Thế giới thứ chín

Chương 528




Địch Cửu lấy một hộp ngọc đưa cho Mạc Lâu Tuyết, sau đó áy náy nói:

- Lúc đầu ta dự định luận đạo với Dung Tuyết Tiên Đế một phen, chỉ có điều vừa mới trở lại đây liền nhận được tin tức đại sự, ta không thể nấn ná thêm, trước khi rời đi, cái này tặng cho ngươi...

Thấy ngay cả cơ hội nói chuyện Địch Cửu cũng không cho, đôi tai vốn hồng nhuận của Ngải Khuynh Băng chợt biến đổi, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Nàng hiểu rõ sư phụ mang mình tới đây có mục đích gì, thật sự nàng cũng không bài xích việc ấy.

Ngải Khuynh Băng vô cùng khâm phục phong cách hành sự và thủ đoạn của Địch Cửu, còn thiên phú của hắn, nàng lại càng khâm phục đến tận xương tủy.

Lần đầu tiên gặp nhau tại Ma Y sơn, Địch Cửu không cho sư phụ cơ hội nói chuyện, lần này vẫn chẳng khác là bao.

Lúc này, ngay cả Mạc Lâu Tuyết cũng hơi nhíu mày, đây là lần thứ hai Địch Cửu làm như vậy, bà thậm chí hoài nghi Địch Cửu hiểu rõ ý tứ của nàng nên mới ngăn nàng mở lời.

Với dung mạo và tài năng của Khuynh Băng, con bé đủ khả năng đứng bên cạnh Địch Cửu, theo lý thuyết mà nói, Địch Cửu hẳn sẽ hoàn toàn đồng ý mới đúng chứ?

- Đúng rồi, sao không thấy hai vị Hội chủ của Đan Hội?

Vốn không để ý tới biểu lộ của Mạc Lâu Tuyết và Ngải Khuynh Bằng, Địch Cửu bỗng nhớ tới Khuất Ngấn và Trầm Tự Thuấn, hắn bèn quay đầu hỏi thăm Mễ Tịch.

Khuất Ngấn đưa cho hắn một viên Liệt Giới Phù chứa Độc Văn, Địch Cửu còn đang định hỏi xem phù lục này xuất phát từ nơi nào thì Mễ Tịch đã giải thích trước:

- Sau khi Đan Đế trở về từ Hoàng Hồ cung, Đại Đỉnh Đan Hội càng thêm thịnh vượng. Các vị Đan sư từ khắp nơi hân hoan tới tìm, việc này khiến giá cả tiên đan tại Tiên Thành giảm xuống, tu sĩ tại đây ngày càng nhiều, cộng với luật pháp Đại Đỉnh công bằng công chính, khiến Tiên Thành càng lúc càng phồn hoa.

- Hai vị Hội chủ trở về không lâu, Khuất Hội chủ đã rời khỏi Đại Đỉnh, đã mấy chục năm không có tin tức, Trầm Hội chủ một lòng lo lắng nên lên đường tìm kiếm, đến nay cũng vẫn chưa trở về, hiện tại Đan Hội do ta miễn cưỡng chống đỡ.

- Ngươi biết bọn họ đi đâu không?

Địch Cửu cảm thấy chuyện này có chỗ nào là lạ, thế nhưng hắn lại chưa nghĩ ra được vấn đề nằm ở đâu.

Mễ Tịch lắc đầu:

- Ta không biết, chỉ nghe Trầm Hội chủ nói Khuất hội chủ muốn chấm dứt một phen ân oán, sau đó không trở lại nữa.

- Mễ thành chủ, tinh lực của ngươi chủ yếu đặt trên Đại Đỉnh Tiên Thành, còn Đan Hội, cứ để mọi người chọn ra một Hội Chủ mới đi.

Địch Cửu cảm thấy nếu tiếp tục kéo dài, Đan Hội sẽ không cách nào phát triển được.

- Vâng, ta nhất định làm tốt chuyện này.

Mễ Tịch khom người đáp.

- Còn nữa, ngươi hẳn cũng biết Cảnh Kích a? Y tới Đại Đỉnh Tiên Thành rồi đi đâu nữa?

Cảnh Kích truyền tin nói y muốn tới một nơi xa, mặc dù vẫn nằm trong Tứ Phương tiên lục thế nhưng cảnh vật lạ lẫm vô cùng.

Mễ Tịch thở dài, đáp:

- Việc Cảnh Kích rời khỏi Đại Đỉnh ta có biết, thế nhưng y chẳng nói rõ sẽ đi đâu cả.

Địch Cửu khẽ lắc đầu, không hỏi tiếp nữa.

Hắn áy náy nhìn sắc mặt của đôi sư phụ Mạc Lâu Tuyết, sau đó nói:

- Mạc đạo hữu, ta thật sự có chuyện gấp, chờ lần sau quay lại, ta sẽ đến tận nhà xin lỗi, cáo từ trước.

Vừa dứt lời, Địch Cửu không đợi Mạc Lâu Tuyết ừ hử gì đã vội rời đi.

Mễ Tịch cũng nói một tiếng áy náy rồi vội vàng đi theo Địch Cửu, Địch Cửu sẽ dùng truyền tống trận, ông phải đảm bảo trận pháp sẽ kịp thời được khởi động.

...

Thấy Địch Cửu rời đi, sắc mặt khó coi của Mạc Lâu Tuyết mới trở lại bình thường, nàng thở dài một tiếng:

- Khuynh Băng, chúng ta đi thôi.

Nói xong liền dẫn đầu rời khỏi Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành.

- Sư phụ...

Ngải Khuynh Băng có chút ủy khuất gọi, dù sao nàng cũng là mỹ nữ đệ nhất một phương, vậy mà lại hai lần bị phớt lờ.

Mạc Lâu Tuyết lắc đầu:

- Có lẽ con và hắn không có duyên phận rồi... A...

Mạc Lâu Tuyết khựng lại, kinh ngạc nhìn hộp ngọc trong tay.

- Sư phụ, người làm sao vậy?

Ngải Khuynh Băng vội vàng hỏi thăm.

Mạc Lâu Tuyết mở hộp ngọc ra, có chút không dám tin nói:

- Địch Cửu đưa ta một viên Cực Tiệm Đạo Quả, cái này...

Vật trân quý nhất tiên giới là gì, tất nhiên là Cực Tiệm Đạo Quả.

Nhưng bây giờ Địch Cửu lại tặng cho nàng, một người có giao tình vô cùng bình thường với hắn, đây là ý gì?

Nếu nói Địch Cửu muốn ngỏ lời với Khuynh Băng thì quá mơ hồ rồi.

- A...

Ngải Khuynh Băng ngơ ngác nhìn Cực Tiệm Đạo Quả trong hộp ngọc, nội tâm nàng nhảy lên một cái, bỗng nhiên nghĩ đến liệu có phải Địch Cửu coi trọng sư phụ mình không.

Ngải Khuynh Băng là đệ tử do chính nàng dạy dỗ, cũng là do một tay Mạc Lâu Tuyết nuôi lớn, há có thể không biết con bé nghĩ gì, nàng vỗ đầu Khuynh Băng một cái:

- Nghĩ lung tung cái gì? Chỉ sợ rất nhanh Địch Cửu sẽ rời khỏi nơi đây, nếu ta đoán không sai, rất có thể hắn cũng đưa một viên cho Chu Bất Kiếm.

- Vì sao?

Ngải Khuynh Băng theo bản năng hỏi.

Mạc Lâu Tuyết thu hồi hộp ngọc, thở dài:

- Có lẽ tại Tiên Vực này chỉ có hai chúng ta hắn mới nhìn vào mắt. Ý chí Địch đạo hữu rộng lớn, ta hành xử ổn trọng hơn những người khác, lần này hắn vội vàng rời đi hẳn không phải qua loa xong chuyện, là thật sự có việc gấp. Loại người như Địch Cửu, nếu không đồng ý, hắn sẽ nói thẳng trước mặt ta và ngươi, hắn khinh thường dùng mấy loại thủ đoạn này.

- Vậy sư phụ...

Mạc Lâu Tuyết lắc đầu:

- Ta sẽ không nhắc lại chuyện tác hợp cho hai ngươi nữa, hãy để Thiên Đạo quyết định đi. Nếu hữu duyên sẽ gặp lại, bằng không, dù ta cố tình tác hợp cũng tan vỡ mà thôi. Có đôi khi, thuận theo tự nhiên chưa hẳn là việc không tốt.

...

Lần này trở về Tứ Phương, hắn thấy tiên lục đã thay đổi rất nhiều, khác biệt rõ ràng so với trước kia.

Hiện tại, Tứ Phương đã khôi phục dáng vẻ Tiên giới nên có, ngoại trừ khá ít người qua lại, thì khắp nơi đều dào dạt một mảnh sinh cơ.

Tinh Không Tiên Thành đã trở thành thành trì đệ nhất tại Tứ Phương tiên lục, bên ngoài thành có một tượng lớn được nặn theo hình dáng của hắn.

Đoán chừng sau khi Địch Cửu rời đi, tu sĩ bên trong thành đã xây nên.

Địch Cửu không tiến vào tiên thành, thần niệm của hắn đã sớm quét xong toàn bộ nơi đây xem có ai lạ mặt, dù có người mới, tuyệt đối không tới từ Chân Vực hay Ngũ Lục.

Còn Nông Tú Kỳ và Địch Địch, thậm chí ngay cả Cảnh Kích, Địch Cửu khẳng định họ chưa từng tới Tinh Không Tiên Thành.

Chỉ cần họ tới, hắn sẽ cảm nhận được khí tức của mọi người trong đó.

Cảnh Kích vẫn còn ở Tứ Phương tiên lục, Địch Cửu đoán, đó hẳn là một nơi hẻo lánh tại đây.

Tứ Phương to như thế, muốn tìm y chỉ sợ phải đi khắp toàn bộ tiên lục, sau đó từ từ mà rà soát.

Cũng may Ngũ Hành độn thuật và Thần Niệm độn thuật của Địch Cửu đều rất mạnh, đã diễn hóa ra tinh không thức hải, thần niệm thêm phần cường hãn.

Đối với người khác, việc tìm khắp toàn bộ Tứ Phương tiên lục là chuyện không tưởng, nhưng Địch Cửu lại khác, tuy có chút tốn công nhưng vẫn làm được.

Vừa nghĩ tới Ngũ Hành độn thuật, bỗng nhiên Địch Cửu nghĩ đến Khương Đại.

Ngũ Hành độn thuật kia là Khương Đại lưu lại, liệu sẽ có tên thiêu thân nào không?

Chuyện này không thể xử lý qua loa được, đợi khi rảnh rỗi, Địch Cửu nhất định kiểm tra Ngũ Hành độn thuật của mình một chút, liệu Khương Đại có ra tay ám toán người luyện không cũng là chuyện khó nói.

Loại người như Khương Đại tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đem thần thông đỉnh cấp như Ngũ Hành độn thuật tặng người người khác.

Nếu lão muốn hố người, vì sao còn lưu lại loại độn thuật này cho người lão muốn hố?

Bởi vì có Thần Niệm độn thuật để sử dụng, Địch Cửu cũng không quá gấp tìm vấn đề từ Ngũ Hành độn thuật.

Trên căn bản, hắn không cần dùng Ngũ Hành, chỉ với Thần Niệm đã đủ để hắn chạy một lượt toàn bộ Tứ Phương tiên lục trong vòng ba tháng.

Việc khiến Địch Cửu thất vọng là trong ba tháng này, ngay cả Thiên Mạc Khang hắn đã vào, thấy được sinh cơ bừng bừng trên Tứ Phương, cũng nhìn thấy vô số Thiên Địa Chí Bảo cực kỳ trân quý.

Duy chỉ có dấu vết của Cảnh Kích là chẳng thấy gì.

Vấn đề này khiến Địch Cửu có chút nổi nóng, đã lưu lại thủy tinh cầu thì sao tên gia hỏa ấy không nói luôn vị trí của mình đi chứ!

Theo lý thuyết Cảnh Kích không đến mức qua loa như vậy, ngay cả vị trí cũng quên ư?

Không đúng, nếu cái chỗ kia bí ẩn đến thế, ngay cả Tiên Tôn có uy tín lâu năm cũng không chống đỡ nổi, vậy Cảnh Kích làm sao trốn khỏi mà trở về Đại Đỉnh?

Nếu nói Cảnh Kích mạnh hơn người khác thì chỉ có công kích từ Lôi hệ mà thôi, Cảnh Kích là Lôi linh căn biến dị, thiên phú Lôi hệ không người đuổi kịp...

Lôi hệ! Địch Cửu lần nữa nghĩ đến Lôi Phù đảo.

Hắn đã tới Lôi Phù đảo hai lần, quen thuộc vô cùng nên chưa quay lại. Có lẽ chuyện này có dính dáng tới Lôi Phù đảo chăng?

Nghĩ tới đây, thân hình Địch Cửu lóe lên, trực tiếp hướng về phía Lôi Phù đảo.