Địch Cửu đứng tại trung tâm Lôi Phù đảo, mặc cho đủ loại lôi hồ cùng lôi bộc rơi vào trên người mình, thế nhưng đám lôi hồ đó đã không còn cách nào tạo ra được dù chỉ chút ít vết tích trên người Địch Cửu.
Thần niệm của hắn triệt để bao trùm toàn bộ Lôi Phù đảo, bây giờ Trận Đạo của hắn đã sớm siêu việt Tiên Trận Đế cấp chín, cộng thêm tinh không thức hải mạnh mẽ, bất luận một tia biến hóa gì của Lôi Phù đảo cũng sẽ không thoát khỏi con mắt Địch Cửu.
Vẻn vẹn nửa nén hương, Địch Cửu liền bắt được khí tức pháp tắc khác biệt trong Lôi Phù đảo. Đây là không gian truyền tống cực kỳ ẩn nấp, người bình thường vốn chẳng cách nào cảm thấy được. Nếu muốn thông qua loại truyền tống này đi vào thì nhất định phải có một loại truyền tống phù đặc biệt.
Khó trách lúc trước Tịnh Lạc Ôn và Lục Tây Côn đều nói Lôi Phù đảo có một cái cửa ra, sau này hắn quả thật thông qua một cửa ra vào trên Lôi Phù để tiến nhập hư không.
Hiện tại xem ra, Tịnh Lạc Ôn cùng Lục Tây Côn nghe đồn rất có thể không phải cửa thông hướng hư không, mà là lời đồn về cửa thông đến một địa phương khác trên Tứ Phương tiên lục, có điều bọn họ không biết rõ mà thôi.
Địch Cửu không có truyền tống phù, bất quá hắn có thể trông thấy truyền tống trận ẩn nấp, tự nhiên là không cần thứ kia.
Vừa bước vào truyền tống trận, Địch Cửu không cần đưa tiên tinh ra, lực lượng không gian truyền tống chợt ập tới, cuốn Địch Cửu đi.
Nếu như đây chính là địa phương Cảnh Kích nói, vậy Địch Cửu khẳng định Cảnh Kích không phải đi theo đường hắn vừa vào. Bất quá nếu nhiều người tiến vào Lôi Phù đảo, nhất định sẽ có người cũng tiến vào trong truyền tống trận này.
“Bành!”
Lực lượng khổng lồ bao trùm tới, hai chân Địch Cửu đáp xuống thực địa. Địch Cửu khẳng định, truyền tống trận này đã bị động tay động chân, nếu không phải nhục thân của hắn xem như Bán Thánh thì đã vỡ nát hết xương cốt rồi.
Khoảng cách truyền tống đến Tứ Phương tiên lục tuyệt đối không đến mức tạo thành thương tích như vậy.
Vừa đáp xuống mặt đất, hắn liền quét thần niệm ra ngoài.
Công pháp của hắn là quy tắc chu thiên, chí ít tại Tiên giới hẳn không có ai lý giải thiên địa quy tắc mạnh hơn hắn.
Thần niệm vừa mới phóng ra, Địch Cửu lập tức biết nơi đây đã bị luyện hóa, đúng hơn là sắp sửa bị luyện hóa. Ngoại trừ vùng hư không bên ngoài hắn vừa tiến vào, địa phương này cơ hồ biến thành lãnh địa cá nhân, giống như một cái Chân Linh thế giới tư nhân vậy.
Địch Cửu khẳng định chứ không phải suy đoán, thế nhưng nơi đây sắp bị luyện hóa trở thành một thế giới tư nhân, vậy Cảnh Kích làm thế nào đi ra được?
Đừng bảo Cảnh Kích, ngay cả Địch Cửu vừa tiến vào đây mà đã lập tức bị phát hiện.
Bất quá Địch Cửu không mấy lo lắng, đừng bảo nơi này còn chưa bị luyện hóa triệt để, dù đã luyện hóa hoàn toàn rồi thì hắn cũng không thể nào trở thành thịt cá của người khác được.
Địch Cửu chẳng thèm để ý chuyện bị phát hiện, thậm chí hắn chẳng buồn giả vờ bị gãy xương, mà chỉ liên tục ném pháp tắc trận kỳ ra.
Địch Cửu đoán nếu đối phương đã phát hiện mình thì sẽ nhanh chóng phái người mang hắn đi mới đúng.
Thế nhưng Địch Cửu đã ném ra tới mấy vạn cây pháp tắc trận kỳ mà vẫn chưa có ai tới.
Sau một nén nhang, trong thần niệm Địch Cửu xuất hiện người đầu tiên.
Hẳn là thực lực Tiên Vương sơ kỳ, nguyên lực quanh thân bị một loại cấm chế giam cầm, người nọ đang đứng tại biên giới lối vào Khốn Sát đại trận cấp chín, đoán chừng là hộ vệ.
- Ngươi...
Tên hộ vệ trông thấy Địch Cửu thản nhiên đi tới, thiếu chút nữa ngây dại ra.
Tại Tứ Phương Tiên Vực vẫn còn người có thể tự do xuất hiện bên ngoài hộ trận?
- Đi nhờ một chút...
Địch Cửu còn chưa dứt lời thì đã đi vào trong hộ trận.
Trong khoảng thời gian ngắn, Địch Cửu liền biến mất khỏi tầm mắt tên hộ vệ kia. Trong Tứ Phương Tiên Vực, khắp nơi tràn ngập cấm chế che đậy thần niệm, tên hộ vệ đờ đẫn nhìn địa phương Địch Cửu biến mất, hoàn toàn không rõ chuyện gì xảy ra.
Có thể đứng bên ngoài hộ trận thì có nghĩa là hắn đã tự do? Nếu tự do, vậy vì sao lại muốn tiến vào trong hộ trận?
Tên hộ vệ nhanh chóng phản ứng, đây không phải chuyện nên xoắn xuýt, quan trọng hiện giờ là phải báo cáo lên trên chuyện có người đột nhập.
Trong này tràn ngập cấm chế ngăn cách, những cấm chế ấy chẳng thể làm khó được Địch Cửu. Thần niệm Địch Cửu quét ra ngoài, những cấm chế này dưới thần niệm của hắn không khác nào vật bài trí.
Địch Cửu nhìn thấy một cái tế đàn đang kiến tạo, chí ít có hàng trăm hàng ngàn tu sĩ đang khổ lực xây tế đàn.
- Huyễn Minh Tử?
Địch Cửu mừng rỡ không thôi, hắn thế mà nhìn thấy Huyễn Minh Tử.
Địch Cửu đưa tay phá vỡ hộ trận tế đàn, đáp xuống bên cạnh Huyễn Minh Tử:
- Huyễn tiền bối, tại sao lại ở chỗ này?
- Ngươi là, Địch Cửu...
Huyễn Minh Tử nhận ra Địch Cửu, tuy nhiên phản ứng đầu tiên không phải kinh hỉ mà là tuyệt vọng.
Địch Cửu tới đây, hẳn là giống như bọn họ, bị bắt đến kiến tạo tế đàn này. Huyễn Minh Tử rất rõ tế đàn trước mặt là thứ gì.
Địch Cửu dùng thần niệm quan sát, phát hiện tu vi Huyễn Minh Tử đã đạt đến Đại La Tiên sơ kỳ. Bất quá Địch Cửu lập tức biết vì sao Huyễn Minh Tử đột phá đến Đại La Tiên sơ kỳ, không phải vì thiên phú Huyễn Minh Tử rất tốt, mà bởi vì tu vi này là hư giả. Đúng hơn là dùng thọ nguyên cùng sinh cơ chồng chất lên.
Trừ phi tu sĩ choáng váng thì mới dùng thọ nguyên cùng sinh cơ để chồng chất tu vi của mình. Tu luyện vì cái gì? Không phải để kéo dài tuổi thọ, tìm kiếm vĩnh sinh sao? Dùng thọ nguyên cùng sinh cơ bản thân để chồng chất tu vi thì tu luyện làm gì nữa?
Tựa hồ cảm giác được không đúng, Huyễn Minh Tử tiến lại hỏi.
- Tông chủ, ngươi vào Thăng Tiên Trận trước chúng ta, theo lý thuyết sẽ không cần chờ tới hôm nay...
“Đùng!”
Mấy chục đạo bóng roi đánh tới, trực tiếp chặn lời Huyễn Minh Tử, những bóng roi này khóa chặt không gian giữa Địch Cửu và Huyễn Minh Tử.
Địch Cửu tung một quyền, nam tử vừa quất roi chẳng hề có chút khả năng phản kháng nào.
“Bành!”
Huyết vụ nổ tung, tên nam tử cầm roi bị một quyền của Địch Cửu oanh thành bã vụn.
-...
Huyễn Minh Tử đờ đẫn nhìn Địch Cửu, Địch Cửu dường như không phải bị ép buộc tới nơi đây. Nhưng Địch Cửu phi thăng chưa được bao lâu, vì sao tu vi lại cường đại đến thế?
Không chỉ Huyễn Minh Tử, toàn bộ tu sĩ đang tu kiến tế đàn đều ngừng tay, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn chằm chằm Địch Cửu.
Một quyền có thể oanh sát Bái giám sát, chiêu vừa rồi cần thực lực cỡ nào? Nghe đồn Bái giám sát là cường giả Tiên Đế trung kỳ. Càng quan trọng hơn là, người này thế mà lại dám giết Bái giám sát.
Địch Cửu đập lên vai Huyễn Minh Tử, người sau lập tức cảm giác được, thứ đang mài mòn sinh cơ và thọ nguyên trong thể nội mình tán loạn trống không. Đồng thời tu vi Huyễn Minh Tử kịch liệt hạ xuống, trong khoảng thời gian ngắn từ Đại La Tiên hạ xuống đến Kim Tiên.
Thế nhưng Huyễn Minh Tử lại mừng rỡ không thôi, kích động nhìn hai tay của mình, thậm chí dùng sức nhéo nhéo, lúc này mới vững tin cấm chế trong cơ thể mình đã thật sự bị trừ đi.
- Huyễn tiền bối làm thế nào tới đây? Tiền bối có nhìn thấy Địch Địch và Cảnh Kích hay không?
Địch Cửu vội hỏi.
- Khi tiến vào Thăng Tiên Trận, Địch Địch cảm nhận không ổn, cho nên nàng đã tiến vào một phương hư không khác... Cảnh Kích vào đây, ta đã nghĩ biện pháp để y chạy đi...
Địch Địch có Thánh linh căn cùng Thánh Linh Nhãn, nhìn ra chuyện không ổn là bình thường.
Địch Cửu tiếp tục hỏi:
- Huyễn tiền bối có trông thấy Cảnh Kích lần thứ hai đến đây không? Đúng rồi, ai là Trì Chính Sơn?
- Ngươi nên hỏi ta. Thật sự không nghĩ tới, mỗ chỉ vừa bế quan tấn cấp thôi mà lại được nghênh đón loại người nghịch thiên như ngươi đến đây, quả thật rất đáng mừng.
Một thanh âm hòa hoãn hùng hậu vang lên, nương theo đó là một thanh niên mặc áo bào tím xuất hiện ở trước mắt mọi người.
- Địch Cửu, đó là Hình Cảnh Ngang, những thứ kia đều có quan hệ với người này, thực lực sâu không lường được...
Bởi vì tu vi bản thân quá yếu, cho nên thực lực Hình Cảnh Ngang rốt cuộc mạnh đến cấp bậc gì, Huyễn Minh Tử cũng không biết, chỉ có thể dùng từ sâu không lường được để hình dung.
- Nói như vậy, ngươi biết Cảnh Kích lần nữa tiến đến rồi?
Ngữ khí Địch Cửu rất bình tĩnh, Hình Cảnh Ngang hẳn đã siêu việt Tiên Đế cảnh, rất có thể là cảnh giới mà bọn Chu Bất Kiếm theo đuổi.
Thế nhưng nơi đây vẫn thuộc Tiên giới, đối phương sao có thể làm được, quả thật kỳ quái.
Hình Cảnh Ngang không có trả lời Địch Cửu, mà là nhìn hắn từ trên xuống dưới, sau đó mới hài lòng gật đầu:
- Nói như vậy, ngươi chính là Cửu ca trong miệng Cảnh Kích? Không sai, Cảnh Kích nói không sai, ngươi quả thật rất khá.