hình Cảnh Ngang, chỉ có Thiên Sa Đao là hóa thành đao mang xanh nhạt bổ thẳng đến sau lưng gã.

Trông thấy Địch Cửu chỉ tùy ý vung ra một đao, trong lòng Hình Cảnh Ngang cuồng hỉ. Tuy một đao này rất lợi hại, bất quá là khiến mình trọng thương mà thôi, chờ hắn kịp phản ứng, mình sớm đã vọt vào trong hư không. Chỉ cần đi vào trong hư không, Hình Cảnh Ngang không tin Địch Cửu còn có thể đuổi theo mình.

Thù này tương lai từ từ sẽ báo.

Hình Cảnh Ngang sợ nhất chính là trong nháy mắt gã xông vào hư không, Địch Cửu bỗng nhiên bố trí loại Khốn Sát tiên trận thần không biết quỷ không hay kia. Dù Khốn Sát tiên trận chỉ có thể ngăn cản gã mấy hơi thở, thế chút thời gian đó đã đủ để gã bị Địch Cửu chém giết mấy lần.

Quả nhiên tuổi trẻ chính là tuổi trẻ, loại thủ đoạn bày trận thần không biết quỷ không hay kia ở trong tay Địch Cửu thật sự quá phí phạm.

Không chỉ Hình Cảnh Ngang, tất cả tu sĩ đang quan chiến đều âm thầm cảm thấy đáng tiếc.

Địch Cửu rất mạnh, thật sự rất mạnh, chí ít bọn họ chưa bao giờ thấy qua Tiên Nhân mạnh hơn Địch Cửu. Thế nhưng kinh nghiệm chiến đấu của hắn quả thật non nớt, một đao bổ ra sau lưng Hình Cảnh Ngang hẳn là 100% không thể lấy mạng gã.

Thế nhưng chẳng ai dám xem thường Địch Cửu. Tuy kinh nghiệm chiến đấu non nớt, bất quá thực lực của hắn đã đủ làm cho Hình Cảnh Ngang trọng thương, thậm chí từ bỏ đại đạo mà chạy.

“Răng rắc!”

Trong nháy mắt sắp xông vào vết nứt hư không, Hình Cảnh Ngang chợt nghe được mấy tiếng tạch tạch nhỏ xíu.

Tiếng động này giống như một thứ gì đó vừa bị đánh nát giữa thiên địa, khiến tất cả sự vật đột nhiên đứng yên.

Thời gian đứng yên chỉ là một khắc, thậm chí một tích tắc, sau đó thiên địa sẽ trở lại như ban đầu, Hình Cảnh Ngang cũng trở lại là Hình Cảnh Ngang ban đầu.

Thế nhưng Hình Cảnh Ngang bất chợt nhìn thấy hết thảy những gì của bản thân trong tích tắc ấy, nhìn thấy tương lai và kết cục của gã.

Nhân sinh giữa thiên địa giống như thời gian trôi qua khe cửa, giờ khắc này, Hình Cảnh Ngang triệt để hiểu được, tương lai của gã vốn đã không còn tồn tại.

“Phốc!”

Huyết vụ nổ tung, trong lòng Hình Cảnh Ngang ngược lại khôi phục bình tĩnh, tiêu sát đao ý cuốn tới, nguyên thần bắt đầu bại niết, ý thức của gã cũng bắt đầu mơ hồ.

- Thời Gian Pháp Tắc thần thông...

Đây là lời trăn trối của Hình Cảnh Ngang, nếu sớm biết Địch Cửu nắm trong tay Thời Gian Pháp Tắc thần thông, gã tuyệt đối sẽ không chạy trốn. Trong khoảnh khắc Hình Cảnh Ngang thiêu đốt thọ nguyên để xé rách hư không, Địch Cửu đã lợi dụng Thời Gian Pháp Tắc nhẹ nhàng chém giết gã.

“Oạch!”

Hai nửa thể Hình Cảnh Ngang từ hư không rơi xuống, sớm đã không có nửa điểm sinh tức.

Không gian xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, khi tất cả mọi người nghĩ Địch Cửu tới đây chịu chết, kết quả Hình Cảnh Ngang lại bại.

Khi tất cả cho rằng Địch Cửu quá non nớt, Hình Cảnh Ngang sắp chạy trốn thành công, rốt cuộc lại là Hình Cảnh Ngang chết rồi.

Giờ khắc này, rất nhiều người chợt hiểu rõ một đạo lý, bọn họ là nô lệ của Hình Cảnh Ngang, bắt buộc phải hao phí sinh cơ cùng thọ nguyên để kiến tạo tế đàn.

Địch Cửu vừa đến đã giết Hình Cảnh Ngang, thế mà bọn họ vẫn còn hoài nghi Địch Cửu, có lẽ đây chính là lí do vì sao bọn họ bị nô dịch, mà Địch Cửu lại có thể giết chết kẻ nô dịch mọi người.

Ánh mắt giới hạn tại thực lực, đây là trải nghiệm của đại đa số tu sĩ tại đây.

- Đa tạ ân cứu mạng của Địch tiền bối.

Đông đảo tu sĩ dồn dập quỳ xuống cảm tạ Địch Cửu, mặc kệ tuổi tác Địch Cửu thoạt trông hẵng còn rất trẻ.

Giờ khắc này, Địch Cửu chính là tiền bối, bởi vì mạng sống của bọn họ đều là được Địch Cửu cứu về.

Địch Cửu ôm quyền đáp lễ:

- Các vị đạo hữu, Tứ Phương Tiên Vực vốn chính là một bộ phận của Tứ Phương tiên lục, Tứ Phương tiên lục hiện đã trở lại như xưa. Chờ ta phá vỡ hàng rào Tứ Phương Tiên Vực, mọi người có thể quay về Tứ Phương tiên lục để tiếp tục tu luyện.

- Đa tạ Địch tiền bối.

Đám người trăm miệng một lời.

Địch Cửu gật gật đầu, tiếp tục bảo:

- Ta không hy vọng các vị nhớ kỹ ân cứu mạng, ta chỉ hy vọng các vị nhớ kỹ, bản thân các vị đã từng bị kẻ khác đối đãi như thế nào, tương lai đừng nên làm sự tình người người oán trách này.