Thế giới thứ chín

Chương 527




Hiện giờ Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành đã trở thành tòa tiên thành công bình nhất trong khu vực hư không này. Không có bất kỳ ai dám lộng hành ở đây, cũng không có bất luận kẻ nào dám báo thù, gây chuyện trong Đại Đỉnh.

Truy cứu nguyên nhân, bởi vì Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành xuất hiện tiệm cơm Hòa Bình, chỉ vậy thì cũng thôi, mấu chốt là Địch Cửu, chủ nhân của tiệm cơm Hòa Bình, hắn là tồn tại không thể tùy tiện trêu chọc.

Trong lòng thành chủ Mễ Tịch chỉ có mừng rỡ mà không hề có sự buồn rầu vì bị Địch Cửu quản chế.

So với trước đó, Mễ Tịch có thể xem như bước vào thiên đường. Ngoại trừ Tứ Phương tiên lục đã lâm vào hoàng hôn, bất kể ai đến Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, Mễ Tịch gần như đều phải bồi tiếp người ta như tôn tử. Nếu đệ tử của tông môn hơi lớn một chút mà phách lối tại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, lão không chỉ không dám đứng ra nói chuyện, thậm chí còn phải theo sau cười cười.

Hiện tại ngoại trừ Địch Cửu và người của tiệm cơm Hòa Bình, trong vùng hư không này, ai dám đến Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành phách lối tìm đường chết?

Những kẻ đến đây tìm đường chết đều đã sớm hôi phi yên diệt, bởi vì Địch Cửu tuyệt đối sẽ không để cho kẻ đó còn sống sót. Ngay cả Huyễn Thải tiên lục đệ nhất tông môn Hoàng Hồ cung - Dạ Hy, ở trước mặt Địch Cửu mà chỉ có thể đi luân hồi. Không đúng, phải nói là ngay cả cơ hội luân hồi cũng chẳng có.

Mặc dù Mễ Tịch chưa từng nhìn thấy, thế nhưng rất nhiều người từng tận mắt trông thấy chuyện đó.

Tuy cường đại là vậy, nhưng Địch Cửu lại rất an phận, hắn hiếm khi khoa tay múa chân ở Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, thậm chí tiệm cơm Hòa Bình còn làm ăn rất đúng quy củ.

Cho nên ở Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành hiện giờ, Mễ Tịch mới được xem như thành chủ chân chính, mà không phải khôi lỗi trước đó ai đến đều có thể quát lớn vài câu.

Mễ Tịch nghe nói Địch Cửu gần đây muốn về đến Đại Đỉnh, cho nên càng thêm chú ý cẩn thận. Lão muốn để Địch Cửu trông thấy, mình làm thành chủ quả thật không tệ.

...

Địch Cửu đến bên ngoài cổng thành, dùng thần niệm quan sát một phen, sau đó gật gù hài lòng về cách quản lý của Mễ Tịch.

Trong ngoài Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành ngay ngắn trật tự, hộ trận cùng Khốn Sát đại trận năm đó hắn bố trí đều chưa từng bị khởi động, điều này nói rõ sau khi hắn đi, Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành trên cơ bản vẫn an toàn.

- Địch Đan Đế...

Địch Cửu vừa đến cửa ra vào, Mễ Tịch một mực chờ ở chỗ này liền tiến lên đón.

- Mễ thành chủ, những năm này Đại Đỉnh bảo trì rất yên ổn, vất vả cho ngươi rồi.

Địch Cửu khách khí ôm quyền.

Mễ Tịch vội vàng đáp lễ:

- Nơi đây đã được Địch Đan Đế bố trí ổn thỏa, ta chỉ trông coi một chút mà thôi. Không tính là vất vả.

- Đại ca...

Đám người Thụ đệ, Hắc Hỏa, Trưởng Tôn Hoang đều vội vàng ùa đến. Địch Cửu không nhìn thấy Trì Nguyên Thanh, chỉ có Trì Tuân Nhi tới đón.

Tư chất Hắc Hỏa thật sự rất tốt, chưa qua bao lâu mà nó đã bước vào Tiên Yêu Thú cấp chín, thậm chí còn củng cố vững chắc tu vi. Hắc Hỏa vốn có thiên phú xé rách hư không giới vực, hiện tại bước vào hàng ngũ Tiên Yêu Thú cấp chín, tại phương Tiên Vực này gần như chẳng có tồn tại nào uy hiếp được nó.

Địch Cửu xem xét biểu lộ của Trì Tuân Nhi, liền biết trong nội tâm nàng đang có tâm tư.

- Tuân Nhi cô nương có tâm sự sao? Phụ thân ngươi không có mặt ở Đại Đỉnh Tiên Thành à?

Địch Cửu nghi ngờ hỏi. Hộ trận ngoại thành và cấm trận nội thành đều do hắn bố trí, cho nên thời điểm vừa tới, hắn liền biết Trì Nguyên Thanh vắng mặt.

Trì Tuân Nhi đang muốn hồi đáp, Thụ đệ đã tranh lời:

- Đại ca, 30 năm trước Nhị ca Cảnh Kích đã tới đây rồi.

- Cảnh Kích tới, y đang ở đâu?

Địch Cửu nghe vậy thì trong lòng đại hỉ.

Thụ đệ thở dài:

- Cảnh Kích mạnh thì có mạnh, chỉ có điều toàn là cơ bắp...

- Bớt nói nhảm, nói điểm chính.

Địch Cửu lười dài dòng với Tiểu Thụ Nhân.

Thụ đệ nghe thế bèn vội vàng kể lại:

- Là như vậy, sau khi Cảnh Kích đến, biết được sự tích uy phong của đại ca trên phương Tiên Vực giới diện này thì rất mừng rỡ và kích động. Y đã kể lại những địa phương mình từng đi qua, không ngờ lại nói đến Trì Chính Sơn...

Trì Chính Sơn? Địch Cửu lập tức chú ý, nhìn xem thái độ của Trì Tuân Nhi rồi hỏi:

- Là gia gia ngươi?

Trì Tuân Nhi hai mắt đỏ hoe:

- Đúng vậy, là gia gia của ta. Cảnh sư thúc nói, gia gia của ta bị nô dịch, phụ thân ta nghe vậy liền không nhịn được, muốn đi tìm người...

Địch Cửu thầm nghĩ không tốt, với tính cách của Cảnh Kích, Trì Nguyên Thanh muốn tới đó, y khẳng định sẽ cùng đi.

Dù những năm qua tu vi Trì Nguyên Thanh tiến bộ cỡ nào thì tối đa cũng chỉ có thể đến Tiên Tôn cảnh, tư chất Cảnh Kích tuy lợi hại, nhưng đoán chừng không mạnh hơn Trì Nguyên Thanh là bao. Xem như Cảnh Kích cùng Trì Nguyên Thanh đều là Tiên Tôn, vậy thì như thế nào? Loại Tiên Tôn uy tín lâu năm như Trì Chính Sơn mà còn bị nô dịch, Cảnh Kích và Trì Nguyên Thanh đi thì làm được gì.

- Bọn họ đi đến nơi nào?

Địch Cửu gấp gáp hỏi.

Thụ đệ nhanh nhảu đáp:

- Ta nghe Cảnh Kích ca nói chuyện, nơi y tới là Tứ Phương tiên lục, thế nhưng ta lại không biết địa phương cụ thể.

- Cảnh Kích không lưu lại phương vị cầu?

Thụ đệ móc một quả phương vị cầu ra đưa cho Địch Cửu:

- Đây là Cảnh Kích lưu lại, đại ca xem đi.

Địch Cửu quét thần niệm vào, đúng như Thụ đệ nói, hắn cũng không biết địa phương trong phương vị cầu rốt cuộc là chỗ nào trên Tứ Phương tiên lục.

- Địch tiền bối...

Trì Tuân Nhi thấp thỏm lo âu.

Địch Cửu biết Trì Tuân Nhi muốn nói gì, hắn khoát tay, bảo:

- Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ đi tìm Cảnh Kích và phụ thân ngươi, ngươi cứ an tâm lưu tại tiệm cơm Hòa Bình đi.

Nói đến đây, Địch Cửu nhìn sang Mễ Tịch:

- Mễ thành chủ, lúc ta không có ở đây, tiệm cơm Hòa Bình rất cần ngươi phải hao tâm tổn trí nhiều hơn.

Mễ Tịch cung kính đáp:

- Địch Đan Đế yên tâm, ta nhất định cố gắng làm tốt nhất có thể.

Địch Cửu để Hương Nữ từ trong Chân Linh thế giới đi ra rồi nói với nàng:

- Hương Nữ, lúc đầu ta dự định ở lại với con tại Đại Đỉnh một thời gian ngắn rồi mới đi, tuy nhiên giờ ta bắt buộc phải đi ngay. Con lưu lại nơi này, cùng Hắc Hỏa đại ca, Thụ đệ còn có Trì Tuân Nhi cùng một chỗ cố gắng tu luyện, tranh thủ sớm ngày bước vào Tiên Đế cảnh. Nhưng nhất định phải nhớ kỹ, nếu ra ngoài lịch luyện thì không được phép đến Nguyệt Khư Phần.

Không cho phép đến Nguyệt Khư Phần, Địch Cửu muốn dặn dò chuyện này với tất cả người bên cạnh.

- Gia gia....

Hương Nữ nhìn Hư Không Tiên Thành xa lạ, những người lạ mặt trước mắt, cảm giác có chút lo lắng.

Nghe Hương Nữ gọi Địch Cửu là gia gia, mọi ánh mắt đều ngạc nhiên nhìn hai người. Địch Cửu liền giải thích ngắn gọn:

- Đây là tôn nữ của ta, Địch Hương Nữ, lần này ta vô tình tìm được nàng nên đưa nàng đến đây.

Trông thấy Hắc Hỏa muốn mở miệng, Thụ đệ liền vội vàng tiến lên, vỗ ngực bảo:

- Hương Nữ muội muội yên tâm tu luyện trong Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, không có ai dám khi dễ ngươi, toàn bộ Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành chỉ cần lão Thụ ta nói một câu là xong.

Hắc Hỏa nhanh chóng đẩy Thụ đệ sang một bên:

- Hương Nữ, bối phận của ta lớn hơn ngươi, hơn nữa hiện tại ta đã là Tiên Yêu Thú cấp chín, nói cách khác, Tiên Đế bình thường trong mắt ta chẳng khác nào sâu kiến. Thụ đệ quá yếu, ngươi theo sau ta tu luyện là được. Hơn nữa ta còn cả đống tài nguyên tu luyện, ngươi xem Tiểu Hoang kìa, y vốn chỉ là Đại Ất Tiên nho nhỏ, thế mà được ta đẩy lên Tiên Tôn cảnh rồi.

Hương Nữ ngơ ngác nhìn Thụ đệ và Hắc Hỏa trước mắt, nàng chỉ nhận biết A Tập ca ca cùng Vũ Mạch tỷ tỷ, hai người đều rất khiêm tốn, thế nhưng hai Yêu thú trước mắt lại có vẻ hơi cổ quái.

- Hương Nữ muội muội, Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành rất an toàn, tiệm cơm Hòa Bình lại càng an toàn hơn, tài nguyên tu luyện vô cùng sung túc, ngươi đến đây vừa vặn làm bạn với ta.

Trì Tuân Nhi kéo tay Hương Nữ an ủi.

Nàng ở đây lâu nhất, cho nên rất rõ ràng hai con hàng Hắc Hỏa và Thụ đệ đều không đáng tin lắm.

- Địch đạo hữu, tới sớm không bằng đúng dịp, xem ra ta tới đúng lúc rồi.

Thời điểm Địch Cửu dự định tiến lên truyền tống trận về Tứ Phương tiên lục, thanh âm của Mạc Lâu Tuyết chợt vang lên.

Nương theo thanh âm truyền đến, ngoại trừ Mạc Lâu Tuyết còn có Ngải Khuynh Băng.

Ngải Khuynh Băng chỉ chú ý tới Địch Cửu một chút rồi vội vàng dời ánh mắt đi, bên tai thậm chí còn mang theo một tia hồng nhuận phơn phớt.

-